Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Ngoại ô TP.HCM, gió mát thoảng qua, hạnh hoa nở rộ bên bờ đê, một Thanh thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đón gió mà đứng. Chỉ thấy y hàng mi dài cong vút, diện mạo đẹp trai, vốn là một dáng vẻ khiến ai ai cũng yêu mến, nhưng gương mặt tựa như mang bệnh, sắc mặt tái nhợt. Nhìn dòng sông lẳng lặng trôi xuôi, thiếu niên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, mày khẽ nhíu lại.

"Jun Phạm!"

Nghe có người gọi mình, thiếu niên quay đầu, liền thấy người bước tới chính là một chàng trai anh tuấn, khuôn mặt cân đối, chiếc cằm góc cạnh, trong ánh mắt lộ ra anh khí ngời ngời, đôi môi khẽ mím lại, toát ra thần sắc quan tâm.

"Anh Isaac ."

Thiếu niên khẽ gọi một tiếng, anh chàng Isaac  kia đến bên y

"Sao lại một mình ra đây? Tim lại đau thì biết làm sao?"

Lời nói của Isaac tràn đầy cưng chiều.

"Ha ha, đâu có dễ lên cơn đau như vậy được chứ? Anh lo quá đấy thôi. Ngày mai đã phải về Bắc an táng cho cha rồi, Hoa Mai mà em yêu thích, còn muốn ngắm một lần cuối......"

Lời này nói ra có chút buồn, như thể đây là lời trân trối, Isaac  đau lòng che miệng y lại nói:

"Nếu ngươi thích hoa Mai, sang năm chúng ta quay lại đây ngắm là được, sao lại nói là ngắm lần cuối chứ!"

"Anh, bệnh tim của em tự em hiểu rõ, giờ cũng chỉ biết đợi đến ngày nào đó mà thôi, anh đừng nên quá đau lòng......"

"Jun! Anh sẽ không để em chết đâu! Cho dù phải mang tội với cả thế giới, anh cũng sẽ không để em phải chết! Em chỉ cần an tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tương lai sau này, hai chúng ta sẽ cả đời bên nhau, cả đời làm anh em tốt!"

"Anh Isaac, anh nói là...... Cả đời ư?"

Jun lẳng lặng nhìn Isaac , Isaac vươn tay ôm Jun vào lòng.

"Phải! Là cả đời! Phạm Lưu Tuấn Tài cùng Phạm Duy Thuận, vĩnh viễn cũng chẳng chia lìa! Vậy nên em phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, phải khỏe mạnh sống tiếp, cùng anh bên nhau......"

Jun bị lời nói của Isaac làm cảm động, y cật lực gật đầu, vòng tay ôm lấy thân người Isaac .
.
.
.
Dẫu đã nói rằng muốn cả đời ở bên hắn, nhưng bất đắc dĩ thân thể đau ốm không thể duy trì lâu, mới đi được ba ngày, Jun liền đổ bệnh. Sốt cao không lùi, lòng đau khó nhịn, Isaac phải giương mắt nhìn Jun ngày một tiều tụy, ngày một yếu ớt, nhưng lại không có biện pháp nào. Bác sĩ đã mời đến mấy vị, nhưng đều nói Jun mang bệnh bẩm sinh, không thể chữa trị. Tối hôm đó, Jun phát bệnh càng trầm trọng hơn, mấy Bác sĩ đến xem bệnh đều bảo Isaac nên sớm chuẩn bị hậu sự cho y, Isaac chỉ thấy tim như hóa băng......

Quá nửa đêm, bác sĩ cũng trở về, thấy dáng vẻ Jun nhíu mày, nước mắt lăn dài theo gò má anh tuấn của Isaac , hắn nhịn không được ôm siết lấy Jun, ghé vào bên tai y thì thầm:

"Đừng đi...... Đừng bỏ lại ta......"

Nhưng Jun không có lấy chút phản ứng, sinh mệnh đang từng chút một cạn tàn lụi dần.

"Chuyên trị bệnh hiểm nghèo khó chữa, đoạt người về từ Quỷ môn quan!"

Một giọng nói nhừa nhựa làm Isaac giật nảy mình, đã hơn nửa đêm, sao lại có bác sĩ? Lẽ nào là quỷ y lấy mạng người trong truyền thuyết? Truyền thuyết kể rằng Quỷ y chính là do chim kiêu(1) biến thành, đếm đúng số lông mi người bệnh xong là có thể cướp mạng người đi. Nhà có người bệnh luôn mê tín cùng cực, Isaac vội vàng dính nước miếng bết lông mi của Jun.

"Bệnh lạ thì có thuốc lạ trị, bệnh tim cũng có tâm dược trị!"

Thanh âm rành mạch, tưởng như xuyên qua khe cửa xộc thẳng vào đầu óc Isaac . Isaac trong lòng dao động, hắn buông Jun ra, đi đến trước cửa.

Hít sâu một hơi mới mở cửa ra, một ông lão râu tóc bạc phơ đang đứng ngoài cửa, lão ăn mặc rách nát, trông như lão ăn mày, nhưng đôi mắt kia lại lóe sáng hào quang khác thường.

"Nhóc con, ngươi đêm khuya lại mở cửa, phải chăng là có người bệnh nặng muốn chữa trị?"

"Ông già vì sao đêm khuya lại hành y? Ta chỉ cảm thấy có phần kỳ quái mà thôi."

"Bác sĩ cũng phải nghỉ đêm, nhưng người bệnh lại không thể chậm trễ một khắc. Nếu do lão già đến muộn một bước, mà trì hoãn việc chữa bệnh cứu người, vậy chẳng phải là tội nghiệt hay sao......"

"Ông đạo hạnh thật thâm sâu."

"Hẳn là người nhà của ngươi ngã bệnh, chỉ dám xin chút bạc, để ta xem thử một chút, nếu nhất thời không thể trị khỏi hẳn, thì chí ít cũng có thể chỉ cho ngươi một đường sáng."

"Ông lão, nói thật, em trai tôi bị bệnh, ông đêm khuya hành y nhất định là bậc dị sĩ, ta thật sự mong ông xem bệnh cẩn thận cho y."

"Được rồi, để ta vào xem bệnh cho em trai anh xem." Ông lão nói xong, tránh người Isaac đi vào phòng.

Xốc mền lên, nhấc lên cánh tay trắng ngần gầy yếu của Jun, ngón tay nhìn như vuốt quạ của ông lão đặt tại mạch tay của Jun, tinh tế chẩn mạch một lát, đành lắc đầu nói: "Căn bệnh của đứa trẻ này ta không thể chữa được, nhưng ta biết có một người nhất định có biện pháp."

"Vậy sao? Ông lão, vậy xin ngài hãy mời người ấy tới cứu lấy y!"

"Ta nói ra, các người cũng chưa chắc đã tìm được, mà tìm được rồi cũng chưa chắc đã xin được, xin đến được đây cũng chưa chắc đã có cách, mà dù có cách thì e rằng cũng không kịp nữa rồi......"

"Chỉ cần ngài nói ta sẽ đi tìm, đi xin, đi thử, khó còn hơn không......"

"Nhóc con, đây chỉ sợ là một đoạn nghiệt duyên, đã rời khỏi cung thì không có mũi tên nào quay đầu lại được, chỉ cần bước thêm nửa bước, chính là vạn kiếp bất phục, ngươi thật sự vẫn muốn đi tìm sao?"

"Chỉ cần ngài nói, ta dù có phải mất mạng cũng phải tìm cho kỳ được!"

"Mạng ư? Cần mạng của ngươi làm gì chứ? Thôi được rồi...... Nếu ngươi vẫn chấp nhất như thế, ta sẽ nói cho ngươi, tuy ta không thể chữa trị, nhưng sư huynh ta ắt có cách, ngươi mau đưa y lên núi Chứa Chan, tìm Thiên thế thần y Từ Vọng Tưởng, ông ấy ắt sẽ chỉ cho các ngươi một con đường sống."
***
(1) chim kiêu: một giống chim dữ giống như loài cú vọ, ngày núp trong hang, đêm mò chim chuột ăn thịt, ăn thịt cả mẹ đẻ. Con kiêu ăn thịt mẹ, con phá kính (giòng muông) ăn thịt cha, con phá kính người ta còn gọi là con kính, vì thế nên kẻ bất hiếu bị gọi là 'kiêu kính'. (by QT)

Mn đọc nhớ cho mình chút ý kiến nha! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro