
Chap 10
Nhìn thấy Isaac cùng Jun chạy xe đến trường săn, Thanh Trúc trong lòng rất khó chịu, Jun không phải nói sợ máu sao? Vì sao hưởng thụ loại thú vui tạo nghiệt cỡ này lại mặt không đỏ tim không đập chút nào vậy? Con hoẵng nhỏ vừa rồi kia, rõ ràng vẫn còn non nớt, sao có thế nhẫn tâm như vậy, một viên đạn liền bắn chết nó? Bắn cũng đã bắn chết rồi, cớ gì còn nói những lời khoe khoang để người tâng bốc như vậy, Thanh Trúc càng nghĩ lại càng tức giận.
Thấy bọn họ ở trên trường săn ngươi truy ta chạy chơi đến vui vẻ như vậy, còn Thanh Trúc tay đau mà chân cũng đau, đúng là ngay cả ngồi trên xe cũng là một loại khổ hình, trong lòng cô lại nảy lên một trận bi thương. Sớm đã biết ra cửa hôm nay sẽ là cảnh tượng như vậy, cô căn bản ngay cả một góc của người kia so ra cũng không bằng, chính mình hà cớ gì còn đòi đi nhận lấy nỗi nhục này? Thanh Trúc có chút hối hận, nhìn thấy đám anh em hầu cận liều mạng săn đám tiểu thú kia, Thanh Trúc trong lòng càng thêm khổ sở, những kẻ này, chỉ vì lạc thú của bản thân mà lấy việc giày xéo sinh mệnh để tìm niềm vui, cô nghĩ đến chính mình, cũng chẳng khác gì mấy con thú nhỏ đợi bị làm thịt đó, dẫu có tả xung hữu đột dùng hết toàn lực chạy trốn, cuối cùng cũng không thoát khỏi một kết cục bi thảm.
Nghĩ như vậy lại thấy Đẹp trai của Isaac bỗng nhiên trở nên chướng mắt, bọn họ mọi việc thuận lợi, bọn họ có đôi có cặp, chính là dùng mạng của Lê Thanh Trúc cô mà đổi lấy, Thanh Trúc xuống xe, đi đến dưới một thân cây, xoa bóp đôi chân đau nhức.
Lòng Isaac tất cả đều đặt trên người Jun, nhưng khi ánh mắt đảo qua không thấy bóng dáng ThanhTrúc , trong lòng hắn cũng hoảng loạn một chút, nhìn qua một bên mới phát hiện Thanh Trúc đang nhàm chán ngồi dưới tàng cây, hắn cũng yên lòng, đang chuẩn bị tiếp tục săn bắn, ông Dương phụ trách trường săn chạy xe tới nói: "Ông chủ, nghe nói trên ngọn núi này có tuyết lang, nếu có thể săn được, mặc da nó vào vậy thì chính là đại cát đại lợi, mạng dài trăm tuổi, nhưng cũng chỉ là nghe qua truyền thuyết này mà thôi chứ chưa từng thấy qua, cũng không biết là thật hay giả."
"Hả? Jun à, chúng anh nếu săn được tuyết lang, liền làm cho em một bộ áo choàng, phù hộ Jun của anh cả đời bình an!"
Hữu Thiên cười nói:
"Những truyền thuyết đó bất quá đều chỉ là lời nói bừa, em sẽ không tin đâu."
"Nhưng nếu như có, anh nhất định sẽ săn về cho em!"
Isaac nói xong, lệnh mọi người tập hợp xuất phát hướng vào trong rừng sâu, truyền thuyết về tuyết lang tuy rằng là lời nói vô căn cứ, nhưng Isaac lại tinh thần hưng phấn, cũng muốn thử vận khí.
Thấy đại đội nhân mã lại chỉnh đốn chuẩn bị xuất phát, nói là muốn đi săn tuyết lang, Thanh Trúc nghe thấy mấy người bên cạnh đã thương lượng nhau xem phải làm như thế nào để săn được tuyết lang may y phục cho cậu chủ nhỏ, nhất định có thể lấy được phần thưởng. Cô trong lòng phiền chán nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi theo sau mọi người.
Dưới mặt trời diễm lệ ngày đông, Isaac thần thái soái ca, tiếng cười vang dội, Jun thần thái ưu nhã điềm đạm, chuyện trò vui vẻ, nhìn thế nào cũng là một đôi thật hợp. Thanh Trúc lại đánh giá chính mình, tuy rằng đã thay một bộ y phục tốt nhất, nhưng cũng không có cách nào sánh được như Jun, hơn nữa lại còn chiếc wave cà tàn dưới thân mình , chính bản thân cô cũng có chút nhụt chí. Cô đối với tuyết lang hay gì gì đó căn bản không có hứng thú, chỉ là muốn nhanh chóng tới được trường sắn lớn trên núi, tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.
Tới trường sắn lớn, Isaac tất nhiên lại đi tìm tuyết lang gì đó cho Jun. Con người hắn chính là như vậy, si tình đến ngốc nghếch, Thanh Trúc nhủ thầm trong lòng, nhưng nếu như cảm tình ấy chỉ cần có 1% dành cho mình thôi, cô cũng đủ thỏa mãn rồi.
Thanh Trúc ngồi xuống, cũng chẳng còn lòng dạ nào đi để ý đến bọn họ, Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc.
Gió không lớn, mây cũng không nhiều, Thanh Trúc tựa ở một bên thân cây, thoải mái đến mức thấy buồn ngủ.
Vài tiếng chim hót gợi lên hứng thú nơi ThanhTrúc , cô lấy ra chiếc sáo vẫn luôn mang bên người, đặt ở bên miệng bắt đầu thổi. Sáo này, là do anh Thiện Tài ở CLB âm nhạc tặng cho cô, người anh kia cảm thấy Thanh Trúc rất có linh tính với âm nhạc liền đem sáo tặng cho cô. Sáo cổ màu nâu đen này còn có một cái tên nghe rất hay, kêu là Truy Mộng, tuy rằng cầm cũng biết đàn, tranh cũng biết họa, nhưng Thanh Trúc yêu thích nhất vẫn là sáo khúc. Nhạc âm du dương phiêu đãng vọng ra, ở trong rừng truyền đi thật xa. Thanh Trúc nhắm mắt lại, cô hoàn toàn đắm chìm trong sáo khúc, người đuổi theo giấc mộng trước kia nay đã ở phương nào? Hay là chỉ còn sáo khúc này mãi phiêu dương phiêu dương. . . . . .
Đoạn mà Thanh Trúc thổi tên là 《 Quyết biệt thi 》, hồi ấy khi học được thì chỉ cảm thấy buồn động lòng người, tới mấy năm nay mới cảm thấy khúc này càng thổi càng thích hợp với tâm tình của cô. Cô không nhìn trước mắt, trong lòng lại quẩn quanh là cảnh tượng chính mình cùng Isaac sóng vai cưỡi xe săn bắn, sáo khúc càng thổi đến muôn phần uyển chuyển du dương.
《 Xuất kiếm khỏi bao, sát khí dâng trào, nơi chiến trường phong khởi vô nguyệt. Giữa thiên quân vạn mã một mình xông pha, một thân này làm nam nhi trung can nghĩa đảm. Tình nhi nữ, nợ từ kiếp trước, nụ cười của nàng làm sao quên được......
Quyết biệt thi, hai ba hàng quân, trên con đường tháng ba đẫm mưa xuân, giá như còn có thể cầm ô đi bên cạnh nàng...... Quyết biệt thi, hai ba hàng quân, ai sẽ hát vì ta trên đường tới hoàng tuyền, giá như ta có thể chết bên cạnh nàng, cũng không uổng kiếp này chiến đấu......
Quyết biệt thi, hai ba hàng quân, ai sẽ hát vì ta trên đường tới hoàng tuyền, giá như ta có thể chết bên cạnh nàng, cũng không uổng kiếp này chiến đấu...... 》
Một khúc thổi lên, tâm tình trằn trọc, làm cho Thanh Trúc say mê, khuôn mặt tươi cười của người kia chỉ cần còn sống thì vĩnh viễn không thể quên, một khúc hát vang trên đường xuống suối vàng kia, tất cả đều trở thành hạnh phúc không thể với tới trong lòng Thanh Trúc...
Một khúc kết thúc, Thanh Trúc mở mắt vừa thấy liền hoảng sợ, một dã thú lông trắng to lớn đang thẳng người ngồi ở trước mặt cô.
Thanh Trúc cả người cứng ngắc, cô thế mới biết bản thân sợ hãi cái chết đến mức nào, nếu như cự thú này xông lên thì phải làm sao đây....... Làm sao đây......
Thấy Thanh Trúc mở to mắt, con Thú lông trắng to lớn kia liền lóe ra ánh mắt màu xanh lấp lánh, chậm rãi dựa vào người Thanh Trúc . . . . . .
"Isa. . . . . . Isaac ! Cứu tôi!"
Sớm đã quên mất cách biệt dfija vị, sớm đã quên nên gọi hắn một tiếng ông chủ, Thanh Trúc lớn tiếng kêu tên người yêu.
Isaac trong lòng căng thẳng, ThanhTrúc ? Cô lại làm sao vậy? Vì sao lại kêu gấp gáp và hoảng sợ như vậy? Isaac quay đầu xe, theo phương hướng tiếng vọng truyền đến mà phóng đi.
Dã thú to lớn tiến đến bên người Thanh Trúc , mở miệng ra, Thanh Trúc tuyệt vọng nhắm tịt hai mắt lại, nhưng mà cô mãi cũng không cảm thấy đau đớn, một luồng hơi thở nóng hổi phả vào trên mặt và cổ cô. Thanh Trúc hơi hơi hé mắt ra, mới phát hiện dã thú kia lại dùng đầu lưỡi liếm láp gáy cô, hơn nữa còn dùng móng vuốt ý bảo cô tiếp tục thổi khúc.
Thanh Trúc mới biết cô gặp được linh vật, hoặc là nói, nó là tri âm của cô.
Thanh Trúc dò xét tiếp tục thổi khúc, dã thú kia liền nhắm mắt lại, giống như đang lặng yên thưởng thức.
Thì ra là tới nghe sáo khúc. . . . . . Nhưng sao lại thích nghe một khúc bi thương như vậy chứ? Hay có thể nào ngươi cũng giống như ta, rất cô độc rất tịch mịch sao. . . . . . Thanh Trúc ngẫm nghĩ, liền càng ra sức vì vị bằng hữu này mà bắt đầu thổi.
.
.
.
Trong nháy mắt nhìn đến cự thú kia đem hàm răng nhọn hướng vào cổ Thanh Trúc , Isaac tưởng chừng như ngừng thở, hắn rất muốn hô to, lại phát không ra thanh âm, sau đó hắn kinh hãi phát hiện dã thú kia ngừng lại, rồi Thanh Trúc lại bắt đầu tiếp tục thổi sáo.
Đây là trò đùa ở đâu ra vậy? Isaac nghĩ thầm, mặc kệ như thế nào cũng phải nhanh chóng cứu Thanh Trúc ra, người kia cùng một con thú lớn như vậy ở cùng một chỗ, nhất định sẽ gặp nguy hiểm. . . . . . Isaac đang cân nhắc nên cứu Thanh Trúc như thế nào, Jun ở phía sau đã vội lao tới, y trong lúc xông lên liền lập tức bắn ra 1 viên đạn, cắm thẳng trên lưng dã thú đang trầm tĩnh thưởng thức âm nhạc kia.
Dã thú kia rít gào một tiếng, sáo nhạc của Thanh Trúc cũng im bặt, cô trong lòng lại bỗng cảm giác rất có lỗi với dã thú kia, nó chỉ là tới nghe khúc thôi mà, không hề có ác ý. . . . . .
Thanh Trúc cao giọng hướng về phía Isaac kêu lên:
"Không được thương tổn nó! Nó không có ác ý đâu!"
Ông Dương ở trường săn lại cất giọng nói: "A! Tuyết lang! Ông chủ mau bắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro