
Chap 32
Hai ngày cùng Thanh Trúc sinh hoạt cùng một chỗ, mỗi ngày đồ ăn nước uống đều lo chu đáo, mặc dù Thanh Trúc có rất nhiều loại thuốc không thể uống, dẫu có đau cũng chỉ biết kêu than, nhưng dưới sự chăm sóc của Isaac, sức khỏe cô cũng có chút khởi sắc. Có bác sĩ đến kiểm tra cho cô, nói rằng cô lại kỳ tích khá lên nhiều lắm, Isaac biết trong lòng cô lại có được hi vọng, cho nên mới có thể chống đỡ qua giai đoạn này.
.
.
.
Tháng tư còn chưa qua, tiết trời đã liền nóng lên. Isaac muốn đến trà gia vì chuyện ST mà cho Nguyễn gia một cái công đạo, cho nên liền muốn đi Lâm Đồng, trong nhà chỉ còn lại Jun trông coi. Sợ rằng vừa mới đi, thân thể Thanh Trúc lại có gì biến chuyển, mà mang theo cô thì lại sợ không chịu nổi xóc nảy trên đường, do dự suốt mấy ngày, Thanh Trúc phát hiện ra suy tư của hắn, liền tự mình nói rằng muốn đi theo, còn nói cũng chưa được thấy qua thế giới bên ngoài là dáng vẻ như thế nào, vì thế muốn cùng Isaac đi ra ngoài một chuyến. Cũng biết nếu lần này hắn không đi, về sau chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên liền đòi hắn đưa mình cùng đi.
Không ngờ tới Jun vừa biết được Isaac đưa Thanh Trúc cùng đi, cũng đưa ra yêu cầu muốn được cùng đi. Isaac bảo y chăm lo chuyện trong nhà, y lại nói thân mình cũng không được tốt, chi bằng cùng đi, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, coi như là một chuyến du xuân.
Để y ở lại trong nhà, Isaac cũng không yên tâm, đắn đo một hồi, liền đồng ý. Sau khi trở về nói với Thanh Trúc, Thanh Trúc cũng không nói gì. Hiện tại sức khỏe cô lại kém đi, đầu óc cũng là lúc thanh tỉnh thì ít, mà lúc hồ đồ thì nhiều, có hai lần, cô nửa đêm tỉnh dậy, một mình xuống giường, Isaac hỏi cô định làm gì, cô nói phải đi cho Mocha ăn. Isaac tốn rất nhiều thờii gian mới hỏi ra được Mocha là ai, trong lòng lại dâng lên một trận khổ sở. Tâm hắn càng ngày càng hướng về Thanh Trúc, có rất nhiều thời điểm, nếu không phải do cố ý nhắc tới, hắn đã nhớ không nổi cả Jun. Nhưng cũng vì lẽ đó, Isaac lại càng thêm sợ hãi. . . . . .
Thực ra, Jun đã cùng hắn lớn lên bên nhau từ nhỏ, cha Jun còn vì cứu cha mình mà chết, nói thế nào đi chăng nữa Jun với mình cho dù không có ân tình thì cũng là có nhân nghĩa. Mà Thanh Trúc. . . . . . Thanh Trúc bất quá chỉ là một đứa nhỏ từ Club, không thể yêu thương cô ta. . . . . .
Biết được Isaac và Jun cùng đi Lâm Đồng, Thanh Trúc cũng không nói gì thêm. Lúc cô rãnh rỗi, liền thu xếp chút đồ đạc, kỳ thật cô cái gì cũng không có. Thời điểm xuất phát, Isaac phát hiện Thanh Trúc mang theo bọc vải đỏ thắm kia, hắn vừa nhìn đến cái bọc đó liền cảm thấy rất chướng mắt, vì thế liền đem nó lôi ra.
"Isaac. . . . . . Tôi muốn mang theo cái này." Khi Thanh Trúc đi ra, trong tay còn ôm theo bộ y phục đó.
"Mang theo làm cái gì chứ?" Isaac nói, "Không đến mấy ngày sau sẽ trở lại, tôi tuyệt đối sẽ không để cô gặp chuyện không may."
"Tôi có cảm giác không yên, vẫn cứ nên mang theo thì hơn, nếu lỡ. . . . . . Tôi không muốn mình không có chuẩn bị gì. Đây là chị Hương làm đó, anh xem này. . . . . . Có đẹp không. . . . . ." Thanh Trúc hồ hồ đồ đồ nói xong, ôm bọc vải liền leo lên xe.
Isaac thấy cô như vậy, đành bất đắc dĩ nói: " Cô trước hết cứ ở trong xe nằm nghỉ chốc lát đi, tôi đi thăm Jun."
Thanh Trúc nở nụ cười: "Tôi chưa đi dến Lâm Đồng bao giờ, chỗ nào cũng chưa từng được tới, lần này đi ra ngoài phải thăm thú khắp nơi, tôi rất muốn ra ngoài chơi đùa."
Isaac khẽ xoa xoa đỉnh đầu cô: "Vào trong xe ngủ một lát, đừng ngồi, nằm tốt hơn."
Thanh Trúc ngoan ngoãn quay lại trong xe, nhưng không sao ngủ được, liền vén màn đông nhìn tây ngó.
Isaac lên xe của Jun: "Đường đi lần này đầy rẫy vất vả, em không cần phải quá cố sức, có chuyện gì thì sớm báo cho tôi."
"Thanh Trúc đâu?" Jun không thấy Thanh Trúc, hỏi, "Gọi cô ấy cùng đến xe này đi." Sợ Thanh Trúc biết đâu lại không biết nông sâu nói linh tinh điều gì, Isaac vội ngăn lại nói: "Tôi bảo Thanh Trúc ngủ rồi."
"Anh không muốn để Thanh Trúc gặp tôi chứ gì." Jun có chút chua chát.
"Đừng nghĩ ngợi nhiều, chờ sau này em khỏe lại, anh sẽ ngày ngày ở cùng em."
"Ai cần anh ở cùng chứ. . . . . ." Jun lầm bầm một câu.
"Jun tức giận sao?" Isaac thân thiết nắm lấy bả vai Jun.
"Anh hiện giờ đang ở cùng Thanh Trúc đúng không?" Jun quay đầu, mặt y cùng Isaac cách nhau thật sự rất gần.
Người mình thích thật tâm ở ngay tại trước mắt, Isaac cũng không trả lời câu hỏi của Jun, mà chỉ nắm lấy đầu vai y, hôn xuống.
"Anh làm cái gì thế!" Jun đẩy Isaac ra, hung hăng đánh một tát trên mặt Isaac, tay kia của y thì sống chết chà lau môi mình.
"Umh. . . . . . Xin. . . . . . Xin lỗi. . . . . ." Isaac nhất thời động tình, hắn vốn dĩ lực khống chế rất tốt, thế nào lại coi Jun thành Thanh Trúc, không chút suy nghĩ đã liền hôn rồi.
"Anh Isaac! Anh coi tôi thành ai thế hả? Anh cho rằng tôi là loại người ai cũng có thể tùy tiện hay sao? Anh. . . . . . Anh về sau nếu còn đến trêu chọc tôi, đừng trách tôi không khách khí! Anh không phải vẫn cùng Thanh Trúc một chỗ sao. . . . . ." Jun càng nói càng thêm kích động, "Chuyến đi vừa mới bắt đầu, tôi không muốn để chuyện tình này ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, anh ra ngoài đi! Tạm thời đừng để cho tôi thấy mặt anh!"
Isaac vội vàng nói: "Jun, thật sự rất xin lỗi, anh thật sự không có ý tứ gì khác, chỉ là. . . . . . Chỉ là vì thích em, mà nhịn không được thôi. . . . . ."
"Đừng nói nữa, đi ra ngoài!" Jun hạ lệnh đuổi khách.
Isaac ngượng ngùng rời khỏi xe, trèo lên xe thứ hai.
"Mặt bị làm sao vậy?" Thanh Trúc thấy Isaac, vừa lên xe liền hỏi một câu như vậy.
"A. . . . . . Vừa mới. . . . . . bị đụng phải. . . . . ." Isaac nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro