Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15.2 Cậu chủ Đe Lửa


***

Tùng Linh bước lên sàn đấu với gương mặt căng thẳng.

Đối thủ của nó vạm vỡ lực lưỡng chẳng khác gì chú Pàng Chung. Vừa cầm lấy Đốm Hạc, pang ki của thằng này, là một con chó lớn màu nâu đất pha những mảng lông màu trắng, cao tới ngang người, đã lao thẳng ra thị uy. Bờm lông quanh cổ con chó xổ ra tua tủa như sư tử, cái đuôi hình bông lau giờ dựng đứng thị uy. Giống chó săn Bắc Hà lông xù.

Nhớt dãi rớt đầy, con vật nhe những cái răng nanh khổng lồ và cổ họng đỏ lòm về phía Tùng Linh, chỉ chực lao tới. Mạnh Nhất gầm gừ mấy tiếng: "Ngáo, yên!" Con vật không có vẻ gì sợ hãi trước câu cảnh cáo lấy lệ của chủ nhân, vẫn lăm le xông đến. Mạnh Nhất một tay giữ cổ con vật, một tay đưa ra bắt tay đối thủ trước trận đấu.

"Chào cậu chủ thừa kế," giọng nói nhừa nhựa như kẻ say và ánh mắt đỏ ngầu thách thức. "Tôi có nghe nhiều về cậu từ thằng em trai bất tài nhà tôi. Giờ có cơ hội gặp cậu như thế này thật vinh hạnh quá. Mong cậu châm chước cho."

"Mong anh nương tay," Tùng Linh gật đầu đáp. Câu từ xã giao là thế, Tùng Linh vẫn cảm thấy bàn tay thô ráp kia đang siết chặt tay mình. Nó cố gồng lên cho khỏi đau, nhưng các ngón tay vẫn nhức nhối.

Còi gióng. Ngay lập tức, Mạnh Nhất buông tay đang giữ cổ con chó Bắc Hà tên Ngáo. Con vật hiếu chiến không chần chừ gì mà lao thẳng về phía Tùng Linh, ánh mắt hoang dại của nó thật chẳng khác gì kẻ ngáo đá.

Thân thủ nhanh nhẹn, Tùng Linh nghiêng mình né được cú táp của con vật, đồng thời tung ra chừng chục mã nổ. Con chó thiện chiến thản nhiên tránh mã nổ của Tùng Linh, vặn người nhào về phía thằng này. Mạnh Nhất cũng không phải kẻ chỉ biết đứng nhìn, thừa lúc Tùng Linh đang mải đối phó với con Ngáo, nó lạng ra phía sau Tùng Linh.

Thấy tình hình có thể bị kẹp giữa cặp chủ tớ máu chiến, Tùng Linh lập tức di chuyển theo vòng tròn, rồi lùi dần về góc khán đài cố thủ. Nhưng cũng vì thế mà bị bao vây.

"Làm gì thế cậu chủ?" Mạnh Nhất hầm hè tiến tới, một tay ngoắt con Bắc Hà theo sát bước chân nó, dồn chặt Tùng Linh lại. Vẫn giọng nói nhừa nhựa như kẻ say: "Khả năng đối kháng thần sầu của cậu đâu rồi? Sao còn chưa biểu diễn? Tôi không xứng để cậu mang pang ki ra nghênh đón à?"

"Nếu mang được ra thì tao còn phải để mày nhắc chắc?" Tùng Linh nghĩ, nhưng không nói gì. Gương mặt nó lúc này lộ rõ vẻ tập trung cao độ. Mồ hôi không ngừng chảy ra từ hai bên thái dương.

Trên bục bình luận, Mạnh Hơn vẫn không ngừng liến thoắng: "Vâng thưa quí vị, tình hình trên sàn lúc này, theo tôi là vô cùng bất lợi với cậu chủ Đe Lửa. Đang bị bao vây như thế nhưng không hiểu sao cậu ta vẫn chưa gọi pang ki ra tiếp sức. Lần này, đối mặt với Tiến Thủ thực sự như Mạnh Nhất, cậu chủ khó có được sự ưu ái thường thấy trong trường. Có lẽ cái danh xưng 'cậu chủ Đe Lửa' cũng không cứu được cậu lần này mất rồi."

"Cậu chủ Đe Lửa! Cậu chủ Đe Lửa!" Tại điểm xuất phát, Khắc Thông đã bắt đầu mất bình tĩnh với thằng cha bình luận viên lắm lời. "Linh là cờ thủ của Ngọn Sáp. Đang chơi cho đội Ngọn Sáp, tại sao cái thằng khỉ ấy cứ phải lôi cái danh 'cậu chủ Đe Lửa' ra để dắt mũi dư luận như thế? Linh có thắng trận này thì cũng mang tiếng là dựa hơi ông nó khiến đối thủ phải nhường còn gì?"

Chả hiểu là 'thần giao cách cảm' kiểu gì, mà dưới khán đài chỗ Cháng đang ngồi, Mạnh Thường cũng đang bô bô: "Xời ơi! Chúng mày nhìn thấy gì chưa? Cậu chủ Đe Lửa cũng chỉ được cái danh hão là chính. Phen này hết cả dựa hơi Cốc Mạy để thắng nhé!"

"Mày...mày biết cái gì mà nói!" Cháng, lúc này đã không thể chịu đựng được nữa. Ấm ức hộ cho Tùng Linh, nó đứng phắt dậy, quay phắt về phía Mạnh Thường ngồi phía sau, hét: "Mày tưởng làm cháu trai duy nhất của Cốc Mạy đương nhiệm mà sung sướng à? Vị trí 'không được phép thất bại' như 'cậu chủ Đe Lửa' không phải thứ mà người tầm thường như mày có thể gánh vác. Ai cho phép mày coi thường?"

Cháng gào lên một tràng, bọt mép sùi ra cả hai bên, ánh mắt long lên sòng sọc. Mạnh Thường cũng lập tức đứng dậy. Tướng nó to hơn Cháng gấp ba lần, gương mặt sưng phù lúc này còn sưng lên thêm gấp mấy lần. Nắm đấm siết lại, từ từ đưa lên.

Nhưng Cháng còn chưa kịp nghênh mặt lên... ăn đấm thì Hạnh đã thản nhiên... đứng xen vào giữa Mạnh Thường và nó. Giọng nói ráo hoảnh, không chút cảm xúc: "Dừng lại đi. Đánh nhau ở đây là lên đồn đấy!"

Hạnh xen vào, nhưng Cháng mới là người sợ đến cứng cả người. Nó vốn dắt lưng được ít võ nghệ, làm liều mà ăn đòn cũng chẳng sao, như Hạnh mà trúng một đấm của Mạnh Thường, chỉ có nước nằm cáng.

"Con Vệt Tối này, ông chưa đụng đến mày thì đừng có chõ mõm vào..." gương mặt Mạnh Thường như càng phù nề thêm, nó gầm lên.

Nhưng Hạnh không hiểu lấy đâu ra cái dũng khí tày trời mà thản nhiên ngắt lời thằng này thêm lần nữa: "Quanh đây nhiều máy quay như thế, nếu vô tình bắt được con trai Giám đốc đài truyền hình Vân Hạc gây lộn, dù là đánh Pja Nẩu hay Vệt Tối, thì bố cậu chắc vẫn nhiều người hỏi thăm lắm?"

Mạnh Thường cứng họng, nắm đấm cũng thoắt nhiên trở nên do dự. Chưa biết phải đáp lại thế nào thì đám đông ồ lên khiến cả ba đứa đều quay phắt xuống dưới sân nhìn. Mạnh Thường nhân lúc đó mà hừ lên một tiếng: "Tạm tha cho chúng mày đấy," rồi khệnh khạng ngồi xuống tiếp tục theo dõi trận đấu.

Ở một góc sàn đấu, Tùng Linh vừa lấy từ trong Đốm Hạc ra một tràng hạt bằng gỗ đỏ au. Ngồi xuống chống một chân, tay gác lên đầu gối, nó dồn slim ki vào cánh tay. Lập tức, tràng hạt trên tay sáng lên một màu đỏ rực, các hạt gỗ lần lượt tách nhau ra, di chuyển thành vòng tròn xung quanh cánh tay đang giương lên như một nòng súng.

Rồi thình lình bắn vọt về phía trước như đạn.

Hoàn toàn không ngờ tới khả năng chiến đấu tầm xa của đối thủ, cả Mạnh Nhất và con chó Bắc Hà đều bị đẩy lùi hẳn ra sau, luống cuống tránh đòn.

Không chơi vị trí Xạ Thủ, nhưng Tùng Linh vẫn chứng minh được việc nó là Xạ Thủ xuất sắc nhất của Hoàng Quân Ngọn Sáp. Con chó di chuyển nhanh như vũ bão, vẫn không cách nào tới gần được Tùng Linh, ngược lại liên tục trúng đòn hạt gỗ của thằng này, rên lên từng tiếng ư ử. Mạnh Nhất cũng cố gắng tung hàng loạt mã chú về phía Tùng Linh, nhưng tràng hạt của Tùng Linh vẫn thổi bay tất cả. Chưa kể các hạt gỗ sau khi bay qua đối thủ, còn quay ngược lại với những đường cung hiểm hóc vào góc chết của đối phương. Trong giây lát, góc sân tự dưng biến thành một pháo đài cho Tùng Linh thỏa sức công phá bằng khả năng bắn tỉa thần tốc.

Mạnh Nhất không phải dạng vừa khi nhanh chóng nằm bắt tình hình và tung ra một mã Nước. Hơi nước từ mã chú rùng rùng tỏa ra, che kín sàn đấu, khuất luôn tầm nhìn của khán giả.

"Khỉ thật!" Khắc Thông kêu lên. "Thằng Nhất này cũng khó chơi quá, nó dùng sương để cản tầm nhìn của Linh. Vì con Ngáo của nó có thể tấn công dựa vào mùi."

Hình ảnh mờ mịt từ máy quay cá nhân bay sát Tùng Linh hiện trên màn ảnh gương mặt căng thẳng của nó. Sương mù đã che mờ tầm nhìn của Tùng Linh, gần như vô hiệu hóa tràng hạt. Nó căng mắt ra nhìn, nhưng cả con Ngáo và Mạnh Nhất đều như đã biến mất trong làn sương dày đặc.

Mồ hôi nhỏ xuống bên má, Tùng Linh nuốt nước bọt. Tất cả những gì nó có thể nghe thấy bây giờ là tiếng thở hổn hển của bản thân, và âm thanh léo nhéo từ bục bình luận viên của thằng em lắm lời đang ra sức giúp đỡ ông anh cả.

Cái gì đó như một làn gió sượt qua vai trái, kèm theo tiếng gầm gừ từ cổ họng của con chó, Tùng Linh hoảng hồn xoay người tránh. Nhưng vẫn lập tức kêu lên một tiếng thất thanh, một tay ôm lấy hông.

Nhanh chân di chuyển, Tùng Linh vẫn bị móng vuốt của con chó tước ngang người, xé ngang hai lớp áo bảo vệ, liên tục lùi mấy bước. Để rồi tiếp tục kêu lên đau đớn khi hàm răng sắc nhọn của con pang ki vồ trúng chân. Tùng Linh nghiến răng, cảm nhận bốn chiếc nanh đang dần cắm ngập qua lớp da ủng, xuyên cả vào da thịt. Một mã nổ dán thẳng vào đầu con chó, chưa kịp vận slim ki thì con vật đã nhanh chóng nhả Tùng Linh ra, một lần nữa biến mất trong làn sương dày đặc.

Tùng Linh cắn chặt răng nhịn đau. Nếu muốn đấu lại con Ngáo, nó cần viết mã chú mới để hóa giải làn sương dày đặc trước mặt, nhưng con chó ác ôn không cho nó thời gian. Thậm chí mùi máu đang rỉ ra từ những vết thương hở của Tùng Linh dường như khiến con Ngáo càng trở nên ngáo đá. Nó lao vào Tùng Linh từ những khoảng không vô định, cắn xé khắp nơi. Tùng Linh cố gắng di chuyển lung tung, nhưng chỉ có thể làm chậm bước chân con vật, không thể chạy thoát.

Bị táp thêm mấy cú nữa ở vai, lưng, và chân, Tùng Linh bước lảo đảo. Nó hoàn toàn không thể nhìn thấy đối phương.

Trên khán đài, Cháng lúc này đã cắn sắp nát mười đầu ngón tay. Hai mắt rơm rớm, mũi thì không ngừng sụt sịt nó dán mắt vào màn hình lớn, nhìn cậu chủ nó quần thảo với đối thủ và liên tục lãnh đòn. Mạnh Thường ngồi sau lưng vẫn oang oang những lời độc địa, nhưng Cháng không còn nghe thấy gì nữa. Lúc này, nó chỉ còn nghĩ được đến sự an nguy của Tùng Linh.

Cháng liên tục rên lên như con thú bị thương: "Làm sao ... làm... cậu... cậu nhà em... cậu nhà em làm sao đây... uô chăngs lê... nhil nor uô chăngs lê... [39]" Trong lúc bối rối, nó lại dường như quên mất tiếng Kinh, cả tràng tiếng H' Mông cứ thế tuôn ra cùng tiếng khóc nghẹn.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nó, giọng Hạnh dịu dàng: "Em bình tĩnh đi. Cậu chủ nhà em không thua dễ thế đâu."

Cháng nhìn Hạnh, mặt mũi vẫn còn tèm lem, méo xệch, nhưng vẫn cố gật đầu.

Cùng lúc đó, trên màn hình của Tùng Linh bất thần có những diễn biến khác thường. Tùng Linh đã tháo Đốm Hạc xuống, một tay rút mã chú có sẵn đặt lên trên.

"Nó... nó làm gì thế?" Đăng Minh thốt lên. "Đó là... đó là mã chú triệu tập pang ki mà?"

Khắc Thông thảng thốt không kém: "Sao lại triệu tập pang ki lúc này? Hay là nó đã điều khiển được con Dương rồi mà mình không biết?"

"Không đúng," Đăng Minh cắn môi. Nhớ tới hôm con Dương lồng lên tấn công cả chủ lẫn khách trong Đe Lửa, nó khá chắc chắn là Tùng Linh vẫn hoàn toàn bất lực trước con vật khó ở ấy. Vậy mà sao thằng này lại định triệu tập pang ki của nó bây giờ? Khi tình hình đang ở thế vô cùng bất lợi?

Ánh sáng màu đỏ lóe lên, con dê núi khổng lồ với cặp sừng nhọn hoắt hiện lên đỏ rực giữa làn khói mờ ảo.

Và đúng như hôm nọ, con vật vừa xổ khỏi lồng lập tức lao bừa về phía trước. Bản năng hoang dã khiến nó đuổi theo Tùng Linh đầu tiên, làm thằng này hớt hải chạy.

"Nó làm cái trò khỉ gì kia? Điên rồi à?" Đăng Minh giơ hai tay lên vò đầu. "Giờ vừa phải tránh con chó lại vừa phải đối phó với con pang ki điên của nó còn gì?"

Trên sân, Tùng Linh vẫn vắt chân lên cổ chạy trối chết lòng vòng quanh sân. Tình hình chẳng khác gì một trận đấu bò tót khi đấu sĩ bất thần mất kiểm soát, chuyển qua chạy thoát thân. Mạnh Nhất và con Ngáo hoàn toàn biến mất trong màn sương mù, có vẻ đội trưởng Lục Quân cũng hoang mang không biết nhảy vào đâu trong diễn biến kì quặc trước mặt.

Húc trượt cậu chủ, con sơn dương vặn mình lao theo không chịu bỏ cuộc. Thế nhưng đúng lúc thế trận rối ren ngày càng trở nên vô vọng, con dê núi bất thần dừng lại. Rồi thình lình lao ngang bừa theo một hướng khác.

Chưa ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một tiếng tru dài của loài chó vang lên.

Khán giả đứng hình. Bằng cách nào đó, con Ngáo đã bị Tùng Dương húc trúng.

***

Khán đài xôn xao không ngớt. Hình ảnh mờ mịt từ các camera quan sát không giúp họ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Bình luận viên trận đấu cũng mất phương hướng, không biết phải tiếp tục tường thuật thế nào, liên tục nói mò: "Vâng thưa quý vị, theo hình ảnh hiện tại thì hình như pang ki của cờ thủ Mạnh Nhất đã bị thương. Nhưng bằng cách nào và vì sao? Có lẽ là một sự may mắn khó tin cho cậu chủ Đe Lửa chăng? Khi con pang ki điên của cờ thủ này vô tình đả thương pang ki của đối phương?"

Tại điểm xuất phát, toàn đội Hoàng Quân cũng ngơ ngác. Khắc Thông lắp bắp: "Ơ... làm thế nào... tại sao..."

Chỉ có Đăng Minh là mỉm cười thích chí, nó vỗ đùi đánh đét, hả hê cười: "Thâm quá! Thằng Linh thế mà thâm quá!"

Rồi thấy Khắc Thông bên cạnh vẫn nghệt mặt chưa hiểu, Đăng Minh hào hứng giải thích: "Trong sách giáo khoa của khoa Truyền Thông có nói là nền tảng hoạt động của hệ thống liên lạc giữa các Đốm Hạc là dựa vào khả năng tự nhiên biết nhận biết slim ki của các pang ki. Tức là các pang ki có thể 'thấy' được slim ki của các pang ki khác mà không cần nhìn. Dĩ nhiên không phải pang ki nào cũng biết vận dụng khả năng này trong chiến đấu..."

Tới đây thì thủ quân của Ngọn Sáp tiếp lời ngay: "Hiểu rồi. Tức là ngoài thằng Linh đứng ngay cạnh, con Dương còn 'thấy' được cả con Ngáo. Không phân biệt địch ta, chỉ biết tấn công bừa, nên nó thuận ai húc nấy không có dấu hiệu cảnh báo gì trước. Con Ngáo bất ngờ chủ quan không đề phòng, thành ra lại dính đòn. Đúng không?"

"Anh nói chí phải!" Đăng Minh cười ha hả. "Tuần trước lúc đọc đến đoạn đó trong sách, em có từng kể cho Linh, không ngờ nó sử dụng hiểm thế này."

Trên khán đài, Cháng không thể tin nổi vào mắt mình. Nó cứ hết nhìn màn hình, lại nhìn sang Hạnh, không dám chắc tình huống có thể xoay chuyển đột ngột đến thế. Tới khi quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Thường đằng sau đã á khẩu tới không nói nên lời, nó mới thực sự tin cậu chủ Tùng Linh nhà nó vừa có một màn lội ngược dòng ngoạn mục trước Tiến Thủ đội Xanh.

Tùng Linh bình tĩnh rút Quản Slư ra viết mã chú giải phóng làn sương mù dày đặc trên sân. Nó cũng nhanh tay ném ngay Đốm Hạc về phía con pang ki của mình, đề phòng con vật lên cơn điên tiếp tục đuổi theo nó. Ánh sáng màu đỏ lóe lên, con dê núi biến mất trong chiếc đèn lăn lốc.

Sương mù tan dần, hình ảnh hiện dần trên các màn hình cũng đủ cho khán giả biết được kết quả.

Con Ngáo nằm bẹp trên sàn, liên tục rên ư ử, giờ nó đã hết ngáo đá, chỉ còn ngáo... đòn. Cú tấn công hung bạo của Tùng Dương đã hạ gục con chó. Trúng một sừng ngang hông, vết thương sâu hoắm, máu nó cứ thế rỉ ra không ngớt. Tùng Linh đứng hiên ngang chĩa họng súng ngang mặt Mạnh Nhất, lúc này cũng đã mất hết tinh thần chiến đấu khi pang ki của nó bị đánh bại.

Trận đối kháng kết thúc.

Cậu chủ Đe Lửa truất quyền thi đấu của đội trưởng Lục Quân Thoi Chớp.

***********************

Hết Chương 15


[39] Tiếng H' Mông: làm sao... bây giờ thế nào đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro