Jun ho đến mức cả mặt đều đỏ bừng, rốt cục nói: "anh Isaac, em về trước . . . . . . Kẻo. . . . . . Kẻo các mọi người lại không được tận hứng. . . . . ."
"Tôi đi cùng . . . . . ."
" Anh theo em làm gì? ở đây còn nhiều người như vậy. . . . . ." Jun nói xong đứng dậy, y nhìn thoáng qua Thanh Trúc rồi xoay người rời đi.
"Anh ta đi rồi, tôi cũng đi đây."
"Cô đứng lại!" Thấy Jun đã đi xa, Isaac ngăn bước Thanh Trúc, "Tôi giữ thể diện cho cô là bởi vì tôi không muốn làm cậu ấy bị thương tổn, thật sự không muốn những chuyện tình dơ bẩn của cô để Jun biết được. Cô hiểu không? Lần sau nếu cô còn dám không biết xấu hổ như vậy, cũng đừng trách tôi vô tình!"
"Tôi dơ bẩn, còn ang thì có tình?" Thanh Trúc giống như nghe được câu chuyện cười thú vị nhất, "Ông chủ à, trong sự dơ bẩn này cũng có một phần của anh đấy, anh đã từng có khi nào khách khí với tôi sao? Anh ta muốn như thế nào thì tôi làm sao mà thay đổi được đây?"
"Tóm lại cio về sau, đối với Jun khách khí một chút."
"Tôi đã đủ khách khí lắm rồi, để cho anh ta ăn cả trái tim của tôi thì tôi còn phải khách khí với anh ta như thế nào nữa đây? Tôi nói cho anh biết, ngay cả lang sói cũng sẽ không ăn thịt đồng loại! Tôi hận anh ta, tôi ghét anh ta, anh biết không!" Thanh Trúc tức giận nói.
"Hôm nay là lễ qua năm mới, tôi không muốn tranh cãi với cô, cô về sau hãy tự biết điều!" Isaac nói xong, phủi áo bỏ đi. Thanh Trúc ngây ngốc tại chỗ một lát, xoay người trở về chỗ ở nhỏ của mình. Lúc gần đi, cô cũng không quên lấy ít xương và thịt, mang về cho Mocha.
Mocha thấy Thanh Trúc trở về, vô cùng mừng rở nhảy lên nhảy xuống, Thanh Trúc đem xương và thịt đưa cho nó, còn bản thân thì chỉ muốn lên giường đi ngủ. Lòng đau tê tái, tuy rằng đã quen bị coi thường bị kỳ thị, nhưng lộ liễu như vậy lại vẫn là lần đầu tiên. Cô tinh tường hiểu được Isaac đối xử với Jun và với cô cách biệt đến cỡ nào, cô nhìn thấy Jun tùy hứng thì được Isaac bao dung đến thế nào, mà cô. . . . . . Trong bóng đêm, Thanh Trúc âm thầm khóc nghẹn.
Cô thậm chí rất nhớ một Isaac trước kia khi mọi chuyện chưa hề xảy ra chuyện gì, khi đó, Isaac đối với cô và Jun cũng không khác biệt là bao, đối với Jun cũng chỉ là thiên vị hơn chút chút mà thôi, Thanh Trúc thấy vậy trong lòng vẫn sẽ không thoải mái. Hiện tại, cũng đã đến nông nỗi như vậy rồi, cô kinh ngạc rằng chính mình vẫn như cũ còn có thể thản nhiên mà sống, vẫn như cũ ngây ngốc chờ đợi một ngày kia Isaac sẽ hồi tâm chuyển ý. . . . . . Thôi quên đi, cho dù hắn không hồi tâm chuyển ý, còn bản thân mình lại cứ như thế mà chết đi, vậy thì. . . . . . Cô không phải là vì muốn thành toàn cho Isaac cùng Jun, chỉ là cô cảm thấy, nếu như Jun thực sự được chữa khỏi bệnh, Isaac sẽ có một chút cảm kích với mình phải không, cho dù không yêu chính con người cô, hẳn là cũng phải nhớ kỹ phần tình yêu nơi trái tim kia, rồi ít nhiều cũng sẽ nhớ một chút đến mình phải không. . . . . .
Trong dòng suy nghĩ cái được cái mất ấy, Thanh Trúc dần chìm vào mê man, gần đây cơ thể này ngày càng trở nên suy yếu, cô luôn mệt mỏi đau nhức, cả người không còn sức, cô cũng biết đây là hậu quả tất yếu của việc ngâm thuốc độc kia, nhưng khi tuổi còn trẻ đã phải bước đi trên đoạn cuối cuộc đời, Tại Trung vẫn khó tránh khỏi tự thương tiếc cho bản thân.
.
.
.
Thanh Trúc bị đầu lưỡi nóng ấm của Mocha liếm cho tỉnh ngủ: "Con nhóc phá phách nhà ngươi là đang tìm tao đòi tiền mừng tuổi sao? Tao cũng chẳng có đâu. . . . . ." Thanh Trúc vuốt ve bộ lông mềm của Mocha, xoay người rời khỏi giường.
Sau khi mở cửa sổ mới phát hiện bên ngoài đã mưa, Tại Trung đứng lên đi quét nước ở trước cửa, rồi lại xếp vài chiếc xuồng nhỏ, Mocha ở một bên kêu tới kêu lui, nhìn đến thích thú vô cùng. Tới giờ ăn sáng, bên nhà lớn lại tặng cho Thanh Trúc bánh ngọt và mứt. Thanh Trúc cùng Mocha chia nhau ăn hết, Thanh Trúc nghĩ lễ tết cũng cần cầu chút may mắn, liền tìm một sợi chỉ hồng đeo vào cho Mocha, nhìn vào cũng thật là đáng yêu.
"Ngươi một tuổi rồi, sau này cũng đừng ỷ lại ta, phải tự mình đi khắp nơi tìm cái ăn, ta cũng chẳng thể lo cho ngươi được bao lâu nữa. . . . . ." Thanh Trúc nói xong, Mocha dường như có thể nghe hiểu tất cả, chớp chớp đôi mắt.
"Mấy ngày này ngươi cứ đi theo ta, nhưng đến mười lăm tháng Giêng ngươi phải tìm một chỗ mà tránh đi, Isaac hắn sẽ đến cùng ta ngắm pháo hoa, có biết không?" Vẫn là hận không được, cũng là oán không được, nếu như có thể oán có thể hận, cũng đã không cần đợi cho tới ngày hôm nay.
"Về sau cũng chẳng có pháo hoa mà ngắm nữa. . . . . ." Thanh Trúc thì thào tự nhủ, tâm lại càng thêm đau buồn.
Ba mươi cúng ông bà, mồng một chúc tết, vốn là quy củ nhiều năm trong biệt viện. Thanh Trúc thực không muốn dự, nhưng cũng đành mặc vào một bộ đồ sạch sẽ, đến sân sau chúc tết Isaac cùng Ju .
"Cũng chẳng có gì là không tốt cả, lại còn có thể đem về cho ngươi ít tiền mừng tuổi nữa!" Thanh Trúc tự giễu nói với Mocha, "Hắn yêu ta, ngươi có nhìn ra được không? Nhãn thần hắn nhìn ta không giống những người khác, nhưng hắn chính là không chịu thừa nhận, ngươi nói xem có phải tức chết người hay không?" Mocha ư ư hai tiếng.
"Ngươi cũng rõ ràng bất bình thay cho ta phải không, dù sao hắn cuối cùng rồi cũng sẽ hiểu được thôi, đến lúc đó hắn sẽ chữa bệnh cho ta, ngươi không cần lo lắng cho ta đâu."
.
.
.
Thanh Trúc đem Mocha nhốt lại trong phòng, đến nhà thờ ở sân sau nơi Isaac cùng Jun đứng để hành lễ. Đi đường cũng mất đến cả một lúc mệt mỏi, Thanh Trúc lại cảm thấy con đường này sao mà dài quá.
Hoa mai trong sân sau của Jun nở đẹp lắm, 'Mưa đánh cành mai, mai thấm hạt mưa, mưa gom hương mai, mai vàng mưa bạc, quyện sắc tạo vui'. Jun cùng Isaac chính là đang ngồi tựa vào nhau ở trong sân ngắm mai, Jun khoác tấm áo choàng làm từ da sói trắng kia, đứng trên mặt đất, thản nhiên mỉm cười. Lòng Thanh Trúc xúc động một chút, Jun thực sự trông rất đẹp, tuy rằng cô cảm thấy chính mình cũng không xấu, nhưng bản thân từng lưu lạc chốn đèn mờ, nói chung cũng không có được bản sắc thanh nhã nhường ấy.
"Thanh Trúc xin chào ông chủ Cậu chủ, chúc ông chủ sức khỏe an khang, Cậu chủ sống lâu trăm tuổi"
Jun quay đầu, khẽ cười nói: "Thanh Trúc đã tới trễ rồi, mọi người trong nhà cũng đều đã gặp qua ."
"Tôi tự nhận tài cưỡi xe không được bằng bọn họ." Trong lòng Thanh Trúc thầm nghĩ, nhưng nghe thanh âm khàn khàn của Jun, Thanh Trúc cũng pha chút ngượng ngùng.
"Anh Isaac, anh đi lấy bao đỏ chúng ta chuẩn bị cho Thanh Trúc mang đến đây đi. . . . . ."
Isaac gật gật đầu, cảnh giác nhìn nhìn Thanh Trúc, rồi mới xoay người đi vào nhà .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro