
Chap 3
Trong biệt thự thâm u, một mảnh xuân ý dạt dào. Cô gái xinh đẹp nằm trên giường, vòng eo thon nhỏ bị cố định lại, phía sau là một người con trai tuấn mỹ có chút lãnh khốc.
"A......"
Cô gái xinh đẹp gần như cắn nát bờ môi, hàng lông mày đen dày cong vút nhíu thành một hàng, thần sắc ngập tràn đau đớn.
"Thanh Trúc , có dễ chịu không?"
Mỹ Nam lãnh đạm hỏi han.
"Rất...... Rất dễ chịu...... A......"
Tiếng rên rỉ này không có lấy một chút ngọt ngào, mà tựa như thanh âm nhịn không được mới thét lên đau đớn. Mỹ Nam càng đưa đẩy eo nhanh hơn, cô gái xinh đẹp kia cũng chìm vào hôn mê......
Chờ khi Thanh Trúc tỉnh lại, thì Isaac đã rời đi từ lâu. Cô cô độc nhặt lên bộ quần áo rách bươm khoác tạm lên người, ánh mắt dần dần hoe đỏ. Cô nhìn ngắm bàn tay mình, vết thương khó khăn lắm mới lành miệng lại bị toạc ra trong lúc bị đối xử thô bạo vừa rồi, cô cam chịu vung tay ra hai bên, lành lại thì có ích gì, chẳng phải rồi cũng bị cứa ra hay sao, vì thế cô không bận tâm nữa, để mặc miệng vết thương kia rỉ ra tơ máu.
Chẳng phải cô nên yếu đuối sợ chết hoặc là tuyệt vọng ngồi chờ chết hay sao? Nếu vậy, những tháng ngày trước khi chết biết đâu còn được thanh thản đôi chút, nhưng vì cớ gì lại cứ phải quật cường? Vì cớ gì cứ muốn bản thân mình đã ra nông nỗi này còn gặp phải lắm phiền toái đến thế? Vì sao...... Vì sao phải đem lòng yêu hắn, rõ ràng đã không còn hy vọng gì nữa kia mà...... Thanh Trúc lại một lần nữa tự hỏi lòng mình, cô đứng dậy, nhưng dưới chân mềm nhũn, lại bị ngã xuống. Cô nhìn đôi chân mình, gân trên cổ chân đều đã đứt, chỉ có thể chậm rãi bước đi, chậm rãi làm việc, mà một khắc cũng không được ngơi nghỉ......
Thanh Trúc một lần nữa ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân đau đớn:
"Đi theo ta nên các ngươi cũng chịu khổ, nhưng cũng không phải khổ bao lâu nữa đâu. Hôm nay chẳng phải hắn đã hỏi ta sao? "
Thanh Trúc à, có dễ chịu không?' hắn còn gọi tên ta nữa đó...... Đợi khi hắn thật sự yêu thương ta, thì sẽ không động chút là tổn thương các ngươi nữa, đến lúc đó, ta có thể bôi thuốc, có thể băng bó vết thương, các ngươi sẽ không đau nữa đâu......"
Vừa nói chuyện với đôi chân của mình, Thanh Trúc cũng đã rớt hai hàng lệ.
Xoa bóp chốc lát, Thanh Trúc cảm thấy cũng đỡ hơn chút ít, cô lại cố đứng lên, chân vẫn còn đau, nhưng không còn trầm trọng như ban nãy nữa. Thanh Trúc khoác bộ đồ rách nát bước ra khỏi gian phòng rộng lớn mà trống trải, đi xuyên qua hành lang tới sân sau, tiến vào một gian phòng nhỏ ẩm ướt lạnh lẽ nằm xuống nghỉ. Mỗi ngày cũng chỉ có tầm giờ này, Thanh Trúc mới có thể nghỉ ngơi chốc lát, không lâu sau, cô đã chìm vào mộng đẹp.
.
.
.
Lúc gần giữa trưa, Thanh Trúc bị một trận tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, cô mê mang mở to mắt, đã thấy Isaac đứng ngay trước mặt mình. Y sinh bệnh, người mỗi ngày đều ở bên y hỏi han ân cần, hiện giờ tôi cũng bệnh, người đến thăm ta sao? Thanh Trúc cố gắng khẽ mỉm cười.
"Thuốc của Jun đâu? Cô đã sắc hay chưa?"
Nụ cười trên mặt Thanh Trúc bỗng tắt ngấm, cô thản nhiên nói:
"Tôi bệnh rồi, không xuống giường nổi."
"Hừ...... Cô mà bệnh?"
Trong giọng nói của Isaac có chút châm chọc.
"Đúng vậy, tôi bệnh rồi. Tôi cũng biết anh căn bản đâu thèm để ý thân thể tôi ra sao, nhưng anh vẫn không thể để tôi chết, bởi vì nếu vậy, anh ta sẽ không còn cứu được nữa. Chẳng lẽ anh không biết rằng nên đối xử với tôi tốt hơn một chút sao? Anh lẽ nào không sợ tôi hạ độc vào thuốc của anh ta ư? Hoặc là...... Hoặc là tôi chết, mà thuốc của các ngươi còn chưa kịp luyện thành......"
Không hiểu vì sao, nghe cô nhắc đến cái từ kiêng kị kia, trong lòng Isaac bỗng đâu một cơn phiền muộn, hắn thầm nghĩ, nhất định là bởi vì lo cho Jun. Nhưng nhìn thấy thần sắc suy yếu của ThanhTrúc , Isaac hít sâu một hơi:
"Đừng giận dỗi với tôi nữa, chuyện hôm qua là do tôi không phải."
"Nhắc tới anh ta, ông chủ lớn cũng sẽ cúi đầu nhận sai ư?"
Thanh Trúc giễu cợt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Isaac , phủ lên một nụ cười chua xót.
" Cô bị bệnh thật, hay là đang ghen tức đấy?"
Isaac không hề nghe câu hỏi của cô.
"Là thật mà, anh sờ trán tôi mà xem, còn nóng đây này."
Thanh Trúc hơi ngẩng đầu vén tóc lên.
"Bệnh thì nằm nghỉ đi." Isaac cũng không cần kiểm tra độ ấm trên trán cô, mà cũng chẳng thèm liếc cô, xoay người bước ra khỏi phòng.
Thấy Isaac đã đi khuất, Thanh Trúc hậm hực buông tóc xuống, cô thì thào nói:
"Anh thích mình mà, anh ấy thích mình nên lương tâm sẽ bất an, cho nên chỉ cần mình còn sống, thì nhất định có thể đợi đến một ngày nào đó anh ấy hiểu ra......"
Lúc sẩm tối, Thanh Trúc cảm thấy thân mình đã dễ chịu hơn một chút. Nằm lâu như vậy, mà cũng không thấy ai đem cơm đến cho cô, vì thế Thanh Trúc chật vật đứng lên, muốn đến phòng bếp tìm chút đồ ăn.
Mới vừa đứng dậy, Isaac liền tiến vào:
"Vẫn còn giận sao? Thân thể đã khá hơn chút nào chưa?"
Nghe hắn vừa vào liền hỏi vậy, lòng Thanh Trúc một phen vui mừng:
"Giận thì vẫn còn giận, thân thể cũng chưa khá hơn là bao, nhưng anh đến thăm tôi thế này, tôi vui lắm."
Sắc mặt Isaac thoáng chốc xấu hổ, hắn ho khẽ một tiếng, nói:
"Đúng rồi, cái này, cô đem đi nấu cháo."
Thanh Trúc nhận lấy, thấy đó là một khối chất keo màu đỏ, cô hỏi: "Cái gì thế?"
"Đầu sinh huyết yến(1), là thứ rất tốt để bồi bổ khí huyết, con trai Thủ Tướng tặng cho tôi đấy."
"Cho tôi sao?"
Thanh Trúc cười tươi như hoa.
"Cười cái gì? Là đưa cho ngươi, nhưng mà là để ngươi nấu cháo cho Jun uống."
"Ra là vậy......"
Vẻ tươi cười của Thanh Trúc khẽ cứng đờ,
"Không sao mà, nhưng lần sau anh nên nói rõ ràng, kẻo tôi lại hiểu lầm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro