
Chap 21
Chín tháng nữa, trong lòng Isaac hỗn loạn thực ngóng trông chín tháng này trôi qua thật mau, để có thể thoát khỏi dây dưa cùng Thanh Trúc sớm một chút, nhưng hắn cứ nghĩ đến máu đen phun ra từ trong miệng Thanh Trúc, tâm lại mãnh liệt nghẹt lại.
Hai mươi lăm tháng trước, nếu ngừng trị liệu bằng thuốc, người thuốc vẫn còn có thể khôi phục lại khỏe mạnh. Mà một khi hộc ra máu đen, thì sẽ không có cơ hội phục hồi như cũ được nữa, Thanh Trúc cũng đã không thể cứu vãn tình thế bản thân nữa rồi. Mới hai mươi tuổi, cũng thật là đáng thương. . . . . . Cô hiện tại thế nào rồi? Thân thể hẳn vẫn đau đớn lắm. . . . . . Isaac tuy rằng ngồi ở trước giường Jun, lại không phát hiện ra, suy nghĩ của chính mình đã bay xa đến một phương nào đó. . . . . .
Lúc Jun tỉnh lại, phát hiện Isaac đang ngồi ở trước giường mình. Đầu hắn tựa vào trên trụ giường, hàng lông mi đen sậm xoắn lại một chỗ, đôi môi gắt gao mím lại, ngay cả khuôn mặt khi ngủ cũng đều nặng nề tâm sự như vậy sao? Jun khẽ thở dài một tiếng.
Isaac bị một tiếng thở dài khó có thể nghe thấy kia làm bừng tỉnh, hắn vội vàng mở mắt hỏi: "em tỉnh sao? Có thấy chỗ nào khó chịu không? Muốn uống nước không?"
Jun gật gật đầu. Isaac vội vàng đi đến trước bàn rót ra một ly nước ấm áp. Từ nhỏ, Isaac vốn không thích sĩ diện, nhất là trước mặt Jun, hắn vẫn luôn thích tự thân làm việc hơn.
Isaac thử độ ấm, cảm thấy độ nóng lạnh vừa đủ, lúc này mới mang đến cho Jun, Jun không chớp mắt nhìn thấy từng động tác săn sóc của Isaac, lông mi y cũng nhướn lên.
"Anh, anh cùng Thanh Trúc ở bên nhau?" Thanh âm của Jun có chút run rẩy.
Bàn tay Isaac bưng nước cho Jun chợt cứng lại, hắn không biết nên trả lời Jun như thế nào.
"Thích cô ấy phải không. . . . . . Vậy thì hãy đối xử với cô ấy thật tốt. . . . . . Jun chúc hai người hạnh phúc. . . . . ." Âm cuối run rẩy tiết lộ sự khó chịu trong lòng Jun, y quay mặt đi, cũng không quên tiếp nhận ly nước trong tay Isaac. Hớp một ngụm nước vào miệng, lại cũng không sao nuốt xuống được.
Isaac xoay người Jun lại: "Em nói bừa cái gì vậy hả! Cái gì mà bên nhau? Cái gì mà hạnh phúc? Em có biết lòng anh không hả!"
Jun có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Anh vội cái gì?"
Duẫn Hạo cũng ngây ngẩn cả người, đúng vậy, vội cái gì chứ, lại có chuyện gì có thể đáng để hắn nóng vội như vậy đây. . . . . .
"Thực xin lỗi. . . . . ." Isaac buông Jun ra, Jun thở hổn hển hai cái: "Anh Isaac, tôi nói chính là lời thật tâm, ai cũng đều sẽ phải trưởng thành, cũng đều phải trải qua cuộc sống của chính mình, dù cho có là anh em đi chăng nữa cũng sẽ có một ngày nào đó phải tách ra. Từ nhỏ tôi đã biết, giữa hai chúng ta nhất định sẽ có những người khác chen vào, anh sẽ có gia đình của riêng mình, tôi cũng không cho rằng việc này có điều gì không đúng. . . . . ."
"Jun, em tin tưởng anh, em còn nhớ rõ em từng nói qua với anh, muốn được cả đời cùng ở bên nhau hay không? Trong lòng anh chỉ có em thôi!"
"Ha ha. . . . . . Chỉ có tôi thôi sao? Thanh Trúc thực sự rất yêu anh mà. . . . . . Cô ấy nói anh và cô ấy cũng đã. . . . . . cũng đã. . . . . ."
Trong nhãn tình của Isaac chợt lóe lên lửa giận, Lê Thanh Trúc, cô nhất định phải tàn nhẫn như vậy hay sao? Trách không được Jun đang khỏe mạnh yên ổn lại bệnh thành như vậy, nhìn thấy nỗi đau đớn sâu sắc trong mắt Jun, tim Isaac dường như sắp ứa máu đến nơi rồi: "Jun, em nhớ cho kỹ, trong lòng anh chỉ có mình em, em không nên suy nghĩ lung tung, thân thể còn đang bệnh, hãy an tâm nghỉ ngơi cho tốt. . . . . ." Isaac nói xong, kêu người làm vào chăm sóc Jun, một tia mỉm cười trào phúng hiện lên bên khóe miệng Jun: "Được, em ngủ đây. . . . . ." Y không hề tranh cãi, giống y như chưa hề có bất kì chuyện gì phát sinh, lẳng lặng nằm xuống, nhắm lại hai mắt.
.
.
.
Thanh Trúc đang ở trong phòng say ngủ, Isaac liền xông vào.
"Lê Thanh Trúc! Đứng dậy!" Isaac giật mạnh cánh tay Thanh Trúc, Thanh Trúc muốn giằng cánh tay ra, trên tay Isaac lại tăng lực hơn, Thanh Trúc 'a' một tiếng mở choàng mắt.
"Lại gì nữa đây? Lại thèm muốn tôi sao?" Trên cánh tay Thanh Trúc tuy rằng đau nhức, nhưng cũng hiểu ra chắc lại làm gì chọc giận Isaac rồi, hắn trừng hai mắt nói.
" Cô đã nói bậy bạ cái gì với Jun vậy hả? Cô nói với y cậu ta cái gì?!" Trên mặt Isaac lúc cực kỳ lạnh lùng.
"Thì nói thật thôi, nói hai chúng ta bên nhau tốt hơn, cũng đã sớm lên giường. . . . . ."
"Bốp. . . . . ." Lại là một bạt tai, Thanh Trúc cảm thấy nơi ngực đau xót, cô chùi chùi vệt máu chảy mạnh ra từ mũi và miệng, quay đầu đi.
"Lê Thanh Trúc, tôi đã nhắc nhở với cô rồi, đừng có đem mấy trò kia của cô vào nhà của tôi." Isaac quay lưng về phía Thanh Trúc nói.
"Tôi chính là người như vậy đó, tôi lại cũng đâu có nói sai?" Thanh Trúc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro