
Chap 27
"Ông chủ. . . . . . Anh về sau sẽ nhớ kỹ tôi chứ?" Một câu của Thanh Trúc, khiến cho Isaac thiếu chút nữa rơi lệ, "Tôi rất sợ tôi sẽ quên mất, ngày hôm qua đã ăn gì, tôi cũng không sao nhớ ra nổi, tôi rất sợ tôi cuối cùng cũng sẽ quên đi hôm nay anh đã đối với tôi tốt như vậy, tôi không muốn quên. . . . . ."
Isaac vuốt ve bờ vai đơn bạc của Thanh Trúc, thời khắc ấy, hắn bỗng nhiên không muốn làm cho Thanh Trúc phải chết, hắn muốn lưu lại người kia, để cô cả đời ở lại bên mình: "Tôi sẽ không quên cô, vĩnh viễn cũng không quên."
Thanh Trúc mỉm cười xán lạn: "Thì ra làm xong rồi lại có thể thoải mái như vậy, thật tốt quá." Cô từ nhỏ đã lưu lạc chốn phong trần, đối với những chuyện đó cũng không có sự kiêng kị của thế tục, lúc này Isaac vừa nghe Thanh Trúc nói thế, trong lòng trở nên thật khó chịu.
"Cô từ trước kia cho tới bây giờ chưa từng được thoải mái hay sao?"
Thanh Trúc lắc đầu: "Chỉ có đau thôi. . . . . ."
"Đã không thấy thoải mái, thì cô việc gì lại cứ muốn làm như thế?"
"Hồi trước khi tôi còn ở Club, quản lý đã dạy chúng toii, chỉ cần có được thân thể của chúng tôi, thì khách hàng sẽ thích chúng tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng, để anh có được thân thể tôi, biết đâu anh sẽ thích tôi . . . . ."
Vốn cứ nghĩ rằng cô đã tốn rất nhiều tâm cơ thủ đoạn, nhưng mấy lời ngốc nghếch này vừa nói ra, lại làm cho Isaac thật sự dấy lên đau lòng. Hắn kéo Thanh Trúc lại gần, ở trên mái tóc cô mân mê: "Về sau cũng đừng như vậy nữa, lúc có thể làm, cả hai chúng ta đều có thể đạt được lạc thú, nếu không thể làm, nhìn cô bị thương tôi cũng khó chịu, đừng cố sức. . . . . ."
Thanh Trúc gật gật đầu, Isaac như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, gỡ xuống một mảnh trang sức hình tì hưu: "Đây là mẹ tôi để lại cho tôi, nói là để trừ tà, cô mang vào đi, tôi cũng chưa từng tặng cô được thứ gì cả."
"Cái này không phải là chiêu tài hay sao?"
"Có hai loại, hình như là một loại chiêu tài, một loại trừ tà, đây là tì hưu dùng để trừ tà. Dù sao tôi vẫn mang bên người, vừa trừ tà lại vừa chiêu tài."
Thanh Trúc nở nụ cười: "Vậy anh đeo vào cho tôi đi."
Isaac gật gật đầu, đem chỉ hồng kia thắt lại một cái nút, làm dây ngắn lại, Thanh Trúc cúi đầu xuống, Isaac đem tì hưu nhỏ kia đeo lên trên cổ Thanh Trúc. Ngọc thạch màu xanh trong ánh lên nơi cần cổ trắng muốt của Thanh Trúc, toát lên vẻ xinh đẹp vô cùng.
"Về sau nếu tôi nhớ tới anh, anh mà không đến, tôi liền ôm nó ngủ." Thanh Trúc yêu thích vuốt ve mãi trên tì hưu.
"Về sau nếu thật sự muốn gặp tôi, thì bảo ST nói với tôi một tiếng, tôi nếu không có việc gì khác, sẽ tới thăm cô. Nhưng cô ít nhất cũng phải biết đúng mực một chút, đừng tới tìm tôi thường xuyên quá. . . . . ."
Trong lòng Thanh Trúc lại chợt u ám, Isaac à, tôi sẽ không tùy tiện đi tìm anh đâu, tôi lại là người không hiểu chuyện như vậy hay sao? Isaac cũng hiểu được bản thân nói có phần không phải, hắn nâng tay xoa lên mái tóc, Thanh Trúc cười nói: "Biết rồi."
"Cô nếu quá mức mệt mỏi, thì ngủ một lát nữa đi."
"Không được, ST mới ngày đầu tiên đến đây, tôi không muốn để cậu ấy chờ quá lâu, chúng ta đứng dậy thôi, đem phòng này dọn dẹp một chút, ST hẳn cũng sắp về rồi."
.
.
.
Khi ST trở về, Thanh Trúc cùng Isaac đã nhẹ nhàng khoan khoái ngồi ở phòng chính uống trà đánh cờ. Cậu nhu thuận đứng ở phía sau Thanh Trúc, một tiếng cũng không nói xem họ chơi cờ.
Thanh Trúc được đánh trước một nước, cũng chỉ là một nước mở đầu bình thường, Isaac ngay từ lúc bắt đầu liền một mực chuyên chú, giành được ưu thế, áp sát từng nước. Thế cờ của Thanh Trúc bề ngoài có vẻ là ứng phó chật vật, kỳ thực lại sâu xa lâu dài, xem ra phải khó khăn lắm mới có thể đánh bại, một nước cờ hay liền chiếm được lợi thế. ST nhìn bàn cờ, trên mặt lộ ra thần sắc tán thưởng.
Đến giai đoạn kết thúc, Thanh Trúc lại bất ngờ giành phần thắng, nước cờ của Isaac nhìn thế nào cũng thấy cao hơn một bậc, nhưng cuối cùng vẫn bại trận, Isaac nhíu lại hàng mày rậm, vẻ mặt nghi hoặc.
"Tôi cuối cùng vẫn không bằng được Thanh Trúc." Isaac đẩy bàn cờ ra, "ST, thu cờ lại, chúng ta dùng cơm."
ST đi gom cờ, Thanh Trúc lại phát hiện cậu ta hãy còn đang nghịch ngợm trên bàn cờ, đến gần vừa thấy, tâm liền giật nảy, thằng nhóc này dám ở trên bàn cờ lén đánh hai quân, thế cờ của Isaac bỗng sống lại khí thế.
.
.
.
Bữa cơm buổi tối thật là ngon miệng, Thanh Trúc cũng ăn nhiều hơn được chút ít. Thịt bò hầm trà thơm đặc biệt dậy lên một hương vị thơm ngát, mỡ ngấy cũng bị trà tiêu bớt, Thanh Trúc ăn rất vui vẻ. ST hệt như con sâu nằm trong bụng cô, lại gọi thêm mấy món dễ ăn cùng với cơm, có đỏ có xanh có vàng, phối hợp cũng thực đẹp mắt, vừa nhìn liền thấy dễ chịu.
Thằg nhóc ST này hình như ăn uống hợp khẩu vị lắm, Thanh Trúc chỉ nhìn cậu ăn cơm thôi cũng cảm thấy rất no rồi. ST thoạt nhìn thì gầy gò, một chén cơm đầy nháy mắt đã ăn xong, sau đó còn thêm hai lần, những thứ trên bàn cơ bản đã bị cậu càn quét đến chẳng còn lại là mấy, cậu mới chịu dừng tay, bắt đầu thu dọn bàn.
"Thằng nhóc này có thể ăn như thế, chú cậu không nuôi nổi cậu, nên mới đưa tới chỗ tôi để ăn sạch chứ gì." Isaac thấy cậu ăn cơm vui vẻ như vậy, cũng cảm thấy thú vị.
"Ông chủ sao có thể nói như vậy chứ, cú của tôi nói thế nào cũng chính là một nhân vật có máu mặt của làng trà, đưa tôi đến đây, là để đi theo ông chủ giúp đỡ công việc, tương lai tôi trở về, có thể có kiến thức, có thể tiếp nhận đồi trà."
"Cậu thật là có chí khí, còn muốn kinh doanh vườn trà sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro