8.1 Cô gái mắt mèo
***
Cô gái mắt mèo nhìn Đăng Minh ngạc nhiên, đôi mắt màu xanh thoáng chút bối rối, có vẻ như không hề ngờ sẽ gặp lại Đăng Minh ở đây. Đăng Minh cũng bối rối không kém. Bản năng khiến nó đuổi theo cô gái. Nhưng đuổi kịp rồi thì nó lại không biết phải nói gì.
"Chào... chào bạn... Lại gặp lại bạn nữa rồi," mãi Đăng Minh mới thốt lên được một câu. Nói xong thì nó lại lập tức tắc tị, đưa tay lên gãi đầu. Vốn dĩ chẳng phải kẻ biết ngượng, nhưng lúc này lại chẳng nói được nên lời. Đôi mắt mèo xanh bạc long lanh cứ nhìn nó đăm đăm.
Cuối cùng, cô gái cũng phải lên tiếng: "Xin chào...gặp lại bạn ở đây, trùng hợp quá..."
Giọng nói đặc trưng của người Lũng Mây, Đăng Minh nghĩ thầm. Xem ra cô gái này đúng là người Lũng Mây thật.
"Tôi... ờm... tớ... ờm...." Đăng Minh lúng búng mãi không xong, thế rồi chẳng hiểu nghĩ thế nào, nó hỏi: "Bạn... bạn năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"
Ánh mắt ngạc nhiên của cô gái khiến Đăng Minh càng thấy ngượng ngùng hơn nữa. Nó rối rít xua tay: "Không... không, tôi không có ý gì hết ...hỏi câu này có lẽ hơi kì phải không? Chỉ là... chỉ là tôi muốn xưng hô cho đúng..."
Điệu bộ khổ sở của Đăng Minh hẳn phải khôi hài lắm, bởi vì cô gái vừa trả lời vừa cố gắng nín cười: "Tôi vừa qua lễ trưởng thành được vài tháng..."
"Bằng tuổi mình," Đăng Minh nghĩ. Nó cũng vừa tổ chức sinh nhật thứ mười tám vào tháng trước: "Vậy chúng ta là bạn," Đăng Minh liếm môi. "...được... được không?"
Cô gái khẽ gật đầu.
"Tôi... tôi cũng không có... chuyện gì to tát... cần nói... Chỉ là...cảm ơn cậu," Đăng Minh chân thành. "Chuyện hôm trước ở trên núi ấy... Nếu không có cậu... chắc tôi đã xong đời luôn rồi... Giờ nghĩ lại, vẫn thấy mình thật may mắn..."
"Không có gì đâu," cô gái bối rối đáp. "Cậu không sao thì được rồi." Rồi vẫn với thái độ bối rối như thế, cô gái nói rất nhanh: "Tôi xin lỗi, nhưng tôi có chuyện gấp phải đi bây giờ. Hẹn gặp lại cậu khi khác nhé."
Nói rồi nhanh nhẹn quay đầu đi thẳng. Bất ngờ, Đăng Minh ngớ người: "Từ từ... từ từ đã... tôi còn muốn hỏi..."
Cô gái mắt mèo dường như không nghe thấy tiếng Đăng Minh gọi, vẫn tiếp tục cắm cúi bước về phía trước. Đăng Minh chới với chạy theo. Thân hình nhỏ nhắn nhẹ nhàng lách qua đám đông không chút khó khăn, như lưỡi dao cắt ngọt qua miếng bơ mềm. Chiếc lắc bạc với hai quả lục lạc to bằng ngón cái cầm trên tay đung đưa theo từng bước chân, phát ra thứ âm thanh lanh canh như tiếng chuông gió.
Tới một ngách nhỏ, cô gái đột ngột rẽ vào. Đăng Minh lao theo không suy nghĩ.
"Ui da," giọng nói quen thuộc làm Đăng Minh ngớ người. Trước mặt nó, Hạnh đang lăn kềnh ra đất, như thể vừa va phải ai đó. Cú va chạm khiến đống quần áo mới mua của nó văng tung tóe khắp phía.
"H..Hạnh?" Đăng Minh thảng thốt: "Sao lại là cậu? Sao cậu lại ở đây?"
Hạnh chưa kịp mở miệng trả lời, thì Đăng Minh đã hỏi tiếp: "Cậu có thấy cô gái nào mặc áo đen, tóc dài chạy qua đây không?"
Hạnh nhăn nhó đứng dậy thu nhặt đống đồ vương vãi: "Thì vừa chạy qua đây, vừa tông phải tớ đây này."
Đăng Minh lập tức đứng dậy sục sạo quanh quất, nhưng không nhìn thấy bóng dáng cô gái đâu hết. Nó ngẩn người, nhận ra nó vẫn còn chưa biết tên của cô gái. Chẳng hiểu vì sao mà cô ấy cứ luôn vội vã, thoắt ẩn thoắt hiện như thế.
Vẻ tần ngần của Đăng Minh khiến Hạnh tò mò: "Cậu sao thế? Cô gái đó là thế nào? Người quen của cậu à?"
"Ừ," Đăng Minh nhíu mày, vẫn không ngừng ngó nghiêng. "Chính là cô gái mắt mèo đã cứu tớ ở vách núi hôm trước đấy."
Hạnh không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: "Chính là bạn gái đó? Sao lại tình cờ thế?"
"Tớ cũng ngạc nhiên lắm," Đăng Minh đáp, lúc này nó đã chắc chắn mình chẳng thể đuổi kịp cô gái mắt mèo, đành tiu nghỉu quay lại giúp Hạnh nhặt đồ. "Không hiểu sao bạn ấy lại vội như thế nữa..."
Theo lời Hạnh thì sau khi mua đồ xong, con bé ra ngoài chẳng thấy cả Đăng Minh và Tùng Linh đâu nên đi tìm. Nhưng vì không biết đường nên bị lạc. Đăng Minh giúp Hạnh xếp lại đồ vào túi, rồi cùng nhau tìm đường quay trở lại hàng quần áo.
Lúc tụi nó về tới nơi thì Tùng Linh cũng đang đứng chờ với dáng vẻ hết sức sốt ruột.
***
Bữa trưa muộn chóng vánh ở một hàng cơm bình dân. Chẳng đứa nào dám ăn nhiều, nhất là khi nghĩ tới quãng đường gần ba tiếng trở lại Lũng Mây bằng ô tô.
Suốt cả buổi, đầu óc Đăng Minh không ngừng suy nghĩ về cô gái mắt mèo. Cuộc chạm trán chớp nhoáng, nhưng lần này nó đã có thể khẳng định chắc chắn nó từng gặp cô gái này ở đâu đó. Trước cả khi cô gái cứu nó ở khe núi hôm trước. Gương mặt ấy, đôi mắt ấy gợi lên một cảm giác gì đó rất quen thuộc, nhưng Đăng Minh thực sự không thể nhớ ra được là ở đâu.
Nó cứ vẩn vơ nghĩ đi nghĩ lại. Không để ý việc Hạnh đã gọi nó tới lần thứ ba. Chỉ tới khi Tùng Linh vẫy tay cuồng nhiệt trước mặt, Đăng Minh mới giật mình: "H...hả?..."
"Cậu làm gì mà cứ như người mất hồn thế?" Hạnh nhăn mặt: "Cậu xem thử trong cái túi cậu cầm có hai cái vòng tớ mua tặng cậu với Linh không? Tớ nghĩ đồ đạc bị xáo trộn khi nãy nên tớ tìm không thấy... "
Đăng Minh lật đật làm theo, vừa lục lọi vừa liên mồm làu nhàu sao con bé phải bày vẽ quà cáp lằng nhằng, chưa kể mua gì không mua lại đi mua vòng. Sau một hồi, nó lôi từ trong túi ra một chiếc lắc tay bằng bạc với hai quả lục lạc to bằng đầu ngón cái.
"Cái vòng bạc này á?" Đăng Minh than trời: "Tớ nói trước là tớ không đeo đâu đấy."
"Vòng bạc?" Hạnh ngạc nhiên: "Tớ mua vòng cổ bằng đá cơ mà? Vòng bạc nào cơ?"
"Ở trong túi cậu ra chứ ..." Đăng Minh còn chưa nói hết câu thì một mùi hương hăng hắc kì lạ xộc vào mũi. Chiếc vòng bạc đung đưa liên hồi, tạo ra những tiếng lanh canh như tiếng chuông gió.
Không kịp định thần gì, ruột gan Đăng Minh bất thần sôi lên từng cơn.
Đăng Minh thét lên một tiếng rồi ngã khuỵu xuống, hai tay ôm ngực. Đầu óc giật liên hồi như trống trận, ầm ầm như tiếng mưa đá đập xuống mái tôn, dội vào cấu trúc nhà ống ngách ngang trong phố cổ. Mắt hoa lên, tất cả xung quanh quay bắt đầu quay tròn, những hình ảnh méo mó vặn vẹo chói lóa. Cảm thấy ngực như bị ai đó đốt cháy. Đăng Minh thở dốc. Mắt nó trợn lên, tia máu vằn vèo nổi lên một màu đỏ ngầu. Nó há miệng muốn gào thét điên cuồng, nhưng cổ họng như bị ai chặn cứng, chỉ còn những tiếng rên tắc nghẹn.
Tiếng chuông gió từ đâu vẳng tới. Lanh canh.
Mặt đất chao đảo, rồi tự dưng tất cả tối sầm lại.
Đăng Minh gục xuống, bên tai nó vẫn còn văng vẳng những âm thanh hỗn loạn của người xung quanh. Và tiếng kêu bảng lảng của hai đứa bạn nó.
***
Đăng Minh tỉnh lại trong bệnh viện. Nó đoán thế, vì căn phòng nó đang nằm, ga giường, rèm cửa đều trắng bóc, lại chẳng có tí nội thất nào ngoài chiếc bàn nhỏ phía đầu giường. Đầu đau như muốn nổ, nó gần như không nghe hiểu được gì trong cái tràng ríu rít rối ren từ miệng Cháng, lúc này đang quýnh quíu lao đi gọi người.
Rồi Hạnh và Tùng Linh nhào tới phòng bệnh như vũ bão. Chúng nó thay nhau hỏi gì đó nhưng Đăng Minh hoàn toàn không nghe được. Cuối cùng Đăng Minh xua tay, nói, giọng vẫn còn rất yếu: "Tôi ổn rồi mà, hai bạn đừng cuống lên như thế."
Lúc này hai đứa kia mới bình tĩnh hơn một chút. Hạnh nắm lấy tay Đăng Minh, giọng khẩn khoản: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi. May quá!"
"Quả thật là may mắn quá, anh đã tỉnh lại rồi," Tùng Linh cũng có vẻ xúc động không kém.
Cháng là đứa kém kiềm chế cảm xúc nhất, lúc này cứ liên tục ra gào khóc: "Anh tỉnh lại rồi... tỉnh lại rồi cak...Em...em...em cứ tưởng...cứ tưởng anh đã.... đã ch..."
"Không được nói gở, Cháng," Tùng Linh lên tiếng nạt Cháng ngay khi nó chưa kịp thốt ra cái từ xui xẻo kia. Thằng này lập tức ngậm miệng, nhưng không vì thế mà ngưng khóc. Cứ thế đứng rưng rức không nguôi.
Nhìn bộ dạng hốc hác thảm thương của mấy đứa bạn, rõ ràng đã thức cả đêm trông mình, Đăng Minh vừa ngạc nhiên, vừa buồn cười, mà cũng có chút cảm động. Phải một lúc, nó mới lấy đủ sức để thều thào hỏi thêm một câu nữa: "Chuyện gì... chuyện gì xảy ra... với tôi?..."
"Phải rồi, anh bất tỉnh không biết gì..." Tùng Linh khịt mũi.
Theo lời Tùng Linh thì sau khi Đăng Minh thình lình ngất xỉu ở quán cơm tối qua, mấy đứa còn lại đã phải gấp rút đưa nó trở lại Lũng Mây. Suốt ba tiếng liền trên xe, Đăng Minh liên tục nôn mửa, thậm chí nôn cả ra máu. Nó được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện Lũng Mây trong tình trạng toàn thân co giật liên hồi, mặt mũi trắng bệch.
Đáng sợ hơn là sau hơn chục loại xét nghiệm, chụp chiếu, các bác sĩ không cách nào chẩn đoán được bệnh. Thậm chí bác sĩ chủ trị của Đăng Minh còn nói tụi Tùng Linh phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất là Đăng Minh sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Nghe tới đây, Đăng Minh không khỏi rùng mình. Nó không ngờ mình vừa từ cửa chết trở về, cứ thế há hốc, không nói nên lời. Tới khi bác sĩ chủ trị hớt hải xông vào phòng bệnh, kiểm tra tình trạng cơ thể của nó rồi tuyên bố một cách hết sức xúc động là nó đã tạm thời qua cơn nguy hiểm, nó vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Rồi đến lúc vị bác sỹ cố gắng giải thích cho nó hiểu các triệu chứng của nó chắc chắn là do trúng độc, nó lại càng không thể tin được vào tai mình.
"Độc..." Đăng Minh nhắc lại như một cái máy, ngày càng trở nên hoang mang: "Em...em trúng độc gì?... Làm thế nào..."
"Chị chưa rõ," bác sỹ chủ trị của Đăng Minh còn khá trẻ, chỉ chừng ba mươi tuổi. Họ Vừ, tên Yên Viên. Dáng người nhỏ nhắn, gầy gò. Gương mặt xương xẩu với đôi mắt hí và cặp môi mỏng. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ uốn cụp gọn gàng sát gáy và cặp kính gỗ màu nâu sậm trễ xuống sống mũi vì mồ hôi, chị lắc đầu trả lời: "Nhưng chắc chắn không phải loại độc thông thường. Không có chút dấu vết nào của độc tố trên người, trên đồ đạc của em. Kể cả trong các xét nghiệm máu. Chứng tỏ đây phải là một dạng độc hoàn toàn mới, các xét nghiệm có sẵn không phát hiện ra được. Nghi vấn cao nhất lúc này là cái lắc bằng bạc trong tay em khi đó."
"Cái lắc bằng bạc..." Đăng Minh nhắc lại trong vô thức, cổ họng nghẹn đắng.
"Ừ," chị gật đầu. "Các bạn nói em vừa cầm cái lắc ấy thì trúng độc. Bọn em còn không biết cái lắc đó từ đâu ra. Có thể có người đã cố tình đặt nó vào túi của em để hạ độc."
Đăng Minh nuốt nước bọt. Chị bác sỹ nói đúng, rất có thể chiếc lắc đó được đặt vào túi để hãm hại nó.
Và Đăng Minh biết chiếc lắc đó của ai.
Nghĩ tới đây, cảm giác như ai đó đang vặn xoắn tim gan nó thêm lần nữa. Sắc mặt ngày càng tái đi của Đăng Minh khiến chị bác sỹ lo lắng bảo nó đi ngủ lấy lại sức, đồng thời xua luôn lũ bạn của nó ra khỏi phòng. Nhưng Đăng Minh không tài nào ngủ được. Nó cứ nằm suy nghĩ miên man. Hình ảnh cô gái mắt mèo rảo bước đi nhanh trong tiếng đung đưa lanh canh của chiếc lắc bạc cầm trên tay vẫn còn in quá rõ trong tâm trí nó. Mặc dù nó không hề muốn nhớ.
Biết đâu, biết đâu độc tố ấy không nhằm vào nó? Đăng Minh nghĩ. Chỉ là vô tình muốn tránh Đăng Minh, mà cô gái vô tình va vào Hạnh, nên chiếc vòng mới vô tình rơi ra lúc đó? Đúng thế, nếu thực sự muốn hãm hại nó, chẳng có lí do gì để cô gái mắt mèo phải liều mình cứu nó bên bờ vực hôm trước. Đúng thế, rất có thể, nếu biết sự thể thành ra như thế này, cô gái sẽ hoang mang lo lắng và ân hận vô cùng thì sao?
Vậy có lẽ nào cô gái đó vốn nhằm vào Hạnh hoặc Tùng Linh? Nhất là khi chiếc vòng nằm trong túi đồ của Hạnh, nếu khi đó Hạnh không nhờ Đăng Minh lấy hộ đồ trong túi thì rất có thể người trúng độc đã là Hạnh chứ không phải Đăng Minh. Nhưng cô gái đó đâu biết trước là sẽ va phải Hạnh trong căn hẻm khi đó? Còn nếu nói là nhằm vào Tùng Linh lại càng khó tin hơn nữa, vì khả năng thằng này là người đầu tiên tiếp xúc với chiếc vòng trong túi của Hạnh quá thấp. Ra tay hạ độc kiểu đó, vừa có khả năng thất bại cao, lại vừa phí hoài công sức.
Tất cả chỉ là tình cờ thôi. Chỉ là tình cờ thôi, Đăng Minh tự trấn an bản thân.
Nhưng cả kể nếu độc tố đó không nhằm vào bọn nó đi chăng nữa, thì việc một cô gái Lũng Mây mang theo một chiếc vòng chứa độc, đi lại ở Mảnh Gương, thực sự không hề bình thường. Nếu như không muốn nói là cực kì mờ ám.
Lẽ nào cậu ấy không phải người tốt? Đăng Minh cắn môi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cô gái ấy phải là ân nhân cứu mạng của nó cơ mà?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro