Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.1 Mảnh Tối

***

"... Thời Đinh (968-979), nhà vua chính thức phân chia lãnh thổ thành các Quang Châu (nay là Mảnh Sáng) và Vĩnh Châu (nay là Mảnh Gương). Quang Châu lớn nhất khi ấy thuộc về tộc người Thổ Điểu, sinh sống quanh lưu vực sông Hồng, tức thành Đại La (nay là địa danh Mảnh Gương gọi là Hà Nội).

Người ở đây đặc biệt chăm chỉ học hành, làu thông kinh sử, lại yêu thích khoa học. Cũng chính là tộc người đầu tiên chế tạo ra Đốm Hạc. Cuốn Phong Châu Du Ngoạn của sử gia người Trung Quốc đời Đường, Đỗ Nhượng, có chép: 'Tộc ấy rất thích đọc sách. Coi và cất giữ sách như báu vật. Kho sách lớn của trưởng tộc chứa nhiều sách quý sưu tầm từ đời này qua đời khác, còn cử người đi khắp các nước, cũng chi rất nhiều tiền mà mua, mà sao chép lại...'

Sau này, giao thoa văn hóa sĩ phu khiến người Thổ Điểu ngày càng coi trọng sách vở, tập trung nghiên cứu, học tập.

[...]Năm Thiên Ứng Chính Bình thứ ba (tức năm 1240), tộc trưởng người Thổ Điểu, Lê Minh, cho thành lập thư viện Đại Việt Nhất Tông Viện, đặt ở phía Nam của Kinh Thành, làm nơi giao du, học tập cho các học giả, sĩ tử trên khắp cả nước. Nhà sư Cao Ly là Myo Seong từng viết: 'Học thuật xứ ấy gần như tới mức cao diệu. Toán học, Địa lý học, Thiên văn học, Sử học, thứ nào cũng có người làu thông. Dân lại rất ham học. Từ ngoài phố tới trong các cửa tiệm, đâu đâu cũng có thể nghe tiếng bàn luận kinh sử, đàm đạo khoa học sôi nổi.'

Cuốn Đại Việt Thiên Sử có chép: '...Quân đội Thăng Long thiện chiến, lại áp dụng nhiều phát minh tiên tiến, biết sử dụng nội khí kết hợp với vũ khí như tên, nỏ, sức công phá mạnh hơn nhiều lần. Thăng Long Tứ Trấn, bốn vị mãnh tướng bảo vệ Thăng Long, cũng vang danh trong thiên hạ...'

[...] Người Kinh Thành quả thật đã sớm biết sử dụng khoa học vào trong canh tác, sản xuất cũng như trong chiến đấu để tăng hiệu quả công việc. Từ thời nhà Lý (1010-1226), đã thịnh hành hình thức 'du học', tức các Quang Châu đưa người tới Kinh Thành để tu nghiệp, học hỏi công nghệ.

Tới năm Thiệu Bảo thứ Năm (tức năm 1282), Kinh Thành chính thức nắm vị trí độc tôn trong các Mảnh Sáng."

- trích 'Kinh Thành – Một Thời Đại' của Đào Duy Minh, 1962 –

***

Vị trí độc tôn khi đó, không ai có thể ngờ tới ngày tàn vong.

Thế thời thay đổi, khoa học và ảnh hưởng của 'sự văn minh' từ văn hóa Tây phương khiến con người Kinh Thành đắm mình trong dòng chảy của những cái mới. Chẳng ngờ tới lúc bị hòa tan. Con người, thiên nhiên, đất trời không còn dung hòa với nhau nữa. Các linh vật cũng chẳng còn tới bên nôi của những đứa trẻ mới chào đời. Người Kinh Thành dần quên đi sự phồn hoa một thời của họ. Những dòng họ cuối cùng mang ánh sáng từ chốn kinh kì hoa lệ năm nào trôi dạt về các Mảnh Sáng khác. Họ bắt buộc phải sống cuộc đời khép kín, giấu nhẹm đi gốc gác của chính mình nếu như không muốn chịu sự miệt thị, khinh rẻ của hàng xóm láng giềng. Những người ở lại nuôi giấu ánh sáng ngàn năm ấy, không truyền lại cho đời sau, để rồi cứ thế chìm vào quên lãng.

Kinh Thành từ đó mà lịm tắt.

Sự phát triển mạnh mẽ của Ngọn Sáp khi ấy trong vai trò của một Viện Hàn Lâm uy tín chất lượng với kho tàng kiến thức đồ sộ và đội ngũ học giả xuất sắc đã khiến Lũng Mây nghiễm nhiên trở thành kẻ kế thừa vị trí đứng đầu các Mảnh Sáng. Nhưng người Lũng Mây vẫn không bao giờ quên được ánh sáng của Kinh Thành năm xưa, vẫn không ngừng đổ lỗi cho thế hệ người Kinh Thành đã đánh mất đi Mảnh Sáng cường thịnh nhất trong lịch sử.

Tới bây giờ, vẫn có rất nhiều người Lũng Mây, đặc biệt là các thế hệ về trước, coi người Kinh Thành như tội đồ thiên cổ, nói nặng lời là những kẻ đã 'bôi bẩn' lịch sử các Mảnh Sáng. Người độc miệng gọi Kinh Thành bằng cái tên 'Mảnh Tối', còn người Kinh Thành trở thành các 'Vệt Tối'.

"Thế... thế quái nào..." Đăng Minh lắp bắp. Càng nghe càng thấy huyết áp như đã lên tới quá đầu. Nó giận run người, câu chữ cũng vì thế mà có phần lộn xộn: "Tức là... tức là em vừa bị... em bị... em bị... tức là... một cái lí do ngu xuẩn... không tí liên quan..."

Mặt nó cứ thoắt xanh rồi lại đỏ, rồi lại tím tái. Nó nhận ra những gì mình nói ra không có nghĩa, nhưng cơn giận khiến nó uất tới mức nghẹn. Hai bàn tay nắm chặt, hàm răng nghiến vào nhau những tiếng ken két, Đăng Minh hít thở sâu vài lần, cố gắng hạ hỏa. Nhưng giọng nói vẫn lạc cả đi: "Cái gì... cái gì...vừa phải thôi...cả trăm năm trước rồi... Liên quan gì..."

Thấy câu chữ dài dòng không có tác dụng, nó chuyển qua nói một loạt 'từ khóa', cứ như đang hô khẩu hiệu đả phá phe đối lập: "Vơ đũa cả nắm... phân biệt vùng miền... đổ lỗi cho thế hệ hiện tại vì lỗi lầm của quá khứ.."

"Còn... còn chị?" chửi rủa cả tràng vẫn không hả giận, Đăng Minh hằm hè quay sang nhìn chị bác sỹ, mặt mũi đỏ au, các mạch máu hai bên trán giật liên hồi, khác hẳn với hình ảnh lịch lãm thường ngày. Hẳn là cơn giận đã khiến nó mù: "Chị thì sao?... Biết em là ...là ... cái gì mà...Vệt Tối... trong lịch sử, chị đã thấy hối hận vì đã giải cứu em chưa?"

"Em bình tĩnh lại đi," chị bác sỹ vẫn không hề biến sắc trước quả bom sắp nổ là Đăng Minh. "Chị vào cửa hàng đó trước em, chị chứng kiến từ lúc mấy lão say gây sự với em cơ. Đến giờ này em cũng nên biết chị là bạn chứ không phải thù đi chứ?"

Đăng Minh chưng hửng. Nhưng cơn giận không vì thế mà tự động tan biến, nó xẵng giọng: "Chị cũng là người Lũng Mây còn... còn gì? Lẽ nào ... lẽ nào chị không bao giờ suy nghĩ như họ?"

"Chị là người Lũng Mây, sinh ra lớn lên ở Lũng Mây," chị bác sỹ điềm tĩnh trả lời, nét mặt chị đanh lại. "Nhưng là người Lũng Mây thì sao? Em đang tính 'vơ đũa cả nắm' luôn những người Lũng Mây như chị đấy à?"

Tới đây thì Đăng Minh câm nín hẳn. Nó nuốt nước bọt, dường như cố gắng nuốt trôi luôn cả cơn giận vô lý tới bẽ bàng của mình, bối rối: "Em... em không có ý đó, chỉ là... chỉ là..."

"Ở đâu cũng vậy thôi, có người này người kia mà em..." chị bác sỹ thở hắt ra, tiếp tục mềm mỏng như trước, ánh mắt chị trở nên xa xăm. "Có người sẽ chẳng bao giờ nhìn qua được những thứ phù phiếm như nguồn gốc gia đình, địa vị xã hội đâu..."

Không hiểu vì lí do gì, Đăng Minh tự dưng thấy nhột. Bất giác, nó cười khan một tiếng.

"Em làm sao thế?" Giọng nói trong trẻo của chị bác sỹ làm Đăng Minh giật mình. Nó ngước lên nhìn chị, lơ đãng dạ. Cố gắng che giấu sự cay đắng trong phút chốc, Đăng Minh hỏi trớ đi: "Không ...không có gì đâu chị... Hôm nay trong tuần mà chị không phải đi làm ở bệnh viện ạ?"

"Chị nghỉ việc ở bệnh viện rồi," chị đáp gọn ơ. Đăng Minh một lần nữa chưng hửng.

Rồi các sự kiện như tự động xâu chuỗi lại trong đầu, Đăng Minh bật ra: "Khi nãy, bà cô chủ tiệm văn phòng du lịch có nói khách hàng trước em là một cô gái trẻ đeo kính... cũng thuê xe một chiều tới Mảnh Gương... Chính là... chính là chị?"

Chị bác sỹ ngạc nhiên cười, ánh mắt hiếu kì pha chút thích thú: "Chà, không ngờ em thông minh thật đấy!"

Lời khen vô tình khiến Đăng Minh hoang mang hơn nữa, nó ngơ ngác: "Tại sao... tại sao chị lại thuê xe một chiều? Chị không muốn ở lại Lũng Mây nữa ạ? Chị định... chị định bỏ nhà đi đâu?"

"Chị không muốn làm việc ở bệnh viện nữa," chị bác sỹ đáp, gương mặt u uất như ẩn chứa nhiều tâm sự. "Chị muốn đi chữa bệnh cho những người nghèo, những người đau khổ, những người thực sự cần có chị. Lũng Mây là một miền đất hứa, nhưng nó cũng không dành cho tất cả mọi người. Xã hội 'thượng lưu' ở Lũng Mây làm chị cảm thấy mệt mỏi và vô nghĩa. Nên chị cần phải đi."

Đăng Minh lắng nghe, bỗng dưng thấy đồng cảm, dù nó thực sự chỉ muốn về nhà, chứ chẳng hề có mục đích cao cả nào như chị. Tiếng thở dài bật ra trước khi nó kịp ý thức mình đang nói thật: "Thực ra em cũng đang muốn rời khỏi Lũng Mây."

"Em mới tới Lũng Mây có mấy ngày mà? Không muốn ở lại chơi sao? Hay vì vụ lúc nãy...?" Yên Viên nghiêng đầu hỏi. Bình tĩnh lại rồi, Đăng Minh mới chợt nhớ ra tên của chị là Yên Viên.

"Một phần thôi ạ," Đăng Minh đáp, hai chân nó di di những chiếc lá vàng rơi rớt bên vệ đường. Nó biết mình mới gặp Yên Viên có một lần, nhưng cũng biết rằng nó tin chị: "Một phần còn vì vụ đầu độc hôm trước nữa... Chị nói đúng... Em thật lòng muốn ở lại đây thêm... Nhưng làm vậy, em sợ mình sẽ gặp nguy hiểm."

"Ra thế," Yên Viên gật đầu. "Nhưng chị e là em không thể rời khỏi Lũng Mây bây giờ được đâu."

"Ý ... ý chị là ...sao ạ?" Câu hỏi ngắt quãng, Đăng Minh có linh cảm chẳng lành.

"Khi nãy chị có nói là chị tới tận Đe Lửa để tìm em còn gì? Chính là vì chuyện này đấy," vị bác sĩ chủ trị nhìn nó đầy thương cảm. "Em là bệnh nhân cuối cùng của chị, nên chị muốn hoàn thành nghĩa vụ của một người bác sỹ chủ trị với em. Nếu không thể nói cho em, chắc chị sẽ không thể an tâm rời khỏi Lũng Mây mất."

"Nói... nói... gì cơ ạ?"

"Chị nghĩ chị đã biết chất độc em trúng phải là gì rồi."

Chẳng ngờ câu chuyện sẽ lại đi theo hướng này, Đăng Minh nhìn chị Yên Viên đầy nghi ngại. Không phải nó đã hồi phục hoàn toàn rồi hay sao?

***

"Slim ki?" Đăng Minh há hốc: "Chị nói là em nhiễm độc slim ki á?"

Chị Yên Viên gật đầu. Slim ki vốn được hình thành từ Ánh Sáng Nguyên Thủy của Mảnh Sáng, tương tác với 'màu sắc' của chủ thể mà mang các đặc tính khác nhau. Vì tính chất đặc trưng, riêng biệt của slim ki của mỗi chủ thể như thế, khi một slim ki lạ tương tác với chủ thể không tương thích, sẽ gây ra tổn thương.

"Đó chính là nguyên lí căn bản của các loại mã chú dùng trong chiến đấu," chị tiếp tục giải thích. "Dùng slim ki của bản thân để đả thương đối thủ. Trong trường hợp này, slim ki đã được sử dụng như một loại độc, đưa vào trong cơ thể của em, gây ra phản ứng nhiễm độc."

"Bảo sao," Đăng Minh tặc lưỡi. "Bảo sao các thử nghiệm đều không tìm ra được độc tố. Ai nghĩ được slim ki cũng có thể gây nhiễm độc cơ chứ?"

"Cái đó cũng có lí do cả," Yên Viên đáp.

Việc sử dụng slim ki để đả thương đối phương đã có từ cả trăm năm nay, ai hiểu biết về y học cũng hiểu được tác hại của nó. Nhưng đó là lí thuyết, vì trên thực tế, chưa ai có thể đưa slim ki thâm nhập sâu vào bên trong cơ thể người đến thế. Các phương pháp hiện đại trong vũ khí cũng chỉ có thể gây ra tổn thương từ bên ngoài. Bởi vì slim ki là thứ Ánh Sáng tồn tại theo chủ thể, và tan biến theo chủ thể. Khi một pang ki chết đi, Ánh Sáng sẽ lập tức rời bỏ cơ thể của nó và cái xác pang ki không khác gì xác một thú vật thông thường, chẳng thể xẻ nhỏ để chế tác thành độc. Các vật thể có khả năng chứa Ánh Sáng như đá Then có thể được mài nhỏ, nhưng lại chỉ là vật chứa, cần có nguồn slim ki liên tục nên khi rời khỏi nguồn, nó sẽ không khác gì bột đá thông thường.

Chưa kể, việc thực hiện thì vô cùng khó khăn, nhưng khả năng gây tổn thương của slim ki bên trong cơ thể lại không cao. Vốn dĩ, slim ki lạ sau khi xâm nhập sâu cơ thể người sẽ ở lại trong các mạch máu, các tế bào. Khi có một sự thay đổi về dòng chảy của slim ki, độc tố mới bắt đầu phát tác và gây ra phản ứng nhiễm độc. Những người thành thạo trong việc sử dụng slim ki có thể biết cách 'tránh' sử dụng tới các phần slim ki nhiễm độc trong cơ thể. Vì thế mà độc tố sẽ chẳng có cơ hội hoành hành.

Do nhiều lý do khách quan như thế mà phương pháp đưa slim ki vào máu của nạn nhân như một dạng độc xưa nay vẫn chỉ tồn tại trong các nghiên cứu y học dưới dạng giả thuyết.

Cho tới khi Đăng Minh nhập viện vào mấy ngày trước.

"Nhưng điều đó... điều đó thì có ý nghĩa gì hả chị?" Đăng Minh rụt rè hỏi tiếp, nó vẫn chưa hiểu rõ vấn đề. "Em đâu có thấy đau đớn gì... Cũng không có triệu chứng trúng độc..."

"Là vì ngay lúc này nguồn slim ki của em đang ổn định," chị Yên Viên tiếp lời. Chị lắc đầu nhìn Đăng Minh: "Nhưng nếu em không biết cách 'phong tỏa' vùng slim ki nhiễm độc trong cơ thể, mỗi lần sử dụng slim ki sẽ vô cùng đau đớn. Kỹ thuật điều khiển slim ki lại không hề dễ dàng, tổi thiểu cũng phải mất vài năm."

"Vài... vài năm?" Đăng Minh thảng thốt nhắc lại. Đứng hình phải đến năm giây, Đăng Minh mới sực nghĩ ra: "Vậy... vậy không phải bây giờ em chỉ cần phải rời khỏi Lũng Mây... không bao giờ sử dụng đến slim ki nữa... là xong sao ạ?"

Nhưng chị bác sỹ vẫn lắc đầu: "Lẽ ra là thế, với những người đã ở Lũng Mây lâu dài, nhưng với em thì không. Người Mảnh Gương khi mới tiếp nhận ánh sáng từ Mảnh Sáng, cần trải qua quá trình 'phơi sáng' ít nhất sáu tháng để ổn định ánh sáng trong cơ thể. Nếu em rời khỏi Lũng Mây vào lúc này, lượng ánh sáng đột ngột suy giảm sẽ khiến slim ki lạ trong cơ thể em phát tác, gây ra phản ứng nhiễm độc. Điều này cũng giải thích vì sao hôm trước tình trạng của em tự động có chuyển biến tốt sau khi trở lại Lũng Mây."

"Nói... nói như chị là em... em không thể rời khỏi Lũng Mây trong vòng sáu tháng tới?"

Chị Yên Viên khẽ gật đầu. Trong một thoáng, Đăng Minh tưởng tim nó đã ngừng đập.

Kẻ đã đưa nó và Hạnh tới Lũng Mây, Đăng Minh không biết hắn có mục đích gì, nhưng chắc chắn hắn đang muốn giữ chân nó ở lại nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro