7.2 Phố
***
Chú Pàng Chung sai Cháng qua gọi Đăng Minh và Hạnh dậy ăn sáng lúc gần tám giờ. Khi tụi nó vào phòng ăn thì Tùng Linh đã có mặt, trang phục chỉnh tề, ngồi chờ sẵn.
Cũng phải nói thêm là từ lúc Tùng Linh lên tiếng 'la làng' về thực đơn quái gở của chú Pàng Chung, các bữa ăn hàng ngày bắt đầu trở nên 'bình thường' hơn rất nhiều. Bữa sáng hôm nay có ngô lựu luộc, xôi bảy màu ăn với thịt gà rang mặn và nước mận đỏ au thơm lừng.
Sáng nay, theo lời đề nghị của Hạnh, Tùng Linh sẽ đưa tụi nó vào thành phố Hà Giang để gọi điện thoại về cho gia đình. Lũng Mây là nơi tiên tiến phát triển, nhưng mạng lưới điện quốc gia không mắc tới đây, cũng như chẳng có người đưa thư nào trèo đèo lội suối vào được tới Ngọn Sáp. Người Mảnh Sáng lại liên lạc với nhau bằng những hệ thống khác biệt hoàn toàn, chứ không dùng tới điện hay Internet. Vì thế mà cách duy nhất để hai đứa nó báo tin về cho gia đình là phải tới thành phố Hà Giang.
"Các bạn cứ ăn uống thoải mái," Tùng Linh tươi cười. "Lái xe chín giờ mới tới."
"Lái xe?" Cả Hạnh và Đăng Minh đều tròn mắt: "Ở đây mọi người cũng đi bằng ô tô à?"
"À, không hẳn," Tùng Linh đáp. "Nhưng thành phố Hà Giang là Mảnh Gương. Giao thông công cộng của Lũng Mây không đi tới đó. Phương tiện giao thông cá nhân thì bị cấm ra khỏi Mảnh Sáng vì sẽ gây sự chú ý. Nên người ta hay thuê xe ô tô đi du lịch ngắn ngày để tham quan Mảnh Gương. Các bạn là người Mảnh Gương, nên tôi không thuê hướng dẫn viên, chỉ cần lái xe thôi..."
"Du... du lịch tới... Mảnh Gương..." Đăng Minh bỡ ngỡ nhắc lại.
"Ừ," Tùng Linh mỉm cười, ôn tồn giải thích thêm. "Nhiều người Mảnh Sáng có hứng thú với Mảnh Gương lắm. Trường Sơ Cấp Ngọn Sáp từ ba năm nay còn tổ chức dã ngoại đến hai, ba ngày để học sinh trải nghiệm cuộc sống ở Mảnh Gương nữa cơ..."
"Sao... sao người Lũng Mây lại hứng thú với cuộc sống ở Mảnh Gương làm gì?" Đăng Minh ngắt lời Tùng Linh.
"Thì ở đó không tồn tại của slim ki," Tùng Linh cười. "Là trải nghiệm mới mẻ với những người sinh ra lớn lên ở Mảnh Sáng như tôi. Cũng là để cho học sinh biết trân trọng hơn những gì mình có nữa..."
"Tao... tao thèm vào mấy cái tour du lịch ấy của mày," vẫn không để Tùng Linh nói hết câu, Đăng Minh đột ngột xẵng giọng. Cảm thấy máu nóng đang dồn lên đến tận đầu khiến nó nuốt không trôi bữa sáng ngon lành hiếm hoi kể từ ngày nó đặt chân tới Lũng Mây.
Thế rồi chẳng nói gì thêm, nó bỏ ngang bữa, bước thẳng ra ngoài, bỏ ngoài tai tiếng Tùng Linh ngạc nhiên nói với theo: "Ơ kìa, anh làm sao thế? Tôi đã nói là chỉ thuê lái xe, chứ không thuê hướng dẫn viên du lịch cơ mà?"
***
Đăng Minh ngồi lẩn thẩn ở hiên sau Đe Lửa tới cả chục phút, cố gắng nuốt cho trôi cái cục tức đang chẹn ngang cổ họng. Lúc Hạnh tìm được nó, thằng này đang trút cơn giận bằng cách ném sỏi theo một con khỉ con với ánh sáng màu đỏ nhè nhẹ vắt vẻo trên cành cây trước sân. Pang ki của một ai đó. Con khỉ ranh mãnh né những viên sỏi một cách điệu nghệ, chuyền từ cành này sang cành khác, thậm chí còn cố tình le lưỡi trêu tức Đăng Minh.
"Cậu đang làm gì đấy?" Hạnh cười khúc khích.
"À..." Đăng Minh lắp bắp, đưa tay lên gãi đầu. Tự dưng thấy mất hình tượng kinh khủng. Mặc dù từ ngày tới Lũng Mây, nó hẳn đã chẳng còn tí hình tượng nào để mất nữa rồi.
"Cậu sao thế?" Hạnh ân cần hỏi, giọng nói dịu dàng làm đầu Đăng Minh nguội đi quá nửa.
"Có sao đâu..." Đăng Minh lầm lì.
"Có sao mà," Hạnh cười. "Nói đi. Sao tự dưng đang ăn cậu lại chạy ra đây thế? Linh nói gì sai à?"
"Cậu không thấy nó nói gì sai à?" Đăng Minh độp ngay.
"Không thấy," Hạnh lắc đầu, vẫn rất điềm đạm. "Cậu ấy chỉ đang giải thích về các tour du lịch tới Mảnh Gương thôi mà?"
"Thì chính là ở chỗ đó đó," Đăng Minh hừ giọng. "Cái gì mà trải nghiệm cuộc sống... rồi trân trọng những gì mình đang có... Cậu không thấy cách nó nói tới người Mảnh Gương rất thiếu tôn trọng à? Cứ như thể mình là loại ăn lông ở lỗ, lạc hậu chậm tiến ấy. Cái cảnh người Mảnh Sáng diễu qua diễu lại xem xét cuộc sống của mình như xem... khỉ trong sở thú, cậu không thấy tức à?"
"Tớ không nghĩ Linh có ý đó đâu..." Hạnh nhẹ nhàng.
"Thì chính nó không có ý nói thế mới thành vấn đề," Đăng Minh rít qua kẽ răng, giọng nó càng ngày càng bức xúc. "Tức là cái lối suy nghĩ về Mảnh Gương đó đã ăn vào máu của nó rồi. Nó thậm chí còn không nhận ra chỉ bằng việc 'đi du lịch', nó đang xâm phạm sự riêng tư của người Mảnh Gương, coi con người không khác gì con khỉ đó."
Hạnh bật cười trước hình ảnh so sánh hoạt kê của Đăng Minh. Nhưng nhìn mặt mũi thằng này càng lúc càng tím tái như thiếu ô-xy, nó chỉ còn biết câm nín. E hèm một tiếng, Hạnh ôn tồn: "Cậu cả nghĩ rồi. Ý của Linh chỉ nói tới sự khác biệt về cuộc sống ở hai nơi thôi. Người thành phố cũng hay đi mấy tour du lịch đi trải nghiệm cuộc sống của các đồng bào dân tộc miền núi đấy còn gì?"
So sánh của Hạnh làm Đăng Minh á khẩu mất mấy giây.
"Nhưng...nhưng..." Đăng Minh cố cãi lại, "...nhưng đó là vì họ là người dân tộc lạc hậu thật... so với thành phố thì họ ăn lông ở lỗ còn...còn gì..."
Tới đây thì Hạnh thốt nhiên im lặng. Con bé mím môi, nhìn Đăng Minh đăm đăm. Rồi mãi sau mới lên tiếng: "Cậu đang lo là... mình là người Mảnh Gương thì không... ờm... không cùng đẳng cấp với người Mảnh Sáng à?"
"Làm... làm gì có..." Đăng Minh lập tức ré lên. Ấm ức quá, nó cứ líu cả lưỡi lại: "Cái... cái gì... mà lo với chả lắng... Tớ chả bao giờ.... chả bao giờ nghĩ thế... cậu đừng suy diễn... Mà... mà sao tớ phải lo cái ý? Tớ... tớ đâu phải người Mảnh Gương bình thường? Tớ là người 'Kinh Thành' hẳn hoi cơ mà?"
"Kinh Thành?" Hạnh nhíu mày.
"Người Lũng Mây gọi Hà Nội như thế đấy," Đăng Minh ưỡn ngực, thoắt tự tin trở lại. "Là cậu chưa biết, chứ con dân Thủ Đô như mình ở đây cũng 'có giá' lắm chứ đùa!"
Hạnh nhìn Đăng Minh một lát nữa, rồi thở hắt ra: "Với cậu, việc ai từ đâu tới... quan trọng thế cơ à..."
"Ơ hay..." Đăng Minh khịt mũi, ngạc nhiên. "Tớ đã bảo là tớ không..."
"Ừ, không thì tốt," Hạnh mau mắn cười xòa. "Thôi vào ăn sáng nốt đi, đừng để Linh phải chờ."
Nói rồi cứ thế đứng dậy đi vào trong nhà.
Đăng Minh nhìn theo Hạnh, không biết nên nghĩ gì cho đúng.
Nó tức mình, co cẳng sút vào một viên sỏi trên mặt đất. Con khỉ con đang ngồi trên cành cây mận là là góc sân, liệng người một cú điệu nghệ tránh viên sỏi. Được thể nhào lộn thêm mấy vòng như đang cố ý trêu ngươi chọc tức Đăng Minh thêm chút nữa.
***
Đường lên thành phố Hà Giang xa hơn Đăng Minh tưởng rất nhiều lần. Mang tiếng là địa danh Mảnh Gương gần nhất, nhưng chúng nó cũng phải mất tới gần ba tiếng đi xe. Đường núi ngoằn ngoèo khó đi khiến cả Tùng Linh và Hạnh say xe gần chết, đứa nào cũng nôn thốc nôn tháo. Đăng Minh dù đã quen đi ô tô đường dài cũng vẫn không khỏi cảm thấy nôn nao. Chưa kể sương mù giăng kín những khúc cua tay áo khiến tim nó không ngừng đập thình thình như trống trận.
Chỉ có vị tài xế trẻ tuổi của tụi nó là tỉnh rụi từ đầu tới cuối. Như thể anh đã quá quen với những con đường chìm trong sương phủ không nhìn được dù chỉ một mét trước mặt. Đăng Minh đoán anh ta phải có bí quyết 'ăn gian' bằng phép thuật nào đó. Nhưng không nhìn ra được, chỉ thấy anh phi tới phăm phăm, thản nhiên lượn tránh các xe đi ngược chiều chỉ trong tích tắc, mặc cho các hành khách phía sau gào thét điên cuồng.
Đăng Minh cảm tưởng nó phải tổn thọ tới gần chục năm khi tới được thành phố Hà Giang. Tùng Linh và Hạnh xuống xe, mặt cắt không còn hột máu. Ba đứa thất thểu lôi nhau đi vào bưu điện thành phố.
Mẹ của Đăng Minh đã bật khóc gần như ngay khi nghe thấy tiếng thằng này qua điện thoại, khó khăn lắm nó mới trấn an được mẹ. Mặc dù đã thống nhất bàn bạc kĩ lưỡng với Hạnh về việc nói gì với các phụ huynh, nhưng Đăng Minh cũng tốn gần cả tiếng đồng hồ thuyết phục mẹ cho nó tham gia vào 'công tác nghiên cứu hỗ trợ các đồng bào vùng cao' của trường. Chỉ tới khi nó thề thốt tới lần thứ ba mươi bảy về việc sẽ trở lại Hà Nội trước ngày nhập học, mẹ nó mới chịu để yên cho nó gác máy, không quên dặn dò nó ăn uống đầy đủ, giữ ấm đừng để ốm.
Đăng Minh thở phào khi vừa đặt được ống nghe xuống, cổ họng nó khô rang, chưa bao giờ nó phải nói liên tục trong thời gian dài như thế.
Nó quay ra, thấy Hạnh và Tùng Linh đều đang đứng chờ từ lúc nào. Khác với hoàn cảnh của Đăng Minh, bố mẹ Hạnh không hề gây khó dễ cho con bé. Chỉ cần biết Hạnh đang sống khỏe, bố mẹ nó dễ dàng để nó ở lại Hà Giang xa xôi làm 'tình nguyện', cũng chẳng thắc mắc gì thêm.
Ba đứa ra khỏi bưu điện thành phố khi trời đã quá trưa. Nắng vàng phả xuống đầu, xuống cổ, nhưng không hề nóng bức. Cái lạnh se se của vùng cao thực sự làm người ta có hứng hít thở không khí trong lành.
Đi dạo chưa đầy mười phút thì Hạnh đã lập tức sa đà vào mấy hàng quần áo bên đường. Đăng Minh và Tùng Linh cũng lượn lờ ngó nghiêng chút ít. Nhưng chỉ được dăm phút, hai đứa nó đã ngồi bó gối trước cửa tiệm. Trông chúng nó chẳng khác gì mấy thằng đi theo chỉ để xách đồ. Tới khi Hạnh thử tới chiếc váy thứ năm, thì Đăng Minh dần mất kiên nhẫn. Nó bỏ mặc Tùng Linh ở lại giữ đồ cho Hạnh, đi dạo mấy khu phố xung quanh cho bớt cuồng cẳng.
Thành phố Hà Giang, nói là thành phố, nhưng so với Hà Nội thì hoàn toàn không nhộn nhịp bằng. Xe máy trên đường thưa thớt hơn, các hàng quán cũng ít và nhỏ hơn. Những dẫu thế nào vẫn giống với Hà Nội hơn Lũng Mây rất nhiều. Đăng Minh nheo mắt. Mới rời khỏi Hà Nội có mấy ngày thôi, mà Đăng Minh cảm tưởng như cả thế kỉ đã trôi qua. Nó chậm rãi ngắm nhìn nhà cửa, xe cộ, ngầm so sánh với Lũng Mây. Tuy không có nhà cao tầng chi chít, kiến trúc cũng theo phong cách cổ, nhưng Lũng Mây vẫn đem lại cảm giác của một thành phố hiện đại, à nhầm, một 'cái làng' hiện đại, được quy hoạch rõ ràng, hoàn chỉnh. Cổ kính nhưng không hề lạc hậu. Thậm chí hình như còn hiện đại hơn cả 'thành phố' mà nó vẫn biết.
Đăng Minh đi lại, suy nghĩ miên man.
Thế rồi bất chợt một bóng dáng quen thuộc lướt qua nơi khóe mắt.
Chiếc áo Piêu bằng thổ cẩm màu chàm với những đường hoa văn nổi, mái tóc bông xù buộc gọn bằng một sợi thừng nhỏ nhiều màu, gò má ửng hồng trên nước da ngăm ngăm đặc trưng của con gái miền núi.
Và đôi mắt màu xanh bạc trong vắt với con người dọc của loài mèo.
Đăng Minh đứng sững người vài giây. Lập tức quay người gọi với theo.
*************************
Hết Chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro