Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15.1 Cậu chủ Đe Lửa


***

Nắng vẫn tiếp tục trải vàng, xua tan đi làn sương mù vẫn thường che phủ Lũng Mây. Thời tiết hôm nay cực kì thuận lợi cho một trận đấu thể thao ngoài trời. Như trò Parcheesi chẳng hạn.

Sân vận động Gió Mùa chật kín người. Ấy là vì người dân Lũng Mây đổ về đây theo dõi trận chung kết tranh cúp Lũng Mây thường niên giữa đương kim vô địch Lục Quân Thoi Chớp và Hoàng Quân Ngọn Sáp.

"Vâng thưa quý vị, một sự cố đáng tiếc đã xảy ra. Phá Thủ của Hoàng Quân gặp tai nạn trên đường tới sân, không thể tham gia vào trận đấu ngày hôm nay," bình luận viên của trận đấu, một giọng nam trẻ rất háo hức, nhiệt tình câu dẫn khán giả.

Những âm thanh la ó vang lên từ khắp các khán đài, đặc biệt là những cái nhìn tiếc rẻ trên khán đài Ngọn Sáp. Đội cờ Ngọn Sáp năm nay vốn rất mạnh, liên tục giữ vững thành tích toàn thắng từ đầu mùa giải tới giờ. Người hâm mộ đã mơ tới một chiến thắng thuyết phục trước đương kim vô địch Thoi Chớp. Nhưng mất mát về người này thực sự là quá lớn.

"Vâng, Ngọn Sáp đã phải có những điều chỉnh về đội hình," giọng tay bình luận viên vẫn hết sức hớn hở, mặc cho khán giả liên tục phản đối. "Điều kì lạ là người được bổ sung vào sân lại không phải cờ thủ dự bị, mà là một thành viên mới: Lưu Đăng Minh. Cầu thủ này tới từ lớp 5C trường sơ cấp Ngọn Sáp."

Các khán đài sôi sục vì tiết lộ không tưởng của bình luận viên. Được thể, giọng nam háo hức tiếp tục võ đoán: "Vâng tôi xin được nhắc lại, cầu thủ bổ sung tới từ lớp 5C trường sơ cấp Ngọn Sáp. Các cầu thủ còn lại trong đội đều thuộc trường đại học Ngọn Sáp... Vâng mặc dù tôi biết điều này hoàn toàn hợp lệ vì cờ thủ mới được bổ sung vẫn là học sinh của Ngọn Sáp, nhưng thật không hiểu Hoàng Quân đang toan tính gì khi đưa một thành viên học lớp Sơ Cấp vào sân như thế này..."

Phía dưới khán đài, nơi học sinh các lớp sơ cấp Ngọn Sáp đang ngồi, những âm thanh hoang mang vang lên không ngớt.

"Chẳng phải là thằng Vệt Tối à?" Một giọng nói hớt hải.

"Đúng là thằng Vệt Tối mà," một giọng nói khác trả lời. "Chẳng lẽ Hoàng Quân không muốn thắng nữa? Hết người rồi sao phải dùng một thằng Vệt Tối?"

Mạnh Thường, thủ lĩnh lớp 5D ngồi gần đó bô bô: "Phen này Lục Quân nhà anh tao thắng chắc rồi. Khéo lát nữa chúng mày còn được thấy anh Mạnh Nhất nhà tao đá đít thằng Vệt Tối về tận Mảnh Tối nhà nó ngay trên màn hình sân khấu lớn ấy chứ!"

Bọn trẻ con phá lên cười độc địa. Cháng, lúc này đã cùng Hạnh trở lại khán đài để theo dõi trận đấu, chỉ dám cắm mặt vào sân đấu, cố gắng chịu đựng những lời mỉa mai của tụi còn lại. Nó vẫn còn hoang mang với quyết định điên rồ của Khắc Thông và cậu chủ.

Thật tâm, Cháng không nghi ngờ khả năng phá mã chú thần sầu của Đăng Minh. Trong lúc xem Phá Thủ của Bạch Quân hoạt động, chính mắt nó đã nhìn thấy Đăng Minh nhoay nhoáy giải mã còn nhanh hơn cả cờ thủ trên sân. Nhưng vấn đề đáng lo ở đây nằm ở thần kinh vận động kém cỏi của Đăng Minh, cộng với điểm yếu tày trời về việc không sử dụng được slim ki. Cháng sợ Đăng Minh sẽ bị loại ngay khi chân vừa rời bục xuất phát.

Cháng còn nhận thức được điều đó, dĩ nhiên kẻ nhát gan như Đăng Minh cũng thừa biết mình đang chơi liều quá đà. Lúc này, nó cũng đang không rét mà run. Chiếc áo Piêu đồng phục màu vàng kim của Hoàng Quân cũng không giúp ích được tí nào. Nó nhìn hàng chục nghìn khán giả có mặt trên sân, cảm thấy áp lực đang đè dần lên vai.

"Mày... mày có chắc là... là sẽ... sẽ ổn không thế?" Đăng Minh nói mà cảm giác như hai hàm răng nó đang lập bập va vào nhau như gõ phách.

"Chắc," Tùng Linh đáp cụt lủn, mắt vẫn hướng ra sân, suy tính.

"Mày... mày dựa vào đâu mà..." Đăng Minh hoang mang.

"Dựa vào mày," Tùng Linh tiếp tục đáp gọn hơ. Nhưng rồi nhìn thấy ánh mắt hoang đường của Đăng Minh, nó chẹp miệng, đổi giọng: "Ờ thì... dĩ nhiên không thể dựa vào mỗi mình mày... nói chung là... mày đừng lo... Phải tin bọn tao nữa. Bọn tao sẽ bảo vệ cho mày cơ mà..."

Lời trấn an kiêm miệt thị của Tùng Linh càng không làm cho Đăng Minh bớt căng thẳng đi tí nào. Nó hồi hộp nhìn ra sân, cố gắng trấn tĩnh. Không thể đứng im, nó cứ hết điều chỉnh trang phục, thắt lại tấm khiên trên tay, rồi lại nhẩm lại vài mã chú căn bản trong đầu.

"Hoàng Quân hôm nay ra sân với đội hình đã chỉnh sửa gồm có đội trưởng Đào Khắc Thông, đội phó Tu Giàng [38], lần lượt các cờ thủ là Hoàng Lý Tùng Linh..." Đang liệt kê thao thao, tay bình luận viên thốt nhiên dừng lại khi tới tên của Tùng Linh: "Ồ nhân nói về cờ thủ này, nếu các quý khán giả còn chưa biết, thì cờ thủ Hoàng Lý Tùng Linh chính là người thừa kế của Đe Lửa tương lai, cháu trai duy nhất của Cốc Mạy đương nhiệm Hoàng Lý Trịnh."

Đám đông bên dưới ồ lên khi nghe tiết lộ của bình luận viên. Nhưng dường như chưa đủ, giọng nam vẫn tiếp tục hoạt náo: "Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi chúng ta có dịp diện kiến một gương mặt thừa kế đình đám như cậu chủ Đe Lửa trong một giải đấu khiêm tốn như thế này. Tôi cứ luôn nghĩ những người vĩ đại như cậu luôn phải bận rộn làm việc lớn cho xứng đáng với địa vị và ưu ái dành cho dòng tộc của cậu mới phải. Không ngờ cậu Tùng Linh cũng vô cùng bình dân và thân thiện, có vẻ thiếu gia cũng là người thôi, phải không quý vị?"

"Thằng cha bình luận viên bị cái gì thế?" Khắc Thông nhăn nhó quay sang Tùng Linh. "Fan hâm mộ cuồng nhiệt của chú mày à?"

"Không phải đâu," Tùng Linh hừ mũi. "Thằng đó là Mạnh Hơn, trước học cùng lớp sơ cấp với em."

Cái tên quen thuộc làm Đăng Minh nhớ ngay tới những lời ba hoa khi nãy của Mạnh Thường. Tự hỏi sao nhà nào đẻ khéo được hai thằng con trai khó ưa hợm hĩnh như nhau. Chẳng hiểu ông anh cả Mạnh Nhất có khá hơn chút nào hay không.

"Bố nó làm giám đốc Đài Truyền Hình Vân Hạc, chắc vì thế mới được vào bình luận trận chung kết. Ngày trước trong lớp ai cũng phải nể nó, trừ em," Tùng Linh nhăn nhó. "Em nghĩ nó đang nhân cơ hội gây sự đấy mà."

Hàng trăm ngàn con chim cu gáy trên nóc sân vận động lúc này vẫn không ngừng tuôn ra hàng tràng xối xả của tay bình luận viên lắm lời. Đại loại là về việc hắn cảm thấy vinh dự thế nào khi được thở chung bầu không khí với chủ nhân tương lai của Đe Lửa.

Nhưng đội Hoàng Quân lúc này chỉ tập trung ôn lại kế hoạch lần nữa, chẳng có thời gian mà để ý tới nó.

"Sẵn sàng chưa?" Khắc Thông nhìn Đăng Minh: "Chú mày là canh bạc lớn nhất của Hoàng Quân ngày hôm nay đấy."

Đăng Minh mím môi. Đâm lao rồi, nó chẳng còn cách nào khác là phải lao theo mà thôi.

***

Hồi còi dài vang lên, trận đấu bắt đầu.

Hoàng Quân được quyền đi trước, Khắc Thông đứng ở vị trí Xạ Thủ. Xúc xắc đổ số 4 và 5, Tùng Linh xuất trận.

"Vâng thưa quý vị, người xuất phát đầu tiên bên phía Hoàng Quân Ngọn Sáp chính là cậu chủ đương nhiệm của Đe Lửa," giọng bình luận viên liên tục xoe xóe không nghỉ. "Dựa vào sắp xếp đội hình như hiện tại với đội trưởng Khắc Thông ở vị trí Xạ Thủ, thì cậu chủ Tùng Linh hôm nay sẽ phải từ bỏ vị trí bắn tỉa để chơi vị trí Phá Thủ."

Dưới khán đài, Cháng nhăn nhó thì thầm vào tai Hạnh: "Cái thằng cha Mạnh Hơn này chơi xấu quá! Nói vậy khác nào kêu gọi quân Xanh tấn công cậu nhà em?"

Y như rằng, chỉ sau bốn lượt chơi qua lại, khi Tùng Linh vừa đi qua bục xuất phát của Lục Quân, tức là hơn nửa vòng sân, đội Xanh lập tức lên kế hoạch loại bỏ Phá Thủ của đội Vàng. Khắc Thông với vai trò Xạ Thủ tay ngang không cách nào chơi lại với Xạ Thủ của Thoi Chớp, đành giương mắt nhìn xúc xắc đổ số ba, tới đúng chỗ Tùng Linh đang đứng.

"Vâng, thưa quý vị, quả là gay cấn. Diễn biến trên sân lúc này có phần giống với diễn biến trận tranh giải ba, tư vừa rồi. Không hiểu liệu Lục Quân có thành công loại bỏ Phá Thủ của đối phương ngay trận đầu như Bạch Quân hay không? Nhân đây tôi cũng xin chia sẻ chút thông tin bên lề, là từ đầu giải tới giờ, chúng ta chưa từng chứng kiến khả năng chiến đấu của cậu chủ Đe Lửa, do cậu chơi ở vị trí Xạ Thủ. Tuy nhiên trong những ngày được vinh dự học cùng trường sơ cấp với cậu, tôi có từng được nghe về khả năng đấu đối kháng thần kì của người thừa kế nhà Đe Lửa. Hôm nay được tận mục sở thị, có chút hồi hộp thưa quí vị và các bạn..."

"Nó... nó có đang nói đểu nữa không thế?" Đăng Minh méo mặt, rõ ràng thằng cha Mạnh Hơn đang khen lấy khen để, mà nó lại thấy hoang mang.

"Linh có điều khiển được pang ki của nó đâu," Khắc Thông đáp, giọng lo lắng. "Con Tùng Dương của nó rất khó tính, hay tự làm theo ý mình."

"Con... con... gì cơ?" Đăng Minh ngớ người hỏi lại, hình như nó vừa nghe nhầm.

"Tùng Dương," Khắc Thông vẫn thản nhiên đáp. "Tên nó là Hoàng Lý Tùng Linh, thì dĩ nhiên con sơn dương phải tên là Hoàng Lý Tùng Dương rồi."

Đăng Minh ngớ người ta thêm một lúc nữa, nó chưa bao giờ biết các pang ki ở Lũng Mây đều có tên. Chứ đừng nói tới một cái tên 'sang choảnh' mang họ Hoàng Lý.

"Trong lớp Sơ Cấp ai chả biết Linh không kiểm soát được con Dương," Khắc Thông tiếp tục giải thích, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đăng Minh. "Cứ đến mấy bài thi thực hành với pang ki là nó lại khổ sở. Thằng Hơn chắc cũng biết thừa nên cố tình nói thế đấy."

Nhớ tới điệu bộ khó ưa của thằng Mạnh Thường, Đăng Minh lần nữa thấy gien di truyền nhà này có phần hơi bị trội. Nó hồi hộp nhìn ra sân, tự hỏi giờ phải chiến đấu trong tình huống ngặt nghèo thế này, không biết Tùng Linh sẽ ứng phó ra sao.

Đối thủ của Tùng Linh, cờ thủ thứ hai phía bên Lục Quân, chẳng hiểu duyên nợ thế nào, lại là đội trưởng Mạnh Nhất, anh trai thằng Mạnh Hơn bình luận viên, và anh cả thằng Mạnh Thường lớp sơ cấp của Đăng Minh. Đăng Minh cười khan, nó nhận ra nhân vật này ngay lập tức vì dường như anh em nhà thằng Mạnh Thường giống nhau như tạc. Cũng tướng người đồ sộ, gương mặt đỏ au sưng phồng như ngậm nước và đôi mắt ti hí như hai hạt đỗ xanh. Có điều ánh mắt này lại ánh lên sự nguy hiểm.

Y như để kiểm chứng cho suy nghĩ của Đăng Minh, trên bục bình luận, Mạnh Hơn đã bắt đầu những tràng huyên thuyên đủ kiểu về ông anh tài ba của nó. Nào là thủ quân huyền thoại của Thoi Chớp, nào là Tiến Thủ dũng mãnh nhất trong các giải đấu Parcheesi ba năm trở lại đây, nào là hung thần trên sàn đối kháng. Dĩ nhiên, thằng này bắt đầu các câu nói của nó bằng loạt mẫu câu 'tôi nghe nói rằng', 'hẳn các bạn cũng đã theo dõi', 'không thể phủ nhận là', cứ như thể nó là con người khách quan chính trực, chẳng dính dáng gì tới cả cờ thủ tài ba trăm năm có một của đội Lục Quân Thoi Chớp, cũng như vị thừa kế trẻ tuổi đang chuẩn bị đối đầu trên sân.

Dưới khán đài, ông em út cũng chẳng hề thua kém ông anh thứ về khoản mồm mép.

"Bọn mày nghe thấy gì chưa? Anh tao được đánh giá là một trong những Tiến Thủ có khả năng đối kháng cao nhất năm nay," Mạnh Thường vênh mặt. "Bọn mày chờ đấy nhìn anh tao 'làm lông' người thừa kế Đe Lửa."

Thuận chân, nó gác chân phải lên vai Cháng ngồi đằng trước: "Cháng, mày còn ngồi đấy làm gì? Mau đi chuẩn bị sẵn cáng cho cậu nhà mày đi. Làm thằng ở mà thế à?"

Cháng nghiến răng ken két. Ngồi bên cạnh nó, Hạnh cũng chỉ còn biết im lặng.


[38] Kí âm "Tub Yaj", đọc giống "Tu Giàng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro