Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.1 Mất tích

***

Đăng Minh nằm khểnh vắt chân trên giường đọc truyện tranh.

Tiếng điện thoại rung bần bật trên bàn làm nó phải bò dậy. Đầu dây là Thạch Cao.

Đăng Minh nhấc máy, thậm chí còn chưa kịp a lô, một tràng rủa xả đã phát nổ ở phía bên kia. Thạch Cao có vẻ đang phát điên.

"Bình tĩnh," Đăng Minh gắt. "Mày cứ gào lên thế tao nghe làm sao được? Nói lại từ từ đi."

Nhưng phải sau một tràng chửi rủa nữa thì Thạch Cao bình tĩnh lại được đôi chút. Giọng nói đã thôi rít lên từng chặp, nhưng vẫn khò khè trong cổ họng như con thú hoang đang lên cơn say máu: "Tao bị con bé hot girl đấy cho leo cây rồi."

"Leo cây?" Đăng Minh hí hửng ngồi hẳn dậy: "Mày hẹn nó mấy giờ? Nhỡ nó đến muộn thì sao?"

"Bảy giờ," Thạch Cao hằn học. "Giờ là chín rưỡi xừ nó rồi còn gì. Muộn cái quái gì mà hơn hai tiếng đồng hồ?"

"Ơ, mày kiên nhẫn phết đấy chứ?" Đăng Minh cười khùng khục: "Chờ đến tận giờ này cơ mà?"

"Thằng kia, mày cười tao à?" Thạch Cao càng cáu: "Nếu không phải nó được cái danh hot girl thì tao cũng chẳng ham nhé!"

"Thôi được rồi," Đăng Minh cố nín cười. "Mày gọi nó xem?"

"Tao còn phải chờ mày bảo à?" Thạch Cao hừ giọng: "Gọi vài chục cuộc rồi. Không trả lời. Vẫn đổ chuông đều. Nhắn tin cũng không thấy trả lời. Chắc chắn nó cố tình không bắt máy."

"Lạ nhỉ?" Đăng Minh thản nhiên: "Tầm chiều tối vẫn trả lời tin nhắn tao mà?"

"Tin.. tin nhắn..." thông tin nóng sốt tung ra khéo léo. Đúng như mong đợi, phản ứng đầu dây bên kia lắp bắp đến vài phút mới nói tiếp được: "Ý...ý mày..là...là như nào? Sao mày lại..."

E hèm một tiếng, lên giọng trịch thượng, Đăng Minh từ tốn kể lại câu chuyện nó vô tình gặp Hạnh buổi chiều. Duy có điều nó giấu tiệt chi tiết mình đi chơi cùng thằng Hoàng Long. Địa điểm gặp mặt cũng đổi từ bảo tàng, sang bến xe buýt ở gần trường. Nhưng cụ thể từng lời nói, cử chỉ của cô nàng hot girl thì nó thường thuật tỉ mỉ không sót. Có chăng là nêm nếm thêm gò mà hơi ửng hồng cho thêm phần kịch tính.

"Sau đó nó rủ tao đi uống cà phê," Đăng Minh nói, cố gắng ra vẻ thản nhiên không quan tâm cho lắm. "Tao cũng chẳng có việc gì làm, nên đi uống cà phê với nó. Rồi nó cho tao số điện thoại thôi."

Vừa nói, Đăng Minh vừa nhắm mắt lim dim, tưởng tượng rõ mồn một cái gương mặt thoắt đỏ rồi lại tím tái ở đầu dây bên kia. Tới khi nghe được tiếng nghiến răng ken két qua điện thoại, nó mới khoái chí tiếp tục: "Về nhà tao có nhắn tin hỏi xem nó về nhà chưa. Nó trả lời tao là về rồi, không thấy nói gì đến có đang chuẩn bị đi với mày không. Tao cũng chẳng hỏi."

"Ch... chết tiệt..." Thạch Cao có vẻ đã tức đến mức phát nghẹn. Giọng nó tiếp tục rít lên từng chặp như tiếng gió réo rắt qua khe cửa: "Nó đi với mày, rồi bỏ tao ở đây chờ mấy tiếng đồng hồ không thông báo tiếng nào. Quá đáng lắm rồi! Tao sẽ không để cho nó yên đâu. Sự nghiệp diễn xuất của nó cứ coi như xác định đi!"

Thạch Cao ngắt máy đánh xoạch, không để cho Đăng Minh nói thêm lời nào.

Đăng Minh tặc lưỡi, tự hỏi không biết mình có đùa dai quá đà hay không. Thạch Cao là đứa hiếu thắng, lại sĩ diện. Bị bẽ mặt như thế thì rất có thể nó sẽ tìm cách trả đũa Hạnh thật chứ không đùa.

"Cũng tại con bé đó thôi," Đăng Minh nhún vai. "Là nó cho thằng kia leo cây trước. Đâu phải do mình."

Rồi Đăng Minh quay lại với cuốn truyện tranh còn đang dang dở, không chút bận tâm.

***

Điện thoại lại rung ầm ầm trên bàn.

Thằng Ký, em trai của Đăng Minh đưa chân ra khều ông anh nó: "Anh Minh ơi, anh Minh, điện thoại của anh kìa, nghe đi."

Đăng Minh lồm cồm bò dậy, nhìn đồng hồ lúc này là 2 giờ sáng. Số điện thoại gọi tới là của Hạnh.

Đăng Minh nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ lớn tuổi, vồn vã và lo lắng: "A lô, cháu là Đăng Minh có phải không?"

"Dạ?" Đăng Minh đáp, vẫn còn đang ngái ngủ.

"Bác là mẹ của bạn Hạnh đây mà. Cháu ơi bạn... bạn Hạnh... có đi cùng cháu không?" Đầu dây bên kia hỏi dồn.

"Cái...cái gì cơ ạ?" Đăng Minh ngơ ngác, cơn buồn ngủ khiến não nó không tiêu hóa nổi dù câu hỏi rất đơn giản. Nó chẳng thế hiểu người kia đang nói gì: "Bác..bác hỏi gì cơ ạ? Cháu không hiểu?"

"Bạn Hạnh có đang ở cùng cháu không?" Người phụ nữ lặp lại câu hỏi, giọng điệu bắt đầu mất bình tĩnh.

"Dạ? Không...Không ạ!" Đăng Minh đáp, bắt đầu lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

"Thế cháu có biết bạn Hạnh tối nay đi đâu, đi với ai không?" Màn tra hỏi vẫn tiếp tục.

"Dạ, cháu không biết," Đăng Minh trả lời, giọng nói bắt đầu trở nên căng thẳng.

"Nếu cháu biết Hạnh đang ở đâu, cháu nên nói cho các bác biết," người phụ nữ tiếp tục. Giọng điệu vừa nghi ngờ, vừa có chút đe dọa: "Hạnh nó là đứa ngoan ngoãn, không có chuyện tự dưng nó đi chơi bời tới giờ này còn chưa về. Nếu không phải có người rủ rê..."

"Cháu xin lỗi phải ngắt lời bác," Đăng Minh, lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ và hiểu ra vấn đề, cũng bắt đầu mất bình tĩnh. "Cháu nhắc lại... cháu không biết Hạnh giờ này đang ở đâu, đi với ai... Bác đang gọi cho cháu vì nhìn thấy tin nhắn của cháu với Hạnh lúc chiều tối đúng không? Buổi chiều cháu đi uống cà phê với Hạnh, nhưng sau đó về nhà một mình... mà... bác đang cầm điện thoại di động của Hạnh còn gì? Tức là bạn ấy đã về nhà rồi đúng không? ... Thế là làm sao cháu có liên quan gì được..."

"Điện thoại của con bé được người ta nhặt được trên đường..." giọng nói bên kia đầu dây bất thần vỡ òa trong tiếng nấc. "Bác cũng đã hỏi thăm mãi mà không biết con bé ở đâu hết..."

"Bác... bác bình tĩnh..." Đăng Minh bối rối, sự lo lắng của bà mẹ cho đứa con đột ngột biến mất không dấu tích làm nó mủi lòng, nó lúng túng tìm cách an ủi: "Bác bình tĩnh lại đi... Cháu... cháu xin lỗi vì đã lớn tiếng..." đầu óc hoạt động hết công suất, Đăng Minh cố gắng nói chuyện lịch sự nhất có thể: "Cháu... ờm... cháu rất muốn giúp bác... nhưng cháu không làm được gì cả... Thực ra cháu mới gặp Hạnh lần đầu tiên hôm qua thôi, cũng chỉ đi uống cà phê một lát... Cháu không biết Hạnh đang ở đâu hết... Nên nếu bác chắc chắn Hạnh không qua nhà người quen...bác nên báo công an..."

"Tôi còn phải chờ anh dạy khôn nữa à?" Đầu dây bên kia bất thần rít lên: "Tôi báo công an rồi. Người nhà tôi là công an. Nếu tôi mà phát hiện ra anh có liên hệ gì tới việc này thì anh đừng có trách tôi."

Theo sau đó là tiếng tít dài. Bên kia đã ngắt máy.

Đăng Minh chưng hửng. Vừa tức tối, vừa oan ức, nó bấm điện thoại gọi ngay cho Thạch Cao.

Thằng Thạch Cao không hề bất ngờ khi Đăng Minh báo tin. Có vẻ như bà mẹ quá khích của Hạnh cũng đã gọi tới cho nó làm loạn, dọa dẫm nó đủ điều. Nhưng nó không nổi cáu như Đăng Minh mà ôm đầu chịu trận.

"Khiếp! Trông con bé hiền lành mà mẹ nó cứ như sư tử Hà Đông ấy," Thạch Cao cười hềnh hệch.

"Đúng đấy," Đăng Minh há họng cười theo, nó và Thạch Cao thường vẫn chỉ đồng tình được với nhau khi nói xấu sau lưng người khác như thế này. "Nhưng mà mày nghĩ vụ này thế nào? Có vẻ phức tạp?"

"Phức tạp gì? Con bé đấy chắc lại bận chơi bời chứ gì," Thạch Cao đáp, có vẻ nó vẫn chưa hết ức chế việc bị leo cây đến hơn hai tiếng đồng hồ. "Ăn chơi đàn đúm biết gì trời đất mà gọi về nhà nữa. Khéo còn chưa biết là rơi mất điện thoại ấy chứ."

"Mày cay cú quá đấy," Đăng Minh hừ mũi. "Tức là mày nghĩ nó chỉ vô tình đánh rơi điện thoại mà không để ý thôi chứ gì?"

"Còn gì nữa?" Thạch Cao đáp như đinh đóng cột: "Tao cam đoan mấy ngày nữa lại thấy hình nó tí tởn trên báo ngay thôi. Lo cái gì?"

***

Thạch Cao nói như thánh, ngay sáng hôm sau, Hạnh xuất hiện trên báo thật.

Nhưng lại ở mục tìm người thân.

Các báo mạng bùng nổ với sự mất tích bất thình lình của cô hot girl Hà Thành. Đủ mọi suy đoán, tình huống được đưa ra nhưng chẳng có chút bằng chứng nào. Công an vào cuộc tìm hiểu cặn kẽ hành động của cô gái trẻ trong ngày hôm đó. Nhưng không lần ra chút manh mối nào về việc sau khi gặp Đăng Minh, Hạnh đã đi đâu. Nghi ngờ vì thế mà dồn lên đầu người cuối cùng có liên lạc với Hạnh, đó là Đăng Minh.

Cả một buổi chiều làm việc với bên công an phường, Đăng Minh cảm thấy như mình đang bị tra tấn.

"Cháu đã khai tới lần thứ năm rồi, các chú còn muốn thế nào nữa?" Đăng Minh bắt đầu sốt ruột: "Cháu đã nói là cháu không biết gì hết. Con bé ấy đi đâu làm gì sao phải báo cáo với cháu? Bọn cháu mới gặp nhau đúng hôm đấy thôi."

"Cậu khai là cậu mới gặp nạn nhân buổi sáng hôm đó," vị trung sĩ trẻ gằn giọng, cũng đã mất bình tĩnh không kém. "Và sau khi ngồi với nhau ở cà phê Đảo Nắng, hai người đã ra về theo hai đường khác nhau?"

"Vâng... vâng... đúng...đúng..." Đăng Minh chán nản. "Mà khoan đã, từ bao giờ mà Hạnh lại trở thành 'nạn nhân' thế ạ? Sao các chú không nghĩ nó tự đi đâu đó, không báo lại cho gia đình? Sao cứ mặc định là bắt cóc thế?"

"Các nhân chứng tại hiện trường khẳng định không hề nhìn thấy nạn nhân rời khỏi quán cà phê," viên công an trẻ tuổi vẫn tiếp tục, bỏ ngoài tai thắc mắc của Đăng Minh. "Cậu giải thích thế nào về..."

"Người ta không nhìn thấy thì kệ chứ? Tôi phải nói đến lần thứ bao nhiêu nữa?" Đăng Minh cáu, trong một phút, máu dồn lên đến tận đầu, nó không giữ nổi bình tĩnh: "Hai ông già mắt toét. Nhìn thấy cái gì mới phải nghi ngờ, chứ không nhìn thấy thì có cái gì mà lạ?"

"Tôi yêu cầu cậu nói chuyện có văn hóa," vị trung úy trẻ vẫn rất điềm đạm. "Đây là đồn công an, không phải cái chợ".

Đăng Minh thở hắt ra, chưa bao giờ nó cảm thấy ức chế hơn lúc này. Suốt từ lúc đó cho đến hai tiếng đồng hồ sau đó, nó trả lời với giọng điệu chán nản và bất cần nhất có thể. Lúc nó bước ra khỏi đồn công an thì hoàng hôn đã sập xuống từ lúc nào.

Về tới nhà, Đăng Minh mở máy tính ra tính giải trí cho đầu óc bớt căng thẳng. Nhưng trên khắp các trang báo mạng và trang xã hội tràn ngập thông tin đoán già đoán non về vụ mất tích của Hạnh. Ngoài những tin đồn thất thiệt vô căn cứ thì không hiểu bằng cách nào, có kẻ đã loan báo thông tin về người cuối cùng có liên lạc với Hạnh:

'Theo lời của nhân chứng nhìn thấy hotgirl Hạnh LV ngồi trên xe cùng với một nam thanh niên trẻ tầm 19-20 tuổi. Áo phông kẻ ca-rô xanh xám, quần kaki lửng tối màu. Hai người cùng đi tới quán cà phê Đ.N trên đường H.C.S. Theo lời một nhân chứng khác thì rời khỏi quán cà phê chỉ có người thanh niên. Không ai nhìn thấy Hạnh LV...'

Đăng Minh cảm thấy cổ họng mình khô đắng. Dường như nó đang bị bao vây tứ phía, không có lối thoát.

Vì một cuộc gặp gỡ trên trời rơi xuống, mà giờ nó trở thành tâm điểm bàn ra tán vào của thiên hạ. Một đồn mười, mười đồn trăm, các "cư dân mạng" cứ thế mà thỏa trí tưởng tượng vẽ vời các tình huống, từ âm mưu bắt cóc táo bạo qua mặt các cơ quan chức năng, cho tới ngôn tình hoa lệ và cuộc chạy trốn bất thành của đôi tình nhân trẻ.

Tự dưng, Đăng Minh cảm thấy sợ hãi. Miêu tả chính xác của nguồn tin trên mạng đồng nghĩa với việc hội đồng mạng sẽ chẳng mấy chốc mà tìm ra nó. Nhìn những lời bình luận độc địa với hàng trăm 'like', Đăng Minh càng không rét mà run.

Vội vã đóng các cửa sổ, tắt máy tính, Đăng Minh lăn ra giường. Nó không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến Hạnh vào lúc này nữa.

Nhưng trời không thương nó, vì vừa định nằm xuống nhắm mắt một lúc thì chuông điện thoại lại bất thần réo inh ỏi. Số máy bàn. Đăng Minh run rẩy cầm điện thoại. Linh cảm có điều chẳng lành.

Y như rằng, đầu dây bên kia lại là giọng nói đe nẹt của mẹ Hạnh. Suốt mười lăm phút sau đó là những tràng chửi bới rủa xả, rồi lạy lục van xin, rồi khóc lóc dọa nạt không thiếu một thứ gì. Khi Đăng Minh lạnh lùng khẳng định nó không biết gì hết, bên kia tiếp tục cả tá câu chửi rủa tục tĩu cay nghiệt.

Đăng Minh bỏ điện thoại qua một bên. Nó không còn hơi sức để mà quan tâm được nữa.

Để mặc cho mẹ Hạnh tiếp tục chửi bới, Đăng Minh nhắm mắt. Ước gì ngay lúc này nó có thể biến mất.

[Hết phần 2.2]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro