
Chap 20
"Long Thành, anh nhất định phải sống tiếp. . . . . ."
"Người cuối cùng còn sống sót, mới là kẻ đau khổ nhất."
"Vì sao không chịu nói sớm cho em biết anh yêu anh ta chứ? Em sẽ tác hợp cho 2 người mà. . . . . ."
"Ai nói ta yêu hắn? Hắn không xứng."
"Thực xin lỗi. . . . . ."
"Phạm Linh Phi, nếu anh nói người anh yêu chính là em, em có tin tưởng anh không?"
Cô Phạm lại chỉ cười khổ, bên mép cô càng không ngừng trào ra máu tươi: "Tuy rằng đó không phải sự thật, nhưng em vẫn thật sự rất vui mừng."
"Hãy nghe anh nói, là thật đấy. Lê Long Thành yêu Phạm Linh Phi, là sự thật!"
"Cám ơn. . . . . ." Đây là câu cuối cùng mà cô Phạm nói, sau đó cô liền nhắm nghiền hai mắt.
Nghĩa phụ ngơ ngác ngồi ở nơi đó, trong lòng ôm chặt thi thể của cô Phạm. Bỗng nhiên, y giận dữ nắm chặt nắm tay, hướng vào thi thể của cô Phạm mà đánh xuống: "Phạm Linh Phi! Vì cái gì phải cứu tôi! Em vì cái gì phải chết! Tôi. . . . . . Tôi hận em! Hận em. . . . . ." Ba nuôi gắt gao ôm lấy thi thể cô Phạm, tiếng khóc thương khiến lòng Thanh Trúc bắt đầu run rẩy.
Thanh Trúc từng bước một tới gần, ba nuôi nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên.
"Thanh Trúc, con tới rồi." Thanh Trúc lại gần, ngồi xổm bên cạnh ba nuôi.
"Sau này nếu như con yêu thương một ai đó, nhất định phải thấu rõ chính lòng mình, biết không?"
Thanh Trúc ngây thơ gật gật đầu.
"Phải thật tâm yêu hắn, đừng có chờ đến khi không còn kịp, hiểu không?"
Thanh Trúc lại một lần nữa gật gật đầu.
"Đáp ứng với ba nuôi, nhất định phải hạnh phúc, được chứ?" Trong ánh mắt Lê Long Thành lộ ra một tia tuyệt vọng.
"Ba nuôi, người yêu cô Phạm sao?" Thanh Trúc bỗng nhiên giống hệt như người lớn hỏi lại y.
"Ta cứ cho rằng ta đã hiểu được chính mình, nhưng kỳ thật là ta sai rồi. Khi ta nhìn thấy Phạm Tấn Tài đang xâm phạm cok ấy, ta nghĩ cũng không thèm nghĩ liền lập tức tung phi tiêu về phía Phạm Tấn Tài. . . . . . Ta nghĩ hẳn là ta yêu cô Phạm của con rồi, chỉ có điều ta lại không chịu nắm giữ lấy phần cảm tình này mà thôi. . . . . ."
"Vậy cô Phạm thế nào mà lại. . . . . ."
"Phạm Tấn Tài vậy mà lại bạt phi tiêu phóng ngược về phía ta, là cô Phạm con giúp ta đỡ lấy. . . . . . Cô ấy cũng thật là ngốc. . . . . ."
"Ba nuôi, cô Phạm cô ấy là thật lòng yêu người. . . . . ."
"Ta biết. Ta chưa từng xem con như đứa bé. . . . . . Thanh trúc à, về sau ba nuôi mất, nếu con gặp được người mình thích, nhất định phải giữ thật chắc, đừng thương tổn hắn, biết không?"
"Ba nuôi, cô Phạm không phải muốn người tiếp túc sống hay sao?"
"Sống không nổi nữa rồi. . . . . . Ba nuôi muốn ra đi."
"Ba nuôi. . . . . ." Thanh Trúc rốt cuộc khóc, "Con đã rất cố gắng rồi. . . . . . Con rất rõ lòng mình, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà con cùng Tuấn Tài. . . . . . Con rốt cục vẫn không thể có được hạnh phúc. . . . . ." Trong bóng đêm, tiếng khóc than của Thanh Trúc vẫn không hề ngừng lại.
.
.
.
Dưới ánh đèn, Isaac nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Jun. Mà ngay lúc này, hiện lên trong đầu hắn lại chính là một gương mặt khác, mĩ lệ, xảo quyệt, thậm chí có chút khinh mạn cùng yêu mị.
Bởi vì quá khứ của người kia mà trở nên bất hòa, hắn không hề tìm tới Thanh Trúc, hắn đối với Thanh Trúc bắt đầu sinh ra chán ghét cùng oán hận.
Ngày đó, Jun thân mình không khỏe, hắn đang chăm sóc J7n, chợt nghe nói trong sảnh lớn đã xảy ra chuyện. . . . . .
Cha hắn ngã trên vũng máu, cô Phạm ngã ở bên kia, Lê Long Thành cũng ngồi ở nơi đó, còn Thanh Trúc ngồi xổm bên cạnh ông ta.
"Tại sao có thể như vậy?"
"Ta giết bọn họ." Trong ánh mắt Lê Long Thành không có một tia sức sống, "Đừng gây hại đến Thanh Trúc, con bé là người vô tội."
"Đem hắn lôi ra ngoài. . . . . ."
"Isaac! Đừng mà ba nuôi!" Thanh Trúc vọt qua, cầu xin Isaac lưu lại ba nuôi cô.
Isaac chán ghét đẩy cô ra: "Cô. . . . . ." Cái gì mà vô tội, còn không phải là chuyện tình bại lộ muốn cứu lại một mạng cho tiểu tình nhân sao? Khi đó, nhìn cảnh tượng Jun khóc đến cơ hồ sắp tắt thở, Isaac thật sự rất muốn giết chết Thanh Trúc.
"Anh Isaac, đã biết rõ ràng chân tướng thì đừng thương tổn người vô tội. . . . . ." Jun ngăn cản Isaac.
Thanh Trúc bị nhốt lại, một mạch đến tận mấy tháng, mãi đến khi bọn họ từ Hà Nội trở về hắn mới biết được Lê Long Thành đã tự sát, sau đó hắn liền phong tỏa tin tức. Lúc nhìn thấy Thanh Trúc, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chủ ý tàn nhẫn, thấy Thanh Trúc càng không ngừng van cầu mình đừng giết ba nuôi cô, trong lòng hắn lại dâng lên một cỗ lửa giận ngập trời.
Để ý đến người kia như vậy sao? Được, nếu cô đồng ý làm người thuốc cho Jun, hơn nữa không được gặp ông ta, tôi sẽ giữ lại mạng cho ông ta.
Isaac nói dối Thanh Trúc, Thanh Trúc lại đồng ý.
Không được đổi ý, không được thoái lui, bất luận khi nào, chỉ cần Thanh Trúc không muốn làm người thuốc nữa, Isaac liền giết chết Lê Long Thành. Thanh Trúc gật gật đầu đáp ứng, cứ như vậy đem mạng mình giao cho Isaac.
Hơn hai năm qua, Thanh Trúc kiên trì ngâm thuốc độc. Nhưng cô cũng không hề biết, Lê Long Thành đã mất rồi. Vì muốn sống, Thanh Trúc thật sự có thể nói là dụng tâm chịu khổ, cô không tiếc dùng thân thể của chính mình dụ dỗ Isaac, không tiếc nói rằng cô yêu Isaac, cô vẫn ảo tưởng rằng Isaac có thể yêu cô, để cho cô ngừng ngâm thuốc, có thể sống tiếp. . . . . . Tất cả những điều đó, Isaac đều biết cả. Nhưng giữa Thanh Trúc và Jun, Isaac không có khả năng lựa chọn Thanh Trúc, cho nên cũng chỉ có thể đành phụ cái gọi là yêu của Thanh Trúc.
Cái gì mà yêu chứ? Nhìn vào Jun đang nằm trên giường, Isaac cảm thấy Thanh Trúc đã kế thừa sự ngoan tuyệt của Lê Long Thành. Jun hiền lành cỡ nào, giống như ba hắn và cô Phạm, Thanh Trúc cô sao có thể nhẫn tâm. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro