Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 34

Vườn trà Nguyễn gia là căn cơ trọng yếu của Trà gia. Là chốn bình nguyên Lâm Đồng, mưa thuận gió hòa, sản vật phong phú, lại nhiều núi lớn, khí hậu đặc thù, giống trà do địa phương sản xuất cũng tương đối nổi danh. Những sản vật như bơ, cà phê, mật ong. . . . . . đều là thứ hàng hóa được người người yêu thích, độc đáo bậc nhất.
Trà Gia khởi nghiệp vận tải từ vùng đất đỏ, Isaac từ khi còn nhỏ đã được tới đây, cho nên đối với tình hình nơi này có phần hiểu biết, Jun tuy là người Sài Gòn, nhưng cũng đã sinh sống tại đây nhiều năm, vừa tới Đà Lạt, liền cảm giác như đã trở về cố hương.
"Tôi đã thu xếp khách sạn ổn thỏa rồi." Dẫn theo bên thân hai người bệnh, Isaac tất nhiên là tốn thêm vạn phần cẩn thận, "Tùy ý gọi mấy món ăn thanh đạm, rồi sớm nghỉ ngơi đi."
Vốn dĩ định suốt đêm chạy tới trà gia, nhưng Isaac lại sợ hai người bọn họ mệt mỏi, cho nên liền quyết định trễ lại một ngày, Jun xuống xe, đi thẳng vào trong , Thanh Trúc lại lấy cớ thân mình không khoẻ, Isaac trong lòng thương xót cô, cũng mặc cô vịn vào tay mình, tiến vào phòng.
"Món thịt rừng là nổi danh ở đây, tôi cũng muốn được nếm thử một chút." Isaac vốn chỉ muốn chọn mấy món thanh đạm, Thanh Trúc lại nói muốn thưởng thức những món ăn này. Isaac không đành lòng làm trái ý của cô, nhân tiện nói: "Hai người cứ tùy ý gọi món đi, muốn ăn cái gì thì cứ kêu là được."
Nghe được lời này của Isaac, nhân viên phục vụ liền biết có khách lớn đến đây rồi, thần tình tươi cười giới thiệu nói: "Nói đến món thịt rừng thì không thể không ăn "cheo", đó chính là món ăn nổi danh vừa bổ dưỡng lại mỹ vị."
Thanh Trúc cười nói: "Vậy liền bưng lên một phần đi, tôi cũng muốn thử xem có cái gì khác biệt."
"Còn có nai rừng, nhím! Ba vị cũng nên nếm thử. . . . . ." Nhân viẻn còn đang suy tính thân phận của ba người này.
"Cũng bưng đến một phần." Trên mặt Thanh Trúc vẫn như trước lộ vẻ mỉm cười.
"Không ăn gỏi dâu tây với thịt chồn, thì không được coi là đến Đà Lạt! Mển, kỳ tôm . . . . ." Nơi Isaac tìm vốn cũng chẳng phải khách sạn sang trọng gì, lại sợ để lộ thân phận, cho nên chỉ chọn một khách sạn 3*, cũng không có ý định thực sự gọi lên các món ăn nổi tiếng, gọi đến cũng bất quá chỉ là những món cao cấp hơn so với ở nhà thường ăn đôi chút thôi, nhân viên kia nhìn ra Thanh Trúc là chủ sự, một mực kính cẩn đề cử với Thanh Trúc, Isaac trầm ngâm ngắm nhìn khuôn mặt Thanh Trúc, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
"Chúng ta chỉ có ba người, tính cả tài xế, người khinh hành lý cũng không quá sáu bảy người, bấy nhiêu đó cũng đã đủ rồi." Thanh Trúc gọi xong, khiêu khích nhìn về phía Jun. Jun chỉ yên lặng cúi đầu, dường như cũng không muốn đáp lại ý khiêu chiến của cô.
"Jun muốn ăn gì?"
"Tôi mệt muốn chết rồi, cái gì cũng ăn không vào, có loại trà gì ngon thì pha một ấm mang lên đi."
Đồ ăn từng món từng món được bưng lên, món thịt rừng vị nồng, Jun vừa nhìn đã cảm thấy có chút ngán, còn tâm tình Thanh Trúc lại rất tốt, cũng là vì được cùng Jun phân cao thấp, cố hết sức ăn thật nhiều. Nhưng thân mình cô vốn còn yếu, lại thêm đường đi mệt nhọc, nên dù có cật lực ăn cũng còn lại nhiều lắm.
Cơm ăn được một nửa, Jun nhân tiện nói: "Tôi cảm giác trên lầu này nóng nực quá, tôi xuống lầu dưới đi dạo loanh quanh, các người cứ tự nhiên đi." Nói xong, sát qua bên người Thanh Trúc, bước thẳng xuống lầu.
Isaac muốn đuổi theo, Thanh Trúc lại kéo tay Isaac: "Isaac, anh đừng đi, hãy để anh ta yên tĩnh một mình một lát đi, chẳng lẽ khuôn mặt kia của anh còn muốn bị tát cho một lần nữa?" Isaac nháy mắt liền tỉnh ngộ hóa ra Thanh Trúc đã biết chuyện hắn cùng Jun giận dỗi, ngẫm lại cũng có chút vô vị, rõ ràng ngồi ở trên lầu, cùng Thanh Trúc dùng cơm, gió mát thoảng nhẹ vào trong lầu, Isaac nhưng lại cảm thấy giữa bọn họ vốn lẽ chính là như vậy, Jun ngược lại trở thành người ngoài.
"Cô đó, không biết là đầu óc bị thuốc tổn thương rồi, hay là quá thông minh nữa." Isaac cũng đoán được có những thời điểm, Thanh Trúc là cố ý ra oai.
Thanh Trúc cười nói: "Nếu anh hy vọng tôi ngốc nghếch, tôi liền ngốc cho anh xem."
Hai người cười phá lên một trận, ánh mắt Isaac trong lúc vô ý đảo qua, trên mặt liền biến sắc.
"Jun! Thế nào lại đến cái loại địa phương này?"
"Địa phương nào?"
"Club bar. . . . . ."
.
.
.
Jun một mình đi dạo loanh quanh, chiêu bài chữ lớn ven đường kỳ thật đối với y cũng không có gì hấp dẫn, nhưng y chính là đang muốn giận dỗi, y chịu không nổi người kia chẳng buồn để mắt, chịu không nổi cô giả bộ, y chỉ mong thoát khỏi cái nơi ngột ngạt kia, ngay khoảnh khắc đặt chân vào khách sạn, tâm tình của y lại cực kỳ giống với Lê Long Thành năm đó.
"Hôm nay đúng là ngày may mắn với Bảo Hân của chúng tôi, các vị đại gia đã nghe quen cô ấy ca hát, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy dung mạo thật sự. Bảo Hân chính là nhân vật chính của buổi đấu giá này, các vị thỉnh ra giá đi!"
Khi Jun tiến vào, phát hiện chính mình hình như vừa bỏ lỡ đại sự gì đó, y ngồi xuống một vị trí bên cửa sổ, quản lý thấy y tuy rằng gương mặt mang thần sắc bệnh nhược, lại khí vũ phi phàm dung nhan tuấn nhã, ăn mặc cũng pha vẻ sang quý, cho nên vội vàng bưng rượu ngon đi lên hầu hạ.
"Đang có chuyện gì vậy?" Jun hỏi.
"Đại gia, ngài có lẽ không biết, cô Bảo Hân này là đứa nhỏ chuyên ca hát trong club chúng tôi, bởi vì bộ dạng xấu xí cho nên vẫn chỉ bán nghệ chứ không bán thân, nhưng sau đó lại cư nhiên bị người ta phát hiện cô ta quả là một tuyệt sắc. . . . . ."
Jun cười nhạo một tiếng: "Tuyệt sắc? Tôi thật muốn nhìn xem món hàng cái dạng gì lại có thể xưng là tuyệt sắc." Ý khinh miệt trong miệng y thật đã quá rõ ràng.
"Đại gia, chỉ cần có thể xuất ra tiền, thì tất nhiên là có thể âu yếm rồi, cô Bảo Hân kia vẫn còn trong trắng đó, không phải tôi khoa trương, nhưng cô ta có thể xưng tuyệt sắc hay không người xem thì sẽ biết ngay thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro