Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Đưa ông Bác sĩ một khoản tiền, rồi tiễn ông rời khỏi khách sạn, Isaac quay về phòng trọ, cầm bàn tay lạnh như băng của Jun:

"Jun, mặc kệ điều ông ta nói là thật hay giả, tôi nhất định sẽ vì em mà thử một lần!".

Mà hắn lại không hề nhận ra, ông lão kia quay về phía khách sạn nở một nụ cười quỷ dị, thấp giọng nói:

"Lông mi của đứa nhỏ kia ta cũng đếm đủ rồi......"

Ba ngày sau, khi Isaac tới được đỉnh Chứa Chan, thì Jun đã gần như kiệt sức. Y thần trí không rõ, như chìm vào hư không, tim Isaac tưởng như bị đao cứa, chỉ mong mau chóng tìm được Từ Vọng Tưởng để lão chữa bệnh cho Jun, dẫu có thật sự phải dâng cả mạng mình, Isaac cũng không chút hối tiếc. Bởi thân thể Jun đã quá mức suy yếu, Isaac lại sợ chậm trễ thời giờ, vốn đã tìm một xe lên núi, nhưng đường núi căn bản không cho phép xe lên, đi được một quãng, xe đã không thể đi tiếp được nữa, Isaac thấy núi rừng hiểm trở, người khác cõng Jun hắn còn không yên tâm, vì thế liền dùng dây thừng buộc Jun trên lưng mình, hắn chỉ nói dẫu có rớt xuống vách núi kia, cũng phải được ở bên Jun.

Dọc theo đường đi đã vài lần gặp nạn, nhưng Isaac có tinh thần kiên cường chống đỡ, người lại có võ, cho nên cuối cùng cũng bình an vô sự, hơn nửa ngày sau rốt cục cũng lên đến đỉnh núi, sớm đã mệt đến thở hổn hển không ra hơi, tim dường như cũng theo nhịp hít thở mà nhảy vọt ra.

Nơi đỉnh núi có một căn chòi nhỏ, trúc dại chắn quanh, cỏ xanh rậm rạp, Isaac tháo dây thả Jun xuống, nhẹ nhàng đỡ y ngồi trên mặt đất.

"Xin hỏi Từ Vọng Tưởng thần y có ở nơi này không?"

Isaac cao giọng hỏi, thanh âm non trẻ vọng truyền ra xa.

"Là người nào......"

Từ trong phòng một thanh âm hùng hậu trả lời.

" Tôi Phạm Lưu Tuấn Tài , muốn cầu Bác sĩ chữa bệnh tim cho em trai nhỏ!"

"Tôi đã không còn chữa bệnh cho ai nữa, các ngươi đi đi......"

Thanh âm trong phòng vạn phần kiên định.

"Xin bác sĩ nhất định thi ân cứu giúp, tôi và em trai cả đời này sẽ cảm kích ngài vô cùng......"

Isaac dứt khoát quỳ xuống dập đầu.

"Tôi đã nói là không cứu, các ngươi đi đi!"

Thanh âm trong phòng đã có phần mất kiên nhẫn.

"Bác sĩ! Nếu bác sĩ không chịu chữa trị cho em trai, vậy chúng ta đành rời đi, nhưng chỉ sợ cũng chẳng có đường sống, tôi xin quỳ trước cửa đến chết!"

Isaac nói xong, quỳ trên nền đất, ôm Jun vào trong ngực.

Ngày mới lên rồi lại tàn. Isaac cứ quỳ ở đó đến váng đầu hoa mắt, Jun nằm trong lòng sớm đã không còn tiếng động. Isaac không biết Jun ra đi tự lúc nào, chỉ biết y nằm trong vòng tay mình càng ngày càng lạnh, càng ngày càng cứng ngắc. Isaac cũng chẳng hề nhận ra, hắn chỉ cảm thấy rằng cứ quỳ gối nơi đây, hết thảy vẫn còn chút hy vọng, cho dù Jun thực sự đã chết, lão nhân trong phòng cũng có thể cứu sống y, bằng không, cứ quỳ ở đây cho đến chết, cũng nào đâu khác biệt.

Isaac cũng không biết lúc nào thì mất đi tri giác, chỉ biết rằng sau khi tỉnh lại, người ngồi bên mình quả đúng là Jun.

"Anh, anh tỉnh rồi, có đói không? Hay là em mang cho anh chút nước trước nhé?"

"Ju...... Jun!"

Isaac có chút kinh ngạc.

"Là bác sĩ Từ đã cứu em."

Jun nói xong, chỉ chỉ qua bên cạnh.

Isaac cảm động đền gần như rơi lệ, hắn vội vã đứng lên, quỳ xuống dập đầu nói:

"Cảm ơn bác sĩ cứu em trai của tôi!"

"Cậu không cần cảm ơn, tôi cũng bị cảm động bởi lòng thành của cậu, nên mới cứu y. Nhưng một viên cải tử hồi sinh của tôi cũng chỉ có thể duy trì tính mạng y trong ba năm, chứ không thể trị khỏi hẳn, ba năm sau y vẫn phải chết, trừ phi......"

"Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi cậu làm theo bài thuốc ta viết, tìm lấy một cô bé, cắt đứt gân mạch tay chân, mỗi tháng dùng thuốc độc ngâm mình một lần, ba năm sau mổ lấy tim, đem tim thuốc kia phơi nắng, nghiền nát thành bột, nấu thành một chén thuốc dẫn, sau đó chỉ việc lấy phương thuốc này uống cùng thuốc dẫn kia, mới có thể khỏi hẳn."

"Cái gì? Vậy chẳng phải là phải giết chết một người hay sao?"

Trên gương mặt Jun lộ ra thần sắc hoảng sợ.

"Đúng thế, nhưng còn phải xem các ngươi có nguyện ý làm hay không đã."

"Không......"

Jun chau mày.

Isaac lại nói: "Jun, em cứ yên tâm, chẳng phải chỉ là giết một người thôi hay sao, có gì khó...... Anh nhất định sẽ vì em mà luyện thành dược nhân, chữa khỏi bệnh cho em, hai chúng ta sẽ có thể cả đời bên nhau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro