Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13.2 Hôi thối, tối tăm

***

"Rốt cuộc thì thằng ôn ấy đâu ra thế?" Đăng Minh hậm hực hỏi khi cả bọn đã trở về gian đọc sách chính ở tầng Một của Ngọn Sáp.

"Bạn thơ ấu của tao đấy," Tùng Linh đáp gọn lỏn.

Đăng Minh sững người, hỏi dồn: "Bạn thơ ấu cái kiểu khỉ gì mà thế?"

"Bạn thơ ấu thì mới thế!" Tùng Linh hừ giọng: "Tức là hồi nhỏ chơi với nhau. Có nói là bây giờ vẫn còn chơi với nhau đâu?"

"Mày nghỉ chơi với nó rồi?"

"Là nó nghỉ chơi với tao! Từ ngày vào Viện Hàn Lâm Ngọn Sáp, nó không còn giao du với ai nữa."

Tiết lộ của Tùng Linh càng làm Đăng Minh hoang mang, nó lắp bắp: "Viện Hàn Lâm... mày nói là Viện Hàn Lâm..."

"Mày không nhận ra biểu tượng trên bộ đồng phục nó mặc à?" Tùng Linh thở hắt ra: "Nhật là học giả trẻ tuổi nhất trong lịch sử Ngọn Sáp."

Rồi nhìn gương mặt ngày càng đần ra của Đăng Minh và Hạnh, Tùng Linh đành nói thêm: "Cũng mới từ năm ngoái thôi...."

Trần Duy Nhật là con trai duy nhất của cặp vợ chồng học giả nổi tiếng của Ngọn Sáp là Khải Duy và Tử Huyền. Không may là sử gia Khải Duy đã qua đời khi Duy Nhật chưa tròn một tuổi. Tử Huyền cũng qua đời cách đây ba năm trong một vụ hỏa hoạn. Duy Nhật sống với ông bà từ đó.

Tư chất thiên phú hơn người, Duy Nhật hoàn thành chín năm sơ cấp trong vòng ba năm, thi đỗ vào đại học Ngọn Sáp năm tám tuổi. Duy Nhật tiếp tục học xong năm năm đại học Ngọn Sáp trong ba năm sau đó, rồi chính thức thi tuyển vào Viện Hàn Lâm năm mười hai tuổi. Và được chọn.

Tuy đường đường chính chính vượt qua kì thi đầu vào của Ngọn Sáp, không ít người buộc tội Duy Nhật được thiên vị, do là con trai của Khải Duy-Tử Huyền, những học giả danh tiếng lừng lẫy. Không ít các diễn đàn trao đổi được lập ra bởi các sinh viên đến từ khắp các trường đại học trong cả nước, kiến nghị phúc khảo, tin rằng Duy Nhật đã nhận được ưu ái từ phía Ngọn Sáp. Tình hình khi đó rất rối ren. Các tờ báo được thể khai thác, cố tình làm rùm beng mọi chuyện, yêu cầu Ngọn Sáp phải rút lại quyết định bổ nhiệm.

Viện Hàn Lâm khi ấy hoàn toàn không lung lay trước áp lực của dư luận. Ngọn Sáp tuyên bố buổi chất vấn trực tiếp trên toàn bộ các kênh phát sóng. Chỉ tới khi đứa bé mười hai tuổi chính thức ra mặt, nghiền nát toàn bộ thể diện của các bậc đàn anh sinh viên từ các trường đại học danh giá trên cả nước, thì 'phiên tòa công khai' ấy mới kết thúc.

Đăng Minh nghe tới đây, không khỏi lắc đầu lè lưỡi. Nhớ tới khí khái cao ngạo, ngông nghênh chẳng coi ai ra gì và giọng lưỡi rắn độc của thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, nó hừ giọng: "Cứ bảo sao mà nó càng chẳng coi ai ra cái gì hết."

"Mày không phải người duy nhất nghĩ thế đâu," Tùng Linh nhún vai.

Dĩ nhiên sau phiên xét xử bẽ bàng ấy, Duy Nhật lập tức trở thành 'kẻ thù chung' của hàng nghìn sĩ tử cả nước. 'Người quen', 'người từng trực tiếp nói chuyện' với nó xuất hiện hàng ngày trên báo. Một đồn mười, mười đồn trăm, Duy Nhật nghiễm nhiên trở thành biểu tượng của kẻ 'có tài mà không có đức'. Kiêu ngạo, phách lối, coi thường người bề trên, tự mãn với bản thân từ khi còn chưa trưởng thành.

"Nghe đâu từ bạn đồng môn tới học giả đồng nghiệp trong Ngọn Sáp, chẳng có ai ưa được tính cách khó chịu của nó," Tùng Linh vẫn tiếp lời. "Hồi nhỏ tao với nó chơi thân là vì ông tao hay đưa tao đến Ngọn Sáp, còn nó hay đi cùng mẹ. Có thể nói tao và nó cùng lớn lên dưới Ngọn Sáp luôn rồi. Nhưng từ ngày nó vào Viện Hàn Lâm, bọn tao chẳng còn liên lạc nữa."

"Đáng đời," Đăng Minh gật gù. "Nó kiêu ngạo như thế, chẳng ai thích là phải."

"Mày cay cú quá rồi đấy," Tùng Linh nhăn mặt. Rồi nó hỏi: "Giờ sao? Trúc Long phải làm thế nào?"

Câu hỏi của Tùng Linh làm Đăng Minh thừ người. Ai mà ngờ nó lại 'được' đầu độc bởi một thứ khó kiếm hơn lên trời như thế?

***

Tùng Linh phán như thánh, Đăng Minh được vào thẳng lớp Năm học thật. Thậm chí là vào học cùng lớp với Cháng.

Lẽ ra cùng lớp với người quen, Đăng Minh phải vui mừng lắm. Nhưng nó vẫn còn chưa nói chuyện lại với Cháng từ cái buổi tối hôm đó. Những thứ như thế này, để càng lâu lại càng khó nói. Thành ra tới lớp cả tuần mà Đăng Minh còn chưa chào Cháng lấy một tiếng.

Lớp Năm của Đăng Minh toàn mấy đứa nhóc chín, mười tuổi. Vì chế độ nhảy lớp của Lũng Mây mà đôi khi còn lọt vào một hai đứa mới lên sáu, lên bảy. Tóm lại là toàn bọn trẻ con. Đăng Minh chẳng có mấy người để nói chuyện cùng, nên nó tới lớp lúc nào cũng lặng lẽ. Hạnh chỉ vào được lớp Hai, nhưng con bé thích trẻ con, cũng chẳng thành vấn đề.

Lâu thành quen, Đăng Minh cũng mặc kệ, cứ đến giờ ra chơi là nó lại cắm mặt vào đọc sách báo mượn từ Ngọn Sáp. Hết giờ lại cắp sách vở đi về.

Hôm nay cũng thế. Trống đánh tan học, Đăng Minh lập tức đứng dậy nhặt nhạnh sách vở, cùng tụi trẻ con trong lớp túa hết ra ngoài.

Trường sơ cấp Ngọn Sáp nằm ở sau quảng trường khoảng hai dãy phố. Khang trang, rộng rãi với lối 'kiến trúc xanh' hiện đại. Vườn rau xanh phủ kín phần mái cong nối liền của tòa nhà, khoảng sân chơi ém giữa dãy nhà uốn lượn cũng xanh mướt mát mắt.

Đăng Minh lững thững đi bộ ra phía sân sau, tính đi tắt về hướng Ngọn Sáp để trả sách.

"Nó đó," giọng nói trẻ con non choẹt vang lên bên cạnh, Đăng Minh ngước nhìn. Một nhóm bốn năm đứa nhóc chừng mười, mười một tuổi gì đó đang đứng lố nhố một góc sân, vừa chỉ trỏ vừa nhìn Đăng Minh chòng chọc. Nghĩ mình nghe nhầm, Đăng Minh tặc lưỡi, bỏ qua.

"Chính là nó đó," một con bé nào đó lại lên tiếng. Tụi trẻ con vẫn cứ xì xào không ngớt.

Đăng Minh dừng lại nhìn tụi nhóc. Chột dạ, Đăng Minh hỏi: "Các em... có ... chuyện gì..."

"Mày là Đăng Minh, zaos tsi zaos?" Một thằng nhóc cao lớn bước lên phía trước. Nó có mái tóc húi cua, mặt mũi bặm trợn. Đôi mắt ti hí ẩn dưới hàng lông mày sâu róm. Hai má phúng phính vẫn còn hơi sữa, nhưng giọng nói lại ra vẻ hăm dọa.

Đăng Minh nhìn thằng nhóc lạ mặt, liếm môi. Lối xưng hô hỗn hào của thằng này khiến nó nóng mặt. Nhưng học được từ rất nhiều lần lỡ lời mà mang họa, Đăng Minh cố gắng kiềm chế: "Ừ, tao là Đăng Minh. Mày tìm tao à?"

"Ừ," thằng nhóc đáp cụt. "Mày có phải thằng Vệt Tối người Kinh Thành không?"

Tới đây thì Đăng Minh sầm mặt. Lại là chuyện đó, lại là 'Vệt Tối'. Nó còn phải tiếp tục chịu đựng sự khinh miệt này đến bao giờ nữa?

"Ừ, tao là người Kinh Thành," Đăng Minh tức mình sấn tới trước mặt thằng oắt, nghênh mặt. "Mày muốn gì nói tao nghe thử? Vệt Tối hay Vệt Sáng gì tao cũng chấp hết."

Vừa dứt lời là một cái tát như trời giáng nhằm thẳng mang tai của Đăng Minh, kèm theo giọng trẻ con độc địa: "Này thì hỗn này..."

Đăng Minh choáng váng thụt lùi mấy bước. Nó trừng mắt nhìn thằng nhãi mắt hí, lúc này đang cưỡi trên một con chó lớn với bộ lông đen tuyền, bờm cổ lông của con vật dựng lên, hàm răng sắc bén nhe ra đe dọa. Slim ki Đất của con vật vàng chói, bao bọc cả thằng nhãi phía trên.

"Ca tua cáy mẻ... Đã đi ăn xin nhà Cốc Mạy, vào học ở Ngọn Sáp, giờ lại còn định tỏ ra ngang hàng với bọn tao náo slớ?" Thằng nhãi mắt hí gầm gừ.

Cơn giận lập tức dồn lên khiến các mạch máu trong đầu Đăng Minh giật thình thình như trống trận. Loạng choạng đứng thẳng dậy, mắt nó hoa lên, một bên tai vẫn còn đau nhói. Như bao lần dồn nén đã quá đủ, câu chữ lúc này chợt ào ào phun ra như sóng tràn bờ, Đăng Minh gào lên: "Mày... mày vừa nói cái gì? Ngang hàng à? Dĩ nhiên tao không ngang hàng với bọn mày rồi? Tao *** cần biết chúng mày là người ở đâu, bố mẹ mày là ai, nhưng sinh sau đẻ muộn thì xưng một tiếng 'em' mới là phải đạo chứ?"

Đáp lại dĩ nhiên là một cái tát trời giáng thứ hai khiến Đăng Minh ngã phịch xuống. Hai tay chống lên cỏ, mắt nó mờ cả đi vì cú đánh thô bạo của con pang ki. Móng vuốt sắc nhọn cào lên mặt nó một đường rỉ máu.

"Còn dám nói chuyện đạo lễ với người tầng lớp trên như bọn tao à?" Thằng nhãi mắt hí hừ mũi, rồi quay qua tụi nhỏ đứng bên cạnh, nó hất đầu: "Chúng mày! Txênhv!"

Như chuẩn bị từ trước, tụi trẻ đồng loạt bao vây kín quanh Đăng Minh, không cho nó có lối bỏ chạy. Rồi chúng nó tấn công Đăng Minh bằng tất cả các loại mã chú có thể tạo ra được, bom hạt tiêu, bom màu, bom thối, hơi cay, chẳng thiếu một thứ gì.

Đăng Minh luống cuống chống đỡ loạt bom cứ tới tấp bay đến từ khắp các phía trong tuyệt vọng. Nó không biết sử dụng slim ki, chẳng thể triệu tập pang ki của nó, cũng không có cách nào chống trả. Chỉ còn cách chịu đòn. Hạt tiêu cay xè hai mắt, tai nó ù đi trong những tiếng chửi rủa, mắng nhiếc.

"Chúng mày làm trò mất dạy gì cak? Tránh xa anh ấy ra!" Một giọng nói lanh lảnh vang lên, cùng lúc với một bóng đen từ đâu rẽ đám đông lao đến, chắn trước mặt Đăng Minh.

Đăng Minh cố gắng mở hai mắt cay xè, là Cháng.

Đăng Minh than trời trong đầu. Cháng rõ ràng đã dại dột khi can thiệp vào.

Quả đúng như thế, thằng nhãi mắt hí cười khùng khục: "Cái gì đây? Thằng Pja Nẩu là bạn thằng Vệt Tối? Thằng 'hôi thối' đi với thằng 'tối tăm'? Quả là một đẳng cấp mới của câu 'Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã', phải không chúng mày?" Bọn trẻ nhìn nhau cười vang.

Cả Cháng và Đăng Minh đều nghiến răng trèo trẹo.

"Nhìn chúng nó tức giận kìa," thằng nhãi mắt hí không buông tha, vừa thúc con chó của nó về phía trước, vừa mỉa mai. "Ôi tức giận thật kìa! Tdinhz cak! Tức giận thì sao hả con? Thì sao nào? Muốn làm gì anh hả bé?"

Cháng nuốt nước bọt, con chó to lớn ngày càng tiến sát tới người nó, nhe ra hàm răng trắng ởn. Bỗng chốc thấy gai ốc nổi cùng mình. Nó thụt lùi một bước.

Nhưng con chó lại tiến tới. Cháng vẫn lùi. Một tay nó vòng ra sau lưng, rút từ trong cặp ra một chiếc thước kẻ bằng sắt. Bàn tay siết chặt lại. Nó nghiến răng, chờ thời cơ tới khi con chó tiến gần thêm chút nữa.

"Đừng," Đăng Minh đột nhiên giữ chặt lấy tay thằng Cháng. Vì ngồi đằng sau, nó nhìn được tất cả và nhanh chóng hiểu ra ý định của thằng này. Đăng Minh vẫn thì thào, giọng nó run lên bần bật: "Đừng...đừng... manh động... Nếu... nếu bị phát hiện... cả nhà em... cả thằng Linh...."

Bàn tay Cháng đang cầm chiếc thước kẻ như siết chặt thêm một chút nữa. Rồi đột ngột buông lỏng ra. Nó giắt lại chiếc thước vào trong cặp.

"Thường... Mạnh Thường," Cháng gọi tên thằng nhóc mắt hí, giọng nó khô khốc, van nài. "Mày... mày đừng làm bừa nữa. Nếu không... nếu không... tao... tao sẽ... sẽ mách cô..."

Một tràng cười như pháo nổ tung cả góc sân. Mạnh Thường cười ngất trên lưng con chó màu đen, vừa cười ha hả, nó vừa giả giọng nữ eo éo: "Mách cô hả con? Cô đây! Có việc gì con? À mà quên, con là Pja Nẩu, con không có quyền lợi gì trong cái lớp này đâu con. Con về mách bố con đi. À quên, nhưng bố con hình như cũng là Pja Nẩu, cũng không làm được gì đâu con..."

Tiếng cười độc địa ăn theo một lần nữa văng vẳng. Hàng tốp học sinh hiếu kì đi ngang qua đã dừng lại xem náo nhiệt. Nghe Mạnh Thường cười cợt, chúng nó cứ thế ha hả cười theo.

Không một đứa nhóc nào nhảy vào can thiệp.

Tai Cháng ù đi. Hai nắm đấm ngày càng siết chặt vào nhau. Cả thân người nó run lên từng chặp.

Rồi một quả bom từ trong đám đông giận dữ phi đến, nổ tung thành thứ bụi trắng mù mịt lên đầu Cháng. Như một phát súng hiệu, theo sau đó là hàng loạt bom, bột, nhầy, màu các loại, sáng lòa cả một khoảng sân.

Cháng đứng hiên ngang, hai tay ôm lấy đầu, hàm răng cắn chặt. Nó là một Pja Nẩu, không có slim ki, không được sử dụng vũ khí hay võ thuật. Nó không được phép bảo vệ bản thân, chỉ có thể giơ đầu ra chịu trận.

Đăng Minh vẫn ngồi bệt dưới chân Cháng, tiếp tục đưa hai tay hứng chịu những cú ném thô bạo của tụi nhóc. Nó là một thằng Vệt Tối, nó nằm ở dưới đáy nấc thang xã hội ở Lũng Mây, nó chẳng có tí quyền lợi nào cả. Vì vậy mà nó cũng phải ôm đầu bất lực.

Trận oanh tạc cứ thế kéo dài thêm chừng chục phút nữa. Tới khi cả Đăng Minh và Cháng đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một đống bầy nhầy nhão nhoét.

Tụi nhóc rời đi khi vũ khí đã cạn, và trò chơi đã nhạt. Mạnh Thường thu con pang ki của nó lại, trước khi đi còn khinh khỉnh nhổ một bãi vào mặt Cháng, rồi cắp đít quay bước.

Cháng từ từ ngã gục xuống bên cạnh Đăng Minh. Ánh mắt thất thần, tiếng khóc ri rỉ thoát ra như con thú hoang bị thương: "Em phải làm sao? Em phải sống làm sao đây anh Minh?"

Đăng Minh giữ lấy hai vai Cháng, cũng không cầm nổi nước mắt.

"Giá em có thể trốn khỏi nơi này thì tốt," giọng Cháng nhòa đi trong nước mắt. "Tới...tới Kinh Thành của anh... được không?... Ở đó... ở đó người ta không phân biệt đối xử... không khinh miệt coi thường... không dã man với nhau như thế này đâu... phải không anh? Zaos tsi zaos?..."

Đăng Minh chua chát nhìn Cháng, cổ họng nó đắng ngắt.

Lúc này, Đăng Minh chỉ ước nó có thể cho Cháng câu trả lời mà thằng bé muốn.

*************************

Hết Chương 13

Tiếng Mông: phải không.

Tiếng Tày: con gà mái chết toi này, mang nghĩa chửi mắng.

Tiếng Tày: à, hay sao.

Tiếng Mông: tiến lên. Đọc gần giống 'xểnh'.

Tiếng Mông: đấy, thế.

'Pja Nẩu' trong tiếng Tày có nghĩa là 'cá thối'. Đọc lại chướng 12 về nguồn gốc của cái tên này.

Tiếng Mông: thật đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro