
Chap 25
Hai chữ kiêng kị kia làm cho Isaac trong đầu 'oang' một tiếng, hắn mấp máy môi, lại cảm giác chính mình một chữ cũng không nói nên lời.
Thanh Trúc đứng lên, bắt đầu đem cái túi kia buộc chặt lại, sau đó lấy củ hành trong tay Isaac, cắm vào giữa hai nút kết. Nhìn thấy động tác của Thanh Trúc, Isaac chỉ cảm thấy tim thắt lại đến mức khó mà thở nổi.
Lúc Thanh Trúc xoay người định vào nhà cất đồ, Isaac bỗng nhiên nói: "Thanh Trúc à. . . . . . Tôi không có trách cô. Tôi cũng không ngại bộ đồ này mang lại điềm xấu. . . . . ."
"Ahh. . . . . ." Hắn muốn nói với mình điều này thôi sao? Thanh Trúc gật gật đầu, "Không có là tốt rồi."
"Thanh Trúc à. . . . . ." Thanh Trúc quay đầu lại, không ngờ lại ngoài ý muốn rơi vào trong một vòng tay ôm ấp, "Thời gian. . . . . . Thật sự không còn nhiều lắm, về sau đừng tránh né tôi nữa, tôi sẽ đối với cô thật tốt. . . . . ."
Thanh Trúc bỗng nhiên rất muốn khóc, là hạnh phúc đã tới phải không? Lần trước, hắn còn hung dữ nói mình chỉ là một món đồ chơi thôi, rõ ràng là có cảm tình mà, vì sao lại cứ không chịu thừa nhận?
Isaac, anh yêu tôi phải không, tôi đã sớm biết rồi. . . . . . Thanh Trúc ở trong ngực Isaac nhắm hai mắt lại. ST ở phía xa xa mang theo một cái ấm, tuy rằng tay đã bị ấm làm cho nóng đỏ, nhưng cậu vẫn như cũ không lại gần đó, không muốn đi quấy rầy đôi tình nhân kia.
"Buổi tối hãy ở lại đây. . . . . ." Thanh Trúc thấp giọng nói.
"Được." Trong thanh âm của Isaac lại có pha lẫn một tia cưng chìu, mà trước kia, Thanh Trúc chưa từng được nghe qua hắn nói như vậy.
Lúc Thanh Trúc còn ở Club làm tiếp viên, rất nhiều chuyện là do được huấn luyện mà thành, chẳn hạn như kỹ xảo lạt mềm buộc chặt này sử dụng rất hiệu quả. Lúc này đây, thấy trong lòng Isaac có cô, cô tuy rằng vạn lần vui vẻ, nhưng ngoài mặt cũng không thể dây dưa thêm, từ trong lòng Isaac nhẹ nhàng rời ra: "Tôi đem đồ này cất cẩn thận, rồi sẽ trở lại cùng anh uống trà." Cô cũng tự hiểu được đồ này là thứ khiến Isaac đau lòng, nên lúc này mới cố ý nhắc tới, chính là muốn cho Isaac thương cô nhiều hơn một chút. Đến khi trở về, lại thầm nghĩ, mấy thứ thủ đoạn này vốn là dùng để tranh giành tình nhân, hiện tại cư nhiên lại dùng nó để khiến người mình thích đau lòng, ngẫm lại cũng có chút buồn cười.
Cất xong đồ, Thanh Trúc quay trở lại, thấy ST đã rót xong trà, im lặng đứng một bên.
"Cô chủ. . . . . ." ST gọi Thanh Trúc.
"Cái gì mà cô chủ chứ, tôi so với cậu cũng chỉ lớn hơn hai tuổi, hay gọi tôi là chị Trúc đi." Thanh Trúc tự biết mình gánh vác không nổi hai chữ 'cô chủ' này, cũng liền cười cười bảo ST không cần tâng bốc cô. Hai chữ 'chị Trúc' này thật sự làm cho ST đỏ bừng cả mặt. ST nhìn về phía Isaac, Isaac đành cười nói: "Cô ấy bảo cậu gọi là gì thì ngươi cứ gọi như thế đi, gọi 'cô chủ' nghe cũng rất xa lạ, cô ấy cũng đâu phải là cô chủ gì." Thanh Trúc khe khẽ cắn môi.
"Chị. . . . . . Trúc. . . . . ." ST gọi xong lại tựa hồ cảm thấy cách xưng hô này dường như rất êm tai, lại gọi thêm một lần nữa, Isaac cùng Thanh Trúc đều cười phá lên.
"Đêm nay ông chủ ăn cơm tại đây sao? Tôi sẽ đi thu xếp mấy món ăn đưa đến, chị Trúc cùng ông chủ không biết thích ăn món gì đây? Để tôi còn đến nhà bếp nói với bọn họ!" ST cũng thật là tinh ý, rời đi vừa có thể để Thanh Trúc và Isaac có cơ hội nói chuyện riêng, lại vừa có thể biểu hiện bản thân không những thông minh mà còn chịu khó.
"Tôi thì món gì cũng được. À đúng rồi, vài ngày trước khi chú của cậu tới đây, có mang đến mấy ký lá trà ngon, cậu tới nhà bếp nói, hầm chút thịt bò, dùng lá trà kia nấu. . . . . ."
"Anh vậy mà cũng thật là lãng phí, đó là loại lá trà nào chứ? Liền dùng để hầm thịt sao?"
"Dù sao tôi cũng không thích uống thứ nước đắng ngắt ấy. Để ngâm thuốc cho Jun, tôi đã phải nếm thứ đắng ngắt ấy đến mức chỉ muốn ói ra rồi. . . . . ." Isaac khoa trương khua môi múa mép, Thanh Trúc chưa từng thấy qua Isaac như thế, cô cũng không kìm được nhẹ giọng nở nụ cười.
"Ahh, tôi phải đi báo với nhà bếp. Sau đó, tôi lại đi dạo loanh quanh, sau đó nữa, tôi lại. . . . . . Dù sao tôi cũng phải đi ra ngoài thật lâu thật lâu, không đến giờ cơm chiều sẽ không trở về đâu!" ST như đang cho bọn họ biết hai người bọn họ có cả một khoảng thời gian thật dài.
Thanh Trúc cười thầm, nhóc này quả nhiên đúng là một tên tiểu quỷ mà, lúc ST xoay người đi ra ngoài, ý cười trên mặt Thanh Trúc vẫn còn chưa tan.
"Có thích không?" Isaac thấy ST đã đi khuất, mới hỏi.
"Từ đâu tìm được một bảo bối như vậy thế, tặng cho tôi anh không thấy đau lòng sao?" Tại Trung vẫn đang nghĩ đến nhóc kia.
"Cô vui vẻ là được rồi, cậu ta hẳn chính là người mà cô muốn ngày đó."
"Chỉ là muốn làm khó anh chẳng ngờ ngươi lại vẫn để tâm, tôi còn nghĩ rằng anh chỉ nói suông mà thôi."
"Tôi chỉ hy vọng cô sống thật vui vẻ, bởi vì những tháng ngày sau này có thể sẽ càng ngày càng khó khăn. . . . . ."
"Chắc không là phái cậu ấy tới để giám sát tôi đấy chứ?" Thanh Trúc nửa thật nửa đùa nói.
"Nào có. . . . . . Là để chăm sóc cô mà. . . . . ." Isaac nói xong, mới phát hiện Thanh Trúc là đang trêu chọc hắn, cũng chỉ biết cúi đầu cười, Thanh Tfusc lại đứng dậy, đi đến bên người hắn, khẽ cúi người xuống, an vị ngồi trên đùi hắn.
Isaac vươn một ngón tay nâng cằm Thanh Trúc lên, một đôi mắt to xinh đẹp cực kỳ, phiến môi đỏ mọng đầy đặn khẽ chu lên, Isaac đem môi mình áp lên, trong nháy mắt ấy, cảm giác ngọt dịu làm hạ phúc của hắn bỗng nóng lên. Thanh Trúc nhiệt tình quay lại ôm lấy hắn, thân thể kề sát, tâm trạng kịch liệt rung động, khiến Isaac mê đắm. . . . . .
Đưa cô ghì vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt ve, tấm lưng đơn bạc, mái tóc mềm mại, bàn tay Isaac dần tiến vào trong áo của Thanh Trúc, làn da trắng mịn như sữa làm cho hắn chỉ muốn cắn một phát, thử xem có phải là cả người cô đều là vị ngọt hay không.
Ôm ngang lấy người Thanh Trúc, bế cô vào phòng ngủ, Thanh Trúc khép hờ đôi mắt, trên khuôn mặt ửng màu phấn hồng, Isaac cũng chẳng buồn tốn chút thời gian đóng cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro