Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

Isaac tiến lại gần từng bước, ST cũng đứng dậy cùng hắn giằng co. Isaac vươn tay, một phen đem Thanh Trúc từ trong hồ tắm lôi ra đẩy ngã xuống đất, Thanh Trúc đáng thương co rúm cả người lại.
"Anh làm gì!" ST vội vàng chạy qua ôm lấy Thanh Trúc, vươn tay cầm một tấm thảm khoác lên người Thanh Trúc.
"Cậu. . . . . . Cậu dám phá hoại đại sự của tôi!" Isaac rít gào giận dữ.
"Đại sự của anh? Anh có tư cách gì tra tấn chị Trúc như vậy? Anh dựa vào cái gì muốn chị ấy hy sinh cho anh nhiều như vậy! Hết thảy những gì chị ấy làm anh chẳng lẽ cũng chưa từng ngó ngàng đến sao? Chị yêu anh đến thế thích anh đến thế! Anh còn lợi dụng chị như vậy, anh còn là con người hay sao?" ST rốt cục cũng rống giận lên.
"Cậu. . . . . . Cậu là cái thá gì, cũng dám hỏi đến chuyện của tôi!" Trong ánh mắt Isaac bỗng lộ ra hung quang.
"Tôi chẳng phải ai hết, tôi chỉ là nhìn thấy chuyện thế đạo không công bằng mà thôi! Ông chủ, người trong lòng anh là ai, thử tự hỏi lòng mình đi!"
"Tôi muốn giết tên phản đồ nhà cậu! Tôi cho cậu tới đây để làm gì? Cậu hiện tại cư nhiên dám làm ra chuyện như vậy!"
Đầu óc Thanh Trúc một chốc hiểu được lại một chốc hồ đồ, cô phát hiện rất nhiều điều bọn họ nói mà cô nghe không hiểu, nhưng Isaac nói muốn giết chết ST, thì cô nghe hiểu, cô quỳ dưới chân Isaac cầu xin nói: "Ông chủ! Đừng giết ST! Cậu ta chỉ là một đứa nhỏ thôi mà. . . . . ."
"Cô còn vì nó mà cầu xin!" Nhìn thấy Thanh Trúc thậm chí chẳng buồn che đậy thân thể, chỉ lo cầu xin cho ST, Isaac liền cảm thấy vạn phần phẫn nộ, "Nó phạm vào quy tắc, tôi nhất định phải giết!"
"Ông chủ! Anh hiện tại đem thuốc đến đi, tôi. . . . . . Tôi nhất định không tránh né nữa, anh đừng giết cậu ấy, đừng giết ST được không. . . . . ." Thanh Trúc đã gần như mất đi lý trí, cô vươn tay chộp lấy con dao nhỏ, không nhanh không chậm liền hướng vào cổ tay mình mạnh mẽ hạ một đao, tim Isaac chợt run rẩy, hắn vội vàng bắt lấy cánh tay Thanh Trúc: "Cô điên rồi!"
"Ông chủ. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Thanh Trúc khí cấp công tâm, lại té xỉu ở trong lòng Isaac. ST căm tức nhìn Isaac: " Ông chủ, anh buông tha cho chị ấy đi, nếu như tôi chết, anh có thể buông tha chị ấy không?"
.
.
.
Thời điểm Thanh Trúc tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong hồ thuốc, Isaac mặt không chút biểu tình ngồi ở bên người cô, Thanh Trúc khẽ cự tuyệt, hỏi: "ST đâu rồi?"
"Cậu ta cư nhiên thân mang tuyệt kỷ, hóa ra là gian tế trà gia phái tới."
"Gian tế? Sao có thể. . . . . . Cậu ấy vẫn chỉ là một đứa nhỏ. . . . . . Cậu ta hiện tại ở nơi nào?"
"Cậu ta. . . . . . Cậu ta đã sợ tội tự sát rồi."
"Tự sát?" Thanh Trúc ngốc lặng ở đó, một khoảng rất lâu không rõ tự sát nghĩa là gì.
"Ông chủ, ý anh muốn nói. . . . . . ST, cậu ấy đã chết?" Trong ánh mắt Thanh Trúc đều là khó hiểu.
"Đúng vậy, cậu ta tự sát, ta vốn muốn hỏi cho rõ ràng hết thảy, có điều cậu ta lại lựa chọn cái chết."
Thật lâu sau, Thanh Trúc mỉm cười: "ông chủ, anh yêu tôi không?"
"Cái gì?" Isaac sửng sốt.
"Ông chủ, vừa rồi tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy anh nói với tôi anh thực sự rất yêu tôi."
"Thanh Trúc à, tôi biết cô và ST cảm tình tốt, cậu ta chết đi, cô hẳn rất khó chấp nhận phải không?"
"ST? ST là ai? Tôi không biết người này."
"Thanh Trúc à, tỉnh tỉnh! Nhìn vào ta Thanh Trúc. . . . . ." Isaac xoay khuôn mặt Thanh Trúc lại. Ánh mắt sâu thẳm của Thanh Trúc có chút trống rỗng, cô nhìn ngắm Isaac, trên mặt lộ vẻ tươi cười lấy lòng.
"Thanh Trúc, vốn dĩ tôi vì cô, cũng không muốn giết cậu ta! Là do cậu ta làm chuyện quá phận, tôi kỳ thật đã phát hiện ra trò quỷ của cậu ta, nếu như lần này cậu ta không ra tay với Jun, ta có lẽ còn bị cậu ta qua mặt mà chẳng hay biết gì, tôi cũng rất muốn phái người bắt sống cậu ta để hỏi cho rõ ràng, nhưng cậu ta lại tự mình nhảy xuống sông. . . . . ."
Thanh Trú lắc đầu: "Tôi nghe không hiểu, đau đầu lắm. Ông chủ, nếu ngâm thuốc đã đủ giờ, anh ôm tôi ra ngoài đi, tôi rất lạnh. . . . . ." Isaac ôm lấy Thanh Trúc, phát hiện cô lại nhẹ đi rất nhiều, khi Thanh Trúc nằm ở trên giường, trong ánh mắt toát ra nhãn thần tuyệt vọng.
Sau khi chăm sóc Thanh Trúc cả một đêm, Thanh Trúc ngay một câu cũng không chịu nói, lúc này cô không phát sốt, buổi sáng ăn một chút điểm tâm, cũng không nôn ra, chỉ có điều sắc mặt thì cứ như người chết.
Isaac biết cô tịch mịch thương tâm, giữa trưa lại tới đây thăm cô, còn mang đến cho cô một con thỏ con, hắn hy vọng con thú nhỏ này có thể làm cho Thanh Trúc có chút vướng bận, thân mình cũng có thể đỡ hơn chút ít.
"Thanh Trúc à, cô xem này, có thích không?" Isaac đem thỏ con mập mạp mũm mĩm thả xuống bên gối Thanh Trúc, Thanh Trúc vừa liếc mắt một cái, liền xoay người sang chỗ khác.
"Thực đáng yêu mà, cô không thích sao?" Isaac xoay ngang thân mình, đem Thanh Trúc bao bọc trong ngực mình, lại bế thỏ con giơ lên trước mắt Thanh Trúc.
Thanh Trúc lắc lắc đầu: "Ông chủ, tôi từ bỏ, anh đem nó thả đi."
"Cô không phải thích mấy con thú nhỏ này nhất hay sao? Tôi còn cố ý tìm về cho cô mà. . . . . ." Trước kia, chỉ cần Isaac đối với Thanh Trú  tốt hơn một chút xíu, Thanh Trúc sẽ liền một bộ dáng mang ơn, Isaac chưa từng bị Thanh Trúc cự tuyệt bao giờ, cho nên lần này bị cự tuyệt khiến cho trong lòng Isaac không được thoải mái.
"Tôi là người mang điềm xấu, đừng để nó có chút liên quan gì với tôi, nếu không cũng chỉ là hại nó mà thôi." Thanh Trúc không hề nhìn đến con thỏ kia, nhắm hai mắt lại.
"Biểu hiện của cô hiện tại, tôi có thể lý giải là cô đang giận dỗi tôi hay không?" Thanh âm Isaac chợt lạnh xuống.
"Ông chủ, anh không cần phải lấy lòng tôi, tôi sẽ không chết đâu, tôi cũng chẳng có sức để kết liễu chính mình ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro