13.1 Hôi thối, tối tăm
***
Quản lý khu vực Tài Liệu Nghiên Cứu Giới Hạn đón tiếp Tùng Linh bằng thái độ đon đả đến khó tin. Không chỉ một điều 'cậu', hai điều 'cậu', ông ta còn thản nhiên gọi Đăng Minh là 'thiếu gia', Hạnh là 'tiểu thư' chỉ vì hai đứa nó đi cùng Tùng Linh. Đăng Minh nhìn người đàn ông đã ngoài năm mươi, đầu hói cả mảng lớn, đôi mắt ti hí và chiếc mũi tủn mủn tròn ủng, đỏ au như quả cà chua, xun xoe nịnh nọt ba đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi, không khỏi thấy sốc.
Người ta nói 'Có tiền, có quyền là có tất cả', đúng là chẳng sai.
Lão quản lý ton tót dẫn đường cho ba đứa tụi nó vào khu vực sách giới hạn ở tầng Hai Ngọn Sáp. Đi qua tới hai lớp cửa bảo vệ mới vào tới nơi. Không khí trong này lạnh hơn, ánh sáng quanh các giá sách cũng yếu hơn để bảo vệ những cuốn sách cả trăm năm tuổi.
"Các cô, các cậu cứ thoải mái tìm đọc," lão quản lý tiếp tục xun xoe. "Khi nào ra thì cậu Tùng Linh cứ nhắn tôi một tiếng."
Rồi nhanh nhẹn lui ra ngoài.
Đăng Minh, Hạnh và Tùng Linh tỏa nhau ra tìm kiếm. Sách ở đây không được kết nối với hỗ trợ tìm kiếm, vì là sách cổ cần được bảo vệ, nên tụi nó chỉ có cách tìm từng quyển. Hầu hết các tựa sách đều bằng tiếng Hán, Đăng Minh chau mày, nó hoàn toàn không biết đọc.
Vớ đại một cuốn trên giá, Đăng Minh mở ra xem. Bìa sách đã ố vàng, các mép cũng bị mối mọt ít nhiều. Người ta hẳn đã sử dụng vô số mã chú bảo vệ lên cuốn sách, vì Đăng Minh thấy tay mình không thể chạm trực tiếp được vào trang sách. Vẫn đang giở từng trang, nhưng ngón tay nó cách mặt giấy ít nhất ba bốn li. Không hiểu chữ, Đăng Minh mở sách xem hình. Cuốn sách nó đang cầm trên tay hình như là một cuốn sử, vì các hình vẽ bằng mực tàu cứ liên tục di chuyển tái hiện lại những đạo quân lớn lao vào nhau, những bản đồ quân sự với hai loại mũi tên đại diện cho hướng đi của quân đội hai phe. Đăng Minh đứng xem, thỉnh thoảng bật cười khoái trá.
"Biển đề ngoài kia 'Giữ Trật Tự', đề nghị anh không làm ồn," giọng nói non choẹt vang lên bên cạnh, Đăng Minh giật mình.
Trước mặt nó là một thằng nhóc nhỏ thó, mặt búng ra sữa, chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi. Mái tóc thẳng hơi dài tới gáy và phần mái bằng lưa thưa càng khiến nó trông trẻ con như học sinh cấp Một. Có điều cách ăn mặc của thằng này thì không khác gì các cụ già Đăng Minh từng thấy ở Lũng Mây. Áo giao lĩnh màu tro với vân chìm, chân đi guốc mộc, tay cầm một chiếc quạt giấy với hình tranh vẽ thủy mặc. Áo Piêu đen tuyền, cổ vuông đứng với một khuy đính màu vàng đồng. Trên ngực áo bên trái của là biểu tượng Ngọn Sáp thêu bằng chỉ vàng, phía dưới có thêm một quyển sách đang mở.
Đặc biệt, trên vai thằng này có một con chim màu nâu sáng, mỏ và mắt màu hạt dẻ, chiếc đuôi xòe ra không khác gì chiếc quạt trên tay nó với những chấm trắng ở cuối mỗi sợi lông. Chim rẻ quạt.
Một chân con chim cắp chiếc Đốm Hạc nhỏ bằng đồng với đôi cánh hạc truyền thống, chân còn lại thăng bằng trên vai thằng nhãi. Chiếc Đốm Hạc sáng dìu dịu một màu vàng trong veo.
Đăng Minh nhìn thằng nhóc lạ mặt. Rồi nhìn xung quanh. Chắc thằng nhóc đi cùng bố mẹ tới đây.
Đăng Minh cúi người, nhìn thằng nhóc, nhếch mép: "Chú mày hơi đầu gấu quá rồi đấy! Tao cười tí thì đã sao? Chú mày chắc khá gì hơn tao mà tinh tướng."
Trước giọng điệu khiêu khích trắng trợn của Đăng Minh, thằng nhóc lạ mặt không cười, cũng chẳng ré lên ăn vạ như Đăng Minh tưởng. Nó nhíu mày nhìn Đăng Minh, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc sảo phía sau gọng kính kim loại: "Không phải học giả, cũng không phải nghiên cứu sinh của Ngọn Sáp, anh làm sao vào được đây?"
Đăng Minh điếng người. Giọng nói non choẹt nhưng ngữ điệu đanh thép của thằng nhóc khiến Đăng Minh bỗng dưng chột dạ. Không hiểu vì sao thằng nhóc biết được, Đăng Minh lúng túng chống chế: "Mày... mày nói gì... lạ thế? Tao... tao là học... học... à không... là nghiên cứu sinh... thật... thật mà..."
"Nghiên cứu sinh khoa gì?" Thằng nhóc lạnh lùng hỏi.
"Khoa... khoa... khoa... văn... văn học," lúng túng quá, Đăng Minh nói bừa.
"Khoa văn học..." thằng nhóc nhắc lại như suy nghĩ điều gì, tay nó hết mở, rồi lại đóng chiếc quạt giấy trên tay. Ngước mắt nhìn Đăng Minh, vẻ mặt nó đột nhiên dãn ra, tươi cười: "Em cũng thích văn học lắm! Anh có thích thơ Hàn Mặc Tử không?"
Thấy thằng nhóc đổi giọng hớn hở, Đăng Minh cũng yên tâm hơn chút, sợ bị bắt đọc thơ, nó thận trọng trả lời: "Ờ... anh không đọc thơ Tàu mấy, thơ Việt Nam thôi. Người Việt dùng hàng Việt. Tuyệt tác như Truyện Kiều chẳng hạn..."
Đăng Minh tít mắt. Hồi thi đại học, nó chỉ học tủ đúng mấy đoạn thơ Kiều, nên giờ bảo đọc vẫn có thể vanh vách ngược xuôi, bảo phân tích vẫn có thể phun được mấy trang, chẳng có gì đáng sợ.
Nhưng thằng nhóc lạ mặt lập tức sầm mặt, nó gõ chiếc quạt lên tay đánh xoạch một tiếng, trầm giọng: "Người Việt dùng hàng Việt à? Là con dân Đại Việt lại có thể tuyên bố Hàn Mặc Tử là nhà thơ Trung Quốc, mà còn dám nhận là nghiên cứu sinh khoa văn học hay sao? Quả thật là to gan. Khai mau, làm cách nào anh vào được đây? Đừng để tôi phải gọi bảo vệ."
Giọng nói đanh thép cùng thái độ cương quyết của thằng nhóc lạ mặt khiến Đăng Minh sợ đến cứng cả người. Nó cứ lắp bắp trong miệng không ra tiếng, bất giác chân cứ bước lùi cho tới khi lưng nó chạm vào giá sách đằng sau.
"Thằng đó đi cùng tao," giọng nói của Tùng Linh từ cách đó một quãng bất thần giải nguy cho Đăng Minh. Tùng Linh và Hạnh vội vã tiến về phía thằng nhóc lạ mặt.
"Là anh à?" Thằng nhóc nhìn Tùng Linh, không chút nao núng. Rồi lại nhìn Đăng Minh và Hạnh: "Nếu vậy thì đây hẳn là hai công dân mới từ Kinh Thành đang lưu lại tại Đe Lửa mà người ta vẫn nhắc tới..."
"Nhắc tới..." Tùng Linh nhíu mày.
"Cả Lũng Mây ai cũng biết cả rồi," thằng nhóc nhếch mép. "Rằng Đe Lửa đang bao bọc cho người đến từ Kinh Thành."
Rồi liếc mắt qua nhìn Đăng Minh: "Tôi không giống kẻ phàm phu chỉ biết chụp mũ. Nhưng có người vừa tuyên bố Hàn Mặc Tử là nhà thơ người Trung Quốc nên chẳng có cách nào nghĩ khác được. Xem ra Kinh Thành đã đào tạo nên một thế hệ 'Vệt Tối' thực sự mất rồi."
Đăng Minh siết chặt hai bàn tay. Giọng nói của thằng nhóc thì non choẹt nhưng miệng lưỡi nó lại như có độc, vừa mỉa mai, vừa châm biếm rất sâu cay.
Máu nóng bốc lên tận đầu, nhớ lại thái độ khinh miệt của những người trong quán thuê xe hôm trước, Đăng Minh càng tức giận: "Mày... mày nói cái gì mà Vệt Tối? Cái... cái gì...mà ... đào tạo... thực sự... Mày thì... sao mày.... cái gì mà..."
Một lần nữa, cơn giận làm cho Đăng Minh thành kẻ nói lắp. Nó cứ hổn hển thở từng từ nhưng câu nói chẳng có tí ý nghĩa gì. Mặt nó đỏ gay, mạch máu giật đùng đùng như sắp vỡ đến nơi, nhưng miệng mồm vẫn không nghe theo ý mình.
Thằng nhóc lạ mặt vẫn chẳng hề nao núng, nó nhìn Đăng Minh bằng ánh mắt lạnh tanh, đáp: "Anh muốn nghe lại hả? Tôi nói rằng cái tên Vệt Tối dù khinh miệt với ai thì tôi không biết, nhưng dùng để gọi anh thì không có gì sai đâu."
Lần này thì Đăng Minh nổ tung thật, nó hét lên một tiếng, lao tới định ăn tươi nuốt sống thằng nhãi vắt mũi chưa sạch. Nhưng Tùng Linh đã nhanh như cắt túm lấy nó, ghì chặt vào tường.
"Buông... buông tao... buông ra..." Đăng Minh vùng vẫy gào thét.
"Cư xử lỗ mãng như thế, mà vẫn có thể nổi giận khi người ta nói đúng sự thật hay sao?" Thằng nhóc vẫn chưa chịu thôi. Đăng Minh vì thế mà càng giãy giụa tìm cách thoát ra khỏi gọng kìm của Tùng Linh.
"Duy Nhật, mày thôi đi được không?" Tùng Linh nghiến răng, cả cánh tay nó lúc này đang chẹn ngang ngực Đăng Minh, các mạch máu nổi lên gân guốc. Nhưng nó vẫn đổi giọng van nài: "Bọn tao đến đây thực sự có thông tin quan trọng cần tìm, chứ không phải đến chơi cho vui hay có ý coi thường gì. Có thể nể mặt tao chút được không?"
Thằng nhóc lạ mặt, lúc này là Duy Nhật, hướng mắt lên, hỏi: "Anh tới tìm thông tin gì?"
"Mày muốn tao nói, thì phải giải quyết cái này đã chứ?" Vừa trả lời, Tùng Linh vừa nghiến răng xốc cổ áo Đăng Minh lên, ghì mạnh xuống.
Duy Nhật nghe vậy tặc lưỡi. Nó nhìn Đăng Minh thêm một hồi, rồi chắp chiếc quạt giấy trước mặt, kính cẩn cúi đầu: "Là tôi đã lỗ mãng mà phát ngôn vượt quá chừng mực. Mong anh bỏ quá cho."
Đăng Minh thôi giãy giụa, dù mặt mũi vẫn phừng phừng. Tùng Linh buông Đăng Minh ra. Chỉ chờ có thế, Đăng Minh vùng dậy, lao tới phía trước. Tùng Linh ớ một tiếng, không kịp ngăn cản. Nhưng Duy Nhật vẫn chẳng nao núng, nó phẩy nhẹ chiếc quạt về phía trước, con chim màu nâu sáng trên vai nó lập tức lao lên. Đốm Hạc của Duy Nhật bùng lên một ngọn lửa vàng, đúng lúc đó, Đăng Minh đang chạy thục mạng bất thần đập thẳng người vào một bức tường vô tình trước khi kịp chạm vào một sợi tóc của Duy Nhật. Cú va chạm bất ngờ tạo nên âm thanh rè rè như điện giật. Đăng Minh ngã bổ chửng, có lẽ nó đã đập mặt vào bức tường vô hình trước, nên giờ máu mũi đổ ra xối xả.
Hạnh đỡ Đăng Minh dậy. Mặt mũi vẫn đỏ gay đỏ gắt, Đăng Minh đứng lên xốc lại quần áo.
"Tao đã nhờ cậy rồi, sao vẫn còn nặng tay thế?" Tùng Linh nhìn Duy Nhật, nhăn mặt.
"Anh nói gì lạ vậy," Duy Nhật vẫn tỉnh bơ, con chim nhỏ màu nâu đã quay lại vị trí một chân trên vai thằng nhóc. "Chẳng phải tôi đã tạ lỗi trước rồi hay sao? Không nhẽ tôi phải để bạn anh đả thương mới coi là nể mặt?"
Giọng lưỡi cao ngạo của Duy Nhật làm Đăng Minh càng điên tiết hơn, nó đưa tay quệt ngang vệt máu trên mặt, khịt mũi một tiếng. Nhưng chưa kịp mở miệng ra chửi, nó bị Tùng Linh đá cho một nhát trời giáng đành câm bặt. Tùng Linh nhìn Duy Nhật, giọng hòa hảo: "Là hiểu lầm cả thôi, đừng để bụng làm gì."
Đăng Minh nhìn Tùng Linh, bị Tùng Linh lườm cho cháy mắt, nhăn nhó hạ giọng theo: "Ừ...ừ đúng rồi... Coi như... coi như là... hiểu lầm..."
Duy Nhật nhếch mép cười, phe phẩy chiếc quạt giấy trước mặt: "Giờ anh nói xem, các anh tới đây tìm kiếm thông tin gì quan trọng?"
"Thông... thông tin gì kệ bọn tao," Tùng Linh chưa kịp lên tiếng, Đăng Minh đã cáu tiết đáp trước. "Sao phải khai báo với mày?"
"Để tôi xem có nên tố cáo các anh, cũng như tên quản lí hói đầu xu nịnh đã đưa các anh vào đây trái phép hay không?" Duy Nhật đáp, thản nhiên như thể nó chứng kiến toàn bộ sự việc.
Đăng Minh câm nín. Tùng Linh thở dài cam chịu, có vẻ cũng đã chịu thua: "Tụi tao đang đi tìm Trúc Long."
Mắt Duy Nhật thình lình mở to, nó hỏi dồn, giọng điệu đã không còn thản nhiên như trước: "Tại... tại sao các anh lại muốn đi tìm Trúc Long?"
Lông mày Tùng Linh hơi nhướn lên, thấy Duy Nhật có hứng thú đặc biệt với loài sinh vật trong truyền thuyết này thì khấp khởi mừng thầm, lập tức kể lại chi tiết toàn bộ tình cảnh bị trúng độc của Đăng Minh, cũng như giả thuyết của tụi nó về nguồn gốc của thứ độc dược mang slim ki kì lạ.
Duy Nhật chăm chú lắng nghe. Chống cằm vào một đầu tiếng quạt giấy, thằng nhóc chìm trong suy nghĩ. Hồi lâu sau đó, lên tiếng: "Các anh nên bỏ cuộc đi."
Câu nói gọn lỏn của thằng nhóc khiến cả Đăng Minh, Tùng Linh và Hạnh đều chưng hửng.
"Mày nói gì thế? Tại... tại sao?" Tùng Linh cố gắng hỏi lại.
"Trúc Long là loài thần thảo trong truyền thuyết. Nhưng chính vì thế mà chỉ tồn tại trong truyền thuyết," Duy Nhật đáp. "Cuốn 'Thần thảo thập chương' của ngự y Trắc Canh thời Trần đã từng nghiên cứu rất sâu về loài cây kì diệu này, khẳng định sự tồn tại của một sinh vật như thế là hoàn toàn vô lý. Có ba lí do các anh không nên cố sức làm gì. Thứ nhất, cả ngàn năm nghiên cứu dược thảo, chưa từng bao giờ có ghi nhận về việc thực vật có thể mang slim ki. Thứ hai, tre là loài cây mọc thành rừng. Ngày nay địa lý lại phát triển, các vùng đất xa xôi nhất cũng đã được nghiên cứu, tại sao vẫn chưa ai tìm ra được rừng Trúc Long? Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất..."
"Là sao?"
"Dựa vào bản lĩnh nghiệp dư của các anh, cả ngàn năm nữa cũng không tìm nổi," Duy Nhật thản nhiên đáp, thậm chí còn không buồn nhìn tụi Đăng Minh. Tay nó mải vuốt ve con chim rẻ quạt, lúc này đan lim dim mắt gù lên những tiếng trầm trầm khoan khoái.
Đăng Minh một lần nữa thấy máu nó dồn lên đầu, gương mặt thoắt lại đỏ gay như gà chọi. Chẳng hiểu con cái nhà ai, nuôi dạy thế nào mà thằng nhãi con cứ năm câu phải chửi xéo người khác một câu. Nếu không vì bức tường bảo vệ vô hình của nó, thì Đăng Minh đã bất chấp hết mà lao vào... làm gỏi thằng ôn ngay trong một nốt nhạc.
Duy Nhật phớt lờ thái độ của Đăng Minh, một tay nó đưa chiếc quạt giấy trỏ vào các giá sách phía sau thằng này, tiếp tục: "Các anh biết vì sao khu vực này lại là các tài liệu giới hạn không? Thứ nhất, có rất nhiều sách cổ có giá trị, lại là độc bản. Phải là người hiểu biết mới có thể biết cách bảo quản. Thứ hai, tư liệu bằng chữ Hán, chữ Nôm cổ, trong các anh có ai đọc được sao?"
Duy Nhật 'nói có sách, mách có chứng', lời lẽ thuyết phục, chặt chẽ khiến Đăng Minh dù uất nghẹn đến tận họng, vẫn không biết phải trả lời thế nào cho đúng. Đứng bên cạnh nó, Tùng Linh cũng đang không ngừng co duỗi hai bàn tay, cố gắng kìm nén cơn giận.
"Đúng là với bản lĩnh của bọn tao thì không đủ," Tùng Linh hạ giọng, khác với Đăng Minh, nó luôn biết mềm mỏng những khi cần thiết. "Nhưng Trúc Long thần kì, liên quan tới cả giai đoạn Sử Trắng...người nghiên cứu lịch sử như mày... lẽ nào ... không có ý tò mò..."
"Tôi tò mò chứ," Duy Nhật khoát tay. "Nhưng biết mình, biết ta là quan trọng. Chẳng lí do gì tôi phải giúp các anh làm cái việc vô bổ này cả." Rồi quay qua Đăng Minh, cười khẩy: "Hơn nữa, sao anh cứ cần cố sức thoát khỏi Lũng Mây sớm thế làm gì? Ở lại thêm ít lâu, đọc thêm mấy bài thơ Hàn Mặc Tử, biết đâu anh lại chợt nhận ra ông là người Việt, chứ không phải người Tàu thì sao?"
Nói rồi nhếch mép cười, phe phẩy chiếc quạt trên tay mà đi mất. Con chim rẻ quạt tự động quay người nhìn phía sau, như sẵn sàng lao ra thiết lập tuyên phòng vệ vô hình nếu Đăng Minh còn có ý manh động.
Đăng Minh nghiến răng ken két. Cả đời nó thực chưa gặp thằng oắt con nào khó ưa hơn thằng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro