
Chap 22
"Trong lòng tôi căn bản là không có cô, cô vì cớ gì cứ luôn thấp hèn như thế!" Isaac có phần nói không thèm suy nghĩ, "Nếu không phải do cô thừa dịp ta uống say rồi dụ dỗ tôi, tôi sao có thể có cái loại quan hệ dơ bẩn này với cô được!"
"Dơ bẩn?" Thanh Trúc cười lạnh, "Quả đúng là rất dơ bẩn, nhưng người có phần thích thú hơn hình như lại là anh thì phải! Nếu anh thật sự không muốn, thì nhiều lần như vậy, anh đã có thể đẩy tôi ra mà? Đừng có nói làm như tôi ép buộc anh không bằng, chúng ta chính là anh tình tôi nguyện!" Tuy rằng mỗi một lần đều là lấy sự dụ dỗ của Thanh Trúc mà bắt đầu, lấy sự bạo lực của Isaac mà chấm dứt, vậy mà Thanh Trúc lại thà rằng đem hết thảy tự coi là tình nguyện.
Isaac nhất thời chán nản, đối mặt với loại ngôn từ chua ngoa không chút bận tâm của Thanh Trúc, Isaac bản chất vốn điềm tĩnh cũng bị cô làm cho kích động dấy lên tàn nhẫn: "Tình nguyện? Được thôi. . . . . . Tôi nói cho cô nghe, đúng là như vậy, cô từ nhỏ không phải vốn là làm loại công việc đó hay sao? Cô đối với tôi mà nói, chỉ là đối tượng phát tiết mà thôi, cô chính là thứ đồ chơi hạ đẳng!"
Isaac gào lên xong, chính bản thân cũng thấy cực độ kinh ngạc, như thế nào lại có thể nói ra những lời như vậy? Hắn liếm liếm môi, nhìn đến Thanh Trúc.
Trái tim Thanh Trúc bị xé toạc ra thành một vết hố sâu thật lớn, trước kia Isaac tuy rằng chưa bao giờ nói yêu cô, thích cô, nhưng cũng không nói những lời laeng nhục người khác như vậy, quả nhiên là vì Jun, hắn cái gì cũng có thể làm được hay sao? Thanh Trúc thê lương nhẹ nở nụ cười, nụ cười này nhìn ở trong mắt Isaac lại trở thành nụ cười lạnh cam chịu cùng sự khinh bỉ đối với tâm tính đơn thuần của Isaac.
"Những tưởng rằng ít nhiều cũng sẽ có chút đồng tình hay thương tiếc chứ. . . . . ." Thanh Trúc âm thầm gợi lại một câu.
"Về sau không cho phép cô đi quấy rầy Jun, tôi cũng sẽ không gặp cô nữa!" Isaac có phần chột dạ.
"Ah. . . . . . Không tới nữa sao? Vậy anh không cần phát tiết sao? Cẩn thận nghẹn đến nổ tung nha. . . . . ." Thanh Trúc tuy đã tới thời điểm này rồi, nhưng cũng vẫn ngang ngạnh như cũ.
"Cô! Cô quả nhiên là quá ghê tởm! Cô thế nào lại là một con người như vậy? Cô có trái tim hay không hả!"
Anh vậy mà lại nói rằng tôi không có trái tim ư? Tôi một lòng một dạ, đã sớm trao cho anh, anh thế nhưng lại đi hỏi tôi có trái tim hay không? Anh thử nhấc chân lên mà xem, một đống máu mơ hồ dưới chân anh, chính là trái tim đã chết lạnh kia của tôi.
Thanh Trúc cười phá lên: "xex...... vô tình, tôi lại làm sao mà có trái tim được chứ? Không có cách nào khác, tôi trời sinh vốn đã đê tiện như vậy đấy. . . . . ."
Isaac hung hăng hừ một tiếng, phất tay rời đi. Nhìn thấy thân ảnh Isaac khuất xa, Thanh Trúc ôm ngực, một ngụm máu đen lại nôn ra. Thanh Trúc cầm một cái khăn tay, chùi chùi miệng.
.
.
.
Mồng hai tháng hai Lễ khởi hành
Qua tháng Giêng, tân niên mới chân chính được coi là đã trôi qua. Mọi người trong biệt viện đều để ý đầu tóc, ăn tôm chiên thịt luộc..., Thanh Trúc tuy không thích ăn tôm chiên, nhưng tất cả vẫn là phải theo chủ nhà, huống chi. . . . . .
Kỳ thật từ sau lần đó, Thanh Trúc cũng không hề gặp lại Isaac. Mồng hai tháng hai là ngày nhà chính phải cử hành nghi lễ cúng tổ tiên xuất hành năm mới, ở trên chỗ làm lễ, Thanh Trúc có thể nhìn thấy Isaac.
Sáng sớm, Isaac liền thay vào một vest màu xanh nhạt, gel gọn tóc, từ sau khi chuyện tình lần trước phát sinh, Jun dường như luôn lảng tránh hắn, cho dù có thấy hắn thì cũng chỉ là lạnh lùng, Isaac có muốn vãn hồi quan hệ, nhưng cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Khi nhìn thấy Jun, Isaac vẫn không thể tránh khỏi khẩn trương một chút. Jun lại vẫn thản nhiên cười cười, muốn đi cùng các anh chị em khác nói chuyện với nhau. Tuy rằng anh ta thân thể không tốt, nhưng dù sao cũng là quản lý việc chung trong tập đoàn, anh ta suy nghĩ sáng suốt và tính toán chu toàn, điểm này so với Isaac giỏi hơn nhiều.
Khi nhìn thấy Thanh Trúc, Isaac lại có phần xấu hổ. Thanh Trúc đứng ở cuối cùng trong hàng người, ánh mắt cứ như vậy không chút che giấu ngước nhìn lên, Isaac vô luận có không để ý cô như thế nào đi nữa, thì vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô.
Sau khi quỳ lạy, Isaac vốn định đỡ Jun lên, lại bị Jun khéo léo tránh né. Bàn tay Isaac bị bỏ mặc ở giữa không trung.
Thời điểm cúng tế tổ tiên, trong lòng Thanh Trúc liền một phen cầu nguyện cho ba nuôi, trong lòng có chút khó chịu. Lúc ba nuôi ra đi, cũng mới chỉ hơn ba mươi tuổi, ông đáng thương một đời chịu khổ, vậy mà lại cũng không có được một cái kết có hậu. Thanh Trúc lại nghĩ đến chính mình, chỉ sợ độ này sang năm, cô cũng đã sớm chết rồi. . . . . . Sau ba nuôi còn có mình, mà chính mình thì sao. . . . . . Nếu cứ như vậy ra đi, chỉ e ngay cả người khóc thương cũng chẳng có, Isaac sẽ khóc cho cô ư? Sẽ vào mỗi dịp thanh minh hoặc ngày giỗ hàng năm vì cô mà đốt một ít tiền giấy, rớt mấy giọt nước mắt ư?
Thanh Trúc càng nghĩ thì trong lòng càng thêm đau, vẫn ở xa xa si ngốc dõi theo Isaac, nhưng Isaac lại không thèm nhìn cô. Nhìn cho đã một hồi, Thanh Trúc cũng tự mình hiểu được không có ý nghĩa gì, lại nghĩ hôm nay cũng đến ngày nên đi tìm chin Hương lấy quần áo, nghĩ đến quần áo trên người, Thanh Trúc cắn chặt môi.
Tuy nói là ăn muộn tử, nhưng là vì mọi người cùng nhau liên hoan, nên những đồ ăn ngon cũng rất nhiều, Thanh Trúc lại không ăn được gì hết. Thực ra, nội tạng của cô cũng đã xuất hiện vấn đề rồi, hễ ăn uống là luôn giống như bị lửa thiêu đốt, mấy món đầy dầu mỡ này cô cũng ăn không nổi.
Thanh Trúc cảm giác thấy có người đang nhìn cô, là Isaac sao? Thanh Trúc ngẩng đầu lên, thấy người vẫn nhìn cô thì ra là Jun. Isaac nhạy cảm nhận thấy Jun vẫn đang nhìn Thanh Trúc, nhìn được mấy lần, ánh mắt liền trở nên ảm đạm cúi đầu xuống. Lúc này, mọi người đã huyên náo đến loạn cả lên rồi, Isaac kề sát vào Jun, hỏi: "Vẫn còn đang giận anh sao?"
"Tôi không tức giận, tôi vì cớ gì mà phải tức giận?" Jun quay đầu, khẽ nở nụ cười. Trong nháy mắt ấy, Isaac bỗng nhiên cảm thấy biểu tình bất cần đời kia của Jun có chút giống với Thanh Trúc. Nghĩ đến Thanh Trúc, lòng Isaac lại trở nên phiền muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro