Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

Sáng sớm hôm sau khi Thanh Trúc tỉnh lại thì Isaac cũng đã đi rồi, nhưng khác với mọi lần chính là, trên bàn lại có chút điểm tâm. Thanh Trúc đứng dậy, dở khai đậy lên liền thấy bên dưới là bánh bao màu trắng, còn có một cái dò quẩy chiên giòn cùng hai quả trà trứng. Thanh Trúc nhẹ nhàng gợn cong khóe miệng, lúc này, cô nhớ tới Mocha, hai quả trà trứng này cô cùng với Mocha chia nhau ăn, cả một đêm qua cũng chẳng biết nó có bị mưa lạnh hay không nữa, tuy rằng nó là chó tuyết, nhưng mấy ngày nay đã quen an nhàn, chỉ sợ nhất thời cũng không thích ứng kịp. Thanh Trúc lê đôi chân bị thương đi đến cái ổ phía sau vườn, nhưng không tìm được Mocha, rồi đi xung quanh lại hô mấy tiếng, nhưng cũng không thấy đâu.
"Lại phát điên chạy đi đâu không biết? Đúng là dã tính khó sửa mà. . . . . ." Quát mắng một hồi, lại cảm thấy Mocha hoang dã như vậy cũng tốt, chính mình lại cũng không lo được cho nó cả đời, mà một khi không thể lo được thì lại chỉ có thể khiến nó cô đơn sống nốt quãng đời còn lại. Chẳng bằng để nó sớm trở về với núi rừng, tìm một người bạn mới. . . . . .
Trong lòng tuy rằng suy nghĩ như thế, nhưng cảm tình suốt một thời gian dài như vậy cũng khó tránh khỏi đau lòng, đành một mình cô độc quay trở về, bữa sáng ngon lành một chút cũng nuốt không trôi, thầm mong Mocha đừng bị đói, cũng đừng để bị những dã thú khác ăn hiếp. . . .
Buổi sáng trôi qua, Thanh Trúc lại bắt đầu chờ mong, cô cứ lẩm bẩm nói Mocha không có lương tâm, cứ đi như vậy rồi cũng không chịu trở lại, nói xong trong lòng lại chua xót đến khó chịu, liền rớt mấy giọt nước mắt, chỉ cảm thấy giống như lại có người bỏ rơi cô, ai cũng chẳng thể ở bên cô được lâu dài.
Buổi tối lúc đóng cửa, Mocha lại vẫn như cũ không thấy quay về. Thanh Trúc ngay cả cửa cũng không đóng, nhỡ đâu nếu nó trở lại thì có thể trực tiếp đi vào, sẽ không bị nhốt ở bên ngoài. Suốt đêm hôm ấy, Thanh Trúc hễ nghe thấy chút động tĩnh liền tưởng rằng Mocha trở về, đứng lên rồi lại quay về giường, cũng không sao ngủ ngon được. Sáng sớm hôm sau cô mở cửa ra, vẫn như cũ thất vọng phát hiện, Mocha không thấy bóng dáng đâu. Lòng Thanh Trúc cực kỳ đau đớn, cô hối hận đã bắt Mocha phải ra cuối vườn ở, tuy rằng cũng sớm có ý định thả Mocha về Rừng, nhưng nếu thật sự để nó đi đúng là rất luyến tiếc, cảm giác ấy giống như thể đã đánh mất đứa em hay đánh mất đứa con vậy. . . . . .
Cứ như vậy ủ rũ sống qua vài ngày, Thanh Trúc chỉ chờ thời tiết ấm áp lên một chút, liền thừa dịp lên núi hái nấm để đi tìm Mocha, cố gắng kêu nó, may ra còn có thể hữu duyên nhìn thấy. Hạ quyết tâm như vậy xong, trong lòng cũng an ổn đôi chút, không cần trằn trọc mỗi ngày mỗi đêm như trước nữa.
.
.
.
Hôm nay có người đến truyền tin, nói Jun mời Thanh Trúc qua đó. Thanh Trúc không biết trong bụng Jun đNg nghĩ gì, liền sửa soạn một chút rồi đi tới chỗ Jun.
"Thanh Trúc lại đây." Sắc mặt Jun có chút cứng ngắc.
"Cậu ba." Thanh Trúc lễ phép lại giữ khoảng cách cất tiếng chào hỏi.

"Ngồi đi." Thanh âm của Jun cũng có chút băng lãnh.
Thanh Trúc cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện với Jun.
"Lần trước cô thử qua bộ đồ da sói kia, ta cảm thấy cô mặc thật sự rất đẹp, ta thấy cô cứ nhìn chăm chú hồi lâu như thế thì biết ngay là vô thích, cho nên ta muốn đem nó tặng cho cô, hiện tại là đầu xuân, cô khoác vào chí ít cũng ấm áp được đôi chút."
Thanh Trúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Jun, chỉ cảm thấy trong nụ cười này ẩn giấu vạn phần âm hiểm, cô kềm chế lửa giận nói: "Cậu ba, Tôi đã nói qua, đồ kia mặc vào sát da, tôi không cần!"
"Ha ha, chẳng phải chỉ là sát da thôi sao, ta mấy ngày hôm trước săn được một con tiểu tuyết lang, cùng với bộ da này rất phù hợp, hơn nữa còn mềm mại hơn nhiều lắm, ta cho người đem cổ áo và tay áo đều cắt bỏ hết, bọc quanh một vòng bằng da thú non, cô thử lại xem còn thấy sát da hay không. . . . . ."
"Cái gì?" Trong lòng Thanh Trúc bỗng nhiên dâng lên một tia dự cảm điềm xấu, tiểu tuyết lang? Nơi này cách nơi tuyết lang sinh sống rất xa, tuyết lang lại là loài thú hiếm thấy, vậy tiểu thú này. . . . . .
Jun nói xong, đem bộ đồ kia lấy ra, Thanh Trúc ôm vào người, ngay khi đưa tay vuốt lên cảm giác được một mảnh mượt mà, cô như cảm thấy đầu óc trống rỗng. . . . . . Mocha. . . . . . Là Mocha. . . . . .
"Thanh Trúc mặc thử xem. . . . . ." Jun nói xong, mỉm cười lại gần cầm lấy bôn đồ kia.
"Anh!" Thanh Trúc rốt cục nổi điên, Phạm Duy Thuận, thoạt nhìn chính là dáng vẻ một bộ nham hiểm, lại vẫn không thể nghĩ tới y thật sự là đê tiện âm hiểm đến như thế, y vậy mà lại giết chết Mocha!
Jun bị Thanh Trúc một đấm đấm vào trước ngực, y lảo đảo mấy bước, ngã ngồi trên ghế.
"Vì sao? Anh vì sao phải làm như vậy!"
"Tôi chỉ là muốn tặng cô một thứ gì đó mà thôi. . . . . . Anh Isaac không phải cũng tặng ngươi rồi sao. . . . . . Vĩnh. Kết. Đồng. Tâm. . . . . ." Lời này của Jun lại nói đến nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu ba. . . . . . Anh ghen tị ư? Ha ha. . . . . . Anh ghen tị. . . . . . Được! Tôi sẽ khiến cho anh ghen tị đến cùng! Tôi cùng ông chủ là yêu nhau đấy, chúng tôi cũng lên giường rồi, Vĩnh kết đồng tâm kia là tín vật và lễ vật hắn tặng cho tôi, tôi biết anh cũng yêu Isaac, nhưng mà anh không làm được, một người đàn ông lại đau ốm như anh, cái gì cũng làm không được chẳng phải sao? Anh biết không? Ông chủ hắn cũng vô cùng dũng mãnh phi thường đó. . . . . . Cậu ba, đáng tiếc thân thể ngươi lại là 1 người đàn ông lại kém cỏi như vậy, cho anh ghen tị đến chết! Anh đã như vậy lại còn không chịu tích đức, cẩn thận ông trời một sét đánh chết anh!" Ánh mắt Thanh Trúc đỏ ngầu, cô biết rõ Jun có bệnh, lại còn dùng lời nói ngoan độc như vậy để thương tổn y, Jun bị cô làm cho tức giận đến mức cật lực thở gấp, ngực càng ngày càng tức, rốt cuộc không thở nổi. . . . . .
Thanh Trúc ôm bộ y phục kia định rời đi, Jun lại cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen, y suy yếu bắt lấy cánh tay Thanh Trúc: "Thanh Trúc. . . . . . Cứu tôi. . . . . ."
Thanh Trúc quay đầu lại, hung hăng nhìn vào y, sau đó, cô dùng sức đẩy tay Jun ra, xoay người lao ra khỏi cửa.
Jun bị cô đẩy ngã trên mặt đất, hai tay che ngực, hai hàng nược mắt uốn lượn chảy xuống, y dần dần mất đi tri giác. . . . . .
.
.
.
Ôm bôn đò da sói kia, Thanh Trúc một mạch chạy tới phía cuôisasn vườn, ở trước một mộ phần, Thanh Trúc ngã ngồi trên nền đất.
"Ba nuôi! Tôi. . . . . . Tôi nhịn không được . . . . . ." Thanh Trúc gục xuống trước mộ phần, nước mắt càng không ngừng tuôn trào, "Thật sự có thể chờ được đến ngày ấy sao? Vẫn là. . . . . . Vẫn là đợi không nổi nữa. . . . . ."
Trên tấm bia đá lạnh như băng, ba chữ "Lê Long Thành" khắc màu xám chì, nhưng nhìn ở trong mắt Thanh Trúc, lại giống như ánh mắt ấm áp của nghĩa phụ.
"Ba dẫn con đi đi. . . . . . Đừng đem con bỏ lại trên thế gian này nữa, thứ mà ba không thể có được, con cũng không có được. . . . . . Con cũng không đạt được đâu. . . . . ."
Thanh Trúc thảm thiết khóc một hồi, ánh mắt hắn trở nên sưng đỏ, thanh âm sớm đã trở nên khàn khàn, tay chân lạnh như băng, một khắc ấy cô hi vọng biết bao ba nuôi có thể đến bên cô, dịu dàng dắt tay cô, dẫn cô thoát khỏi thế gian lạnh lẽo tựa băng giá này.
"Thanh Trúc à, con có thể mà, thứ mà ta giành cả đời cũng không tranh được, con nhất định phải thay ta giành về. Trong lòng hắn có con, có con. . . . . ." Lời nói trước lúc Lê Long Thành lâm chung tưởng như lại vang vọng bên tai Thanh Trúc.
"Còn có chín tháng, ba nuôi, còn có chín tháng nữa thôi. . . . . . Đủ sao?"
Sau khi khóc thật lâu, Thanh Trúc lau đi nước mắt, chậm rãi ở nơi cách phần mộ của nghĩa phụ một khoảng, bắt đầu đào hố. Cô chỉ có một đôi tay bị thương, đào xuống vừa chậm vừa đau, nhưng cô giống như không có cảm giác, chỉ biết cố hết sức đào bới.
"Mocha, ngươi cùng cha ngươi ở bên nhau, ba nuôi ta sẽ chăm sóc các ngươi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Là do ta hại các ngươi. . . . . ." Rốt cục cũng đủ sâu, Thanh Trúc đem bộ đồ kia ném vào trong đó, nhẹ nhàng mà vuốt ve, "Chết đi. . . . . . Cũng tốt. . . . . ." Cô từ bên hông tháo xuống kèn luôn mang theo người: "Ta lại thổi một đoạn cho các ngươi nghe, sau đó liền đem Truy Mộng này tặng cho các ngươi, ta không có mộng, cũng không muốn đuổi theo nữa. . . . . ."
Giai điệu du dương lại vờn quanh chốn rừng thẳm sau biệt thự, Thanh Trúc càng thổi lại càng thương tâm. Mocha mất cô còn có thể lấy một khúc nhac để đưa tiễn, sau khi cô mất đi, liệu sẽ có ai có thể hát cho cô trên đường đến hoàng tuyền đây?
"Quyết biệt thi, lưỡng tam hành. . . . . ." Bất quá chỉ là một tia chúc tụng, lại cũng đủ làm cho cô hồn được an nghỉ. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro