Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11.2 PJA NẨU


***

Đăng Minh há hốc.

Trước mặt Đăng Minh lúc này, Cháng đang vừa khóc nấc lên từng tiếng, vừa van vỉ: "Em sai rồi.... em sai rồi... Xin cậu... xin cậu tha cho em... em không dám nữa... em không dám..."

Cả Đăng Minh và Hạnh đứng chết trân giữa phòng, tay chân lạnh ngắt. Đăng Minh thậm chí còn cảm giác như vừa bị ai đó thụi cho một nhát chí mạng. Cháng cứ liên tục sụt sùi, cả thân người nó run lên bần bật. Khác hẳn với vẻ hoạt bát nhí nhảnh mọi khi.

Nhưng Tùng Linh còn lạ hơn nữa. Thay vì thương cảm với những lời rên rỉ giờ đã trở thành từng tràng ríu rít pha lẫn nước mắt và nước mũi của Cháng, gương mặt Tùng Linh tối sầm lại. Hàng lông mày nhíu vào, đôi môi mím chặt. Có thể đoán nó đang cố gắng kìm nén sự giận dữ.

"Em có biết mình đã gây ra tội gì không?" Tùng Linh gằn giọng, cố gắng hết sức để không lớn tiếng, từng mạch máu bên thái dương của nó gồ lên, giật liên hồi theo từng hơi thở.

Cháng càng van nài khổ sở hơn nữa. Nó dập đầu liên tục dưới chân Tùng Linh. Nước mắt lã chã nhòe ra hai bên thái dương khiến phần tóc mái của nó dính bết vào hai bên đầu. Sụt sùi không ngớt, nó khóc đến lạc cả giọng. Đâu đó trong những tiếng nấc, là giọng nói cam chịu: "Em sai rồi... em sai rồi...em không dám nữa... tdinhz cak... tdinhz cak mak... em tsi pêv txir..."

Sợ hãi cuống quít quá, nó thậm chí như quên cả tiếng Kinh, cả tràng tiếng Mông cứ thế xổ ra kèm với tiếng sụt sùi ri rỉ như tiếng dế kêu.

"Em biết hậu quả sẽ là như thế nào... phải không?" Tùng Linh nuốt nước bọt, vẫn không chút động lòng, từng câu chữ thốt ra trở nên khó khăn: "Nếu như 'Cốc Mạy' biết được chuyện này..."

"Không!" Đang lí nhí rên rỉ trong cổ họng, Cháng lập tức ré lên như phát điên, ánh mắt hoang dại một nỗi sợ hãi, nó chồm người về phía trước, ôm cứng lấy chân của Tùng Linh, nó gào lên: "Không! Không! Cậu tsi tiv uô uô lê... em xin cậu, em xin cậu...Đừng giao em cho Cốc Mạy... Em cắn rơm cắn cỏ em lạy..."

Nhưng Cháng chưa kịp lạy lục thật thì Tùng Linh đã cúi sụp người xuống, túm lấy cổ áo mà nhấc bổng nó lên hai chân, rít lên qua từng kẽ răng: "Câm! Câm ngay!"

Cháng lập tức nín bặt. Không thể ngưng khóc ngay được, nó cắn chặt môi để ngăn tiếng khóc thoát ra.

Tùng Linh buông Cháng ra. Gương mặt căng như dây đàn, các mạch máu hai bên thái dương giật giật. Mồ hôi chảy dài xuống hai bên má, ánh mắt nó điên cuồng quan sát xung quanh. Chú Pàng Chung đã đi đun lại đồ ăn từ lâu, trong phòng chỉ có bốn đứa tụi nó. Sau khi chắc chắn không có ai ở gần, Tùng Linh cẩn thận đóng hết các cửa.

Trong lúc đó, Cháng vẫn trừng trừng theo dõi nhất cử nhất động của cậu chủ. Nó cắn chặt môi đến mức máu bật ra chảy ròng ròng đỏ lòm ngực áo. Nhưng hoàn toàn không để ý.

Đăng Minh vẫn đứng như trời trồng. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó cũng lờ mờ đoán được mình đã lỡ lời nói ra thứ gì đó vô cùng nghiêm trọng. Nó chỉ không hiểu là chuyện gì, và vì sao Cháng lại sợ hãi đến thế. Đăng Minh nghiến răng. Nó không quá thân với Cháng, nhưng nhìn thằng nhóc khổ sở như lúc này, nó cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt trái tim mình.

Tùng Linh, sau khi thám thính khắp nơi để chắc chắn không bị nghe lén, quay trở lại trước mặt Cháng. Nó dùng cả hai tay túm lấy đôi vai đang run như cầy sấy của thằng này, giọng nói thì thào nhưng thanh âm giật lên xuống như tiếng gió rít qua khe cửa: "Cháng, em nghe cho rõ đây. Chuyện hôm nay, cũng như chuyện em lén luyện tập võ nghệ, sử dụng vũ khí hay bất cứ thứ gì khác, chưa hề xảy ra. Em nghe rõ chưa?"

Cháng như bắt được vàng, vội vã gật đầu lia lịa.

"Không chỉ có thế," Tùng Linh tiếp lời, mồ hôi vẫn chảy đầm đìa hai bên thái dương. Cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng nó cũng đang run lên từng cơn: "Em phải xóa sạch tất cả mọi dấu vết, thủ tiêu tất cả những thứ em từng sử dụng. Từ giờ trở đi không được đụng đến bất kì thứ gì tương tự nữa. Cũng không được phép để lộ với bất kì ai, nôngs mênhz lar?"

Cháng vẫn gật đầu như một cái máy: "Dạ..."

"Cả kể bạn bè ở lớp Sơ Cấp?"

"Dạ..."

"Tất cả nhân viên của Đe Lửa?"

"Dạ..."

"Ta hi vọng là bố em không...."

"Không không," Cháng cuống quýt. "Không, bố em không biết gì hết. Cậu đâu có lạ gì bố em? Bố em sẽ giao nộp em cho Cốc Mạy mất... Em xin cậu..."

"Được rồi," Tùng Linh thở hắt ra. "Ta sẽ tạm thời tin em. Nhớ lời ta nói hôm nay, nếu như ta còn phát hiện...."

"Em xin hứa," Cháng vội vã. "Không... em thề... em thề sẽ làm đúng như những gì cậu dặn... Em sẽ thực hiện tất cả."

Tới đây Tùng Linh mới buông Cháng ra. Thằng này lập tức sụp xuống đất, ánh mắt thất thần như kẻ mất hồn. Hạnh phải chạy tới đỡ lấy nó.

Tùng Linh quay sang nhìn Đăng Minh và Hạnh: "Còn các bạn...."

Tùng Linh mới nói tới đó, Đăng Minh đã cuống quýt trả lời: "Đừng ...đừng lo... bọn này... bọn này biết rồi... Chuyện ở Thác Bạc... bọn này... không thấy gì hết... không biết gì hết..."

Tùng Linh gật đầu.

Đăng Minh hít vào một hơi. Lần đầu tiên từ khi tới Lũng Mây, nó cảm thấy sợ Tùng Linh.

***

Hạnh đưa Cháng về phòng, vì thằng bé không thể tự đi được. Đăng Minh cũng đã dợm bước đi theo, nhưng Tùng Linh giữ nó lại.

Đăng Minh giật thót cả người. Không muốn để lộ ra là đang sợ, nó hất đầu, hỏi: "Mày... mày... có việc gì?"

"Mày đi với tao," tiếng Tùng Linh điềm nhiên đáp. Đăng Minh nuốt nước bọt. Chẳng phải nó đã hứa sẽ không tiết lộ chuyện này hay sao? Như thế vẫn còn chưa đủ? Thắc mắc nhưng không dám hỏi, nó chỉ còn cách răm rắp bước theo Tùng Linh. Hai bàn tay phải nắm chặt vào nhau để giữ bình tĩnh. Không hiểu vì sao lại thấy sợ.

Tùng Linh dẫn Đăng Minh ra một khoảng sân vắng để tránh sự chú ý. Ánh sáng từ hành lang hắt lên gương mặt nó những mảng sáng tối lập lòe ẩn hiện trong màn sương mù buổi đêm. Tùng Linh liếc nhìn bàn tay cứ hết co rồi lại duỗi ra hai bên hông của Đăng Minh, đoán được sự hoang mang trong ánh mắt của thằng này, nhưng không nói gì, chỉ ra lệnh: "Giờ mày tường thuật chi tiết cho tao chuyện xảy ra trên Thác Bạc hôm đó đi."

Đăng Minh nhìn Tùng Linh bằng ánh mắt cẩn trọng. Hai bàn tay nó lúc này siết hẳn vào nhau vì căng thẳng. Tùng Linh đang tìm cách kiểm tra nó chăng? Đăng Minh tự hỏi. Để xem nó có dễ dàng khai ra nếu có người tra khảo không chẳng hạn? Nghĩ tới đó, Đăng Minh dè dặt đáp: "Mày...mày nói gì thế? Chuyện ở trên Thác Bạc... nào cơ?"

Tùng Linh thốt nhiên bất ngờ trước câu trả lời của Đăng Minh. Nhưng lập tức hiểu ra, cười: "Khá lắm! Mày cũng nhanh nhạy đấy. Nếu có người hỏi mày thì nhớ trả lời như thế. Nhưng bây giờ tao hỏi thật. Cụ thể từng chi tiết một. Mày nhớ được gì về lúc con rắn đó tấn công mày, kể tao nghe?"

Đăng Minh nhíu mày nhìn Tùng Linh. Tới đây lại phân vân chuyện khác. Khi nãy nó chỉ vừa vô tình nói một câu, mà Cháng đã khốn khổ như thế. Giờ mà lại vô tình nói ra điều gì sai trái, gây bất lợi thêm cho thằng nhóc thì sao? Sợ thế nên lại càng ngần ngừ, đắn đo.

Tùng Linh dường như cũng hiểu nỗi băn khoăn của Đăng Minh. Nó nhìn thằng này, thở dài một tiếng.

Rồi thay vì khăng khăng 'ép cung', đột nhiên hạ giọng: "Mày biết vì sao Cháng lại sợ hãi thế không?"

"Ờ... không..." Đăng Minh liếm môi, lo lắng.

"Không phải nó sợ tao đâu," Tùng Linh cúi mặt, ánh mắt có vẻ buồn phiền. "Nó sợ ông tao đấy..."

"Ông mày?" Đăng Minh nhíu mày, nhớ tới khí khái cao ngạo và ánh mắt mang lửa của ông, nó vẫn còn thấy e dè: "Ông mày thì liên quan gì?"

"Ông tao là Cốc Mạy," Tùng Linh đáp.

"À... nãy mày và Cháng có nhắc...Nói đến một cái là Cháng sợ quắn lên... Nhưng Cốc Mạy là gì? Phải là... công an... cảnh sát, hay... gì đó..."

"Cốc Mạy là một từ gốc tiếng Tày," Tùng Linh chậm rãi trả lời. "Có nghĩa là 'gốc cây'. Mày nói xem, ở Lũng Mây này, người duy nhất có thể được gọi là 'gốc cây'...?"

"Gốc...gốc cây..." Đăng Minh há hốc. "Lẽ nào... lẽ nào là... là... chủ nhân của Ngọn Sáp?"

Tùng Linh khẽ gật đầu.

Đâu đó trong lồng ngực, Đăng Minh nghe thấy tiếng quả tim nó vừa đập thiếu một nhịp.

***

Ngọn Sáp là biểu tượng của tri thức ngàn năm của Lũng Mây, là Viện Hàn Lâm uy tín chất lượng hàng đầu. Cho dù các cơ quan hành chính đầu não của Lũng Mây không nằm trong Ngọn Sáp, nhưng ý nghĩa biểu tượng của nó cũng khiến Ngọn Sáp trở thành hình ảnh của Lũng Mây. Những thông báo mang tính chính trị vẫn luôn được phát ra từ Ngọn Sáp. Các sự kiện lớn cũng vẫn được tổ chức ngay ở quảng trường Ngọn Sáp.

Và như thế, chủ nhân của Ngọn Sáp, tất nhiên cũng chính là chủ nhân của Lũng Mây.

Nói cách khác, ông của Tùng Linh là người đứng đầu Lũng Mây.

Cũng có nghĩa là Tùng Linh không chỉ đơn thuần là kẻ sẽ thừa kế cơ ngơi khủng khiếp của Đe Lửa, mà còn rất có thể sẽ trở thành chủ nhân tương lai của cả cái xứ sở mây mù này. Nghĩ tới đây, Đăng Minh thấy ruột gan thót vào một cái. Nó không biết gì về chế độ chính trị ở Lũng Mây, nhưng dù ở đâu đi chăng nữa, thì đắc tội với cháu ruột của người đứng đầu một bộ máy không phải là chuyện gì hay ho. Đăng Minh vội vàng đếm lại những lần mình đã lớn tiếng lên giọng với Tùng Linh, hốt hoảng nhận ra xưa nay mình đã hơi tùy tiện. Chỉ mong sao thằng này không phải là loại 'thù lâu, nhớ dai'...

Nghĩ tới đây thì Đăng Minh lập tức đứng thẳng người lại cho nghiêm chỉnh. Không để cho Tùng Linh phải hỏi lần thứ hai, Đăng Minh lập tức kể làu làu câu chuyện xảy ra trên đường từ Thác Bạc về, không dám bỏ sót chi tiết nào. Thậm chí nó còn không dám khoác lác là đã 'tận mắt chứng kiến' Cháng ra tay với con rắn, mà phải thú nhận vì sợ nên nó đã nhắm tịt mắt lại. Tuy có hơi nhục và mất sĩ diện, nhưng nó không dám 'nhờn' với cháu của Cốc Mạy đương nhiệm.

Tùng Linh lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng có đặt thêm vài câu hỏi. Đăng Minh trả lời không thiếu tí gì. Chút cảm thương lo lắng cho Cháng lúc trước không cánh mà bay. Đăng Minh giờ chỉ còn lo lắng cho an nguy của bản thân. Và như thế, nó 'bán đứng' Cháng chỉ trong một nốt nhạc.

"Nhưng mà..." Đăng Minh rón rén nhìn Tùng Linh, tò mò hỏi, sau khi đã khai báo hết ngọn ngành câu chuyện. "Tại sao... tại sao mày lại như thế với Cháng?... Sao... sao phải cấm nó..."

"Mày nghĩ tao chơi trò xấu tính bắt nạt Cháng à?" Tùng Linh trừng mắt.

Dĩ nhiên Đăng Minh co rúm: "Ơ... không... không... tao đâu có ý..."

"Coi như tao xấu tính thật," Tùng Linh thở hắt ra, cố gắng kiềm chế cơn giận. "Thì một Cốc Mạy như ông tao có thừa thời gian chơi trò xấu tính thế không?"

"Tao đã bảo tao không có ý đó mà," Đăng Minh khổ sở phân trần. Nhưng rồi cũng lập tức bẽn lẽn xuống giọng: "Mày nói đúng. Là tao suy nghĩ chưa kỹ. Tao xin lỗi..."

Tuy nhiên, tâm trạng của Tùng Linh không vì thế mà khá hơn lên. Thậm chí sắc mặt còn tái đi ít nhiều. Tùng Linh nhìn Đăng Minh chăm chăm, nói: "Nếu không nghĩ tao xấu tính thế thật, thì đừng thận trọng như thế khi nói chuyện với tao nữa..."

"Mày... mày nói gì thế?" Bất ngờ, Đăng Minh lúng túng: "Tao... tao... thận trọng... bao giờ?"

"Mày vừa nói xin lỗi tao đấy còn gì?" Tùng Linh đáp, không buồn nhìn Đăng Minh: "Mày đã xin lỗi ai bao giờ chưa?"

Đăng Minh câm nín, không hiểu là mình dễ bị bóc mẽ đến thế, hay Tùng Linh xưa nay vẫn là đứa nhanh nhạy sắc sảo hơn người. Bị nói trúng tim đen, nhưng không dám thừa nhận, nó chỉ còn biết im lặng. Cổ họng khô đắng, nó cố gắng lảng tránh ánh mắt trách móc của Tùng Linh.

Chẳng ai nói câu nào. Khoảng sân chỉ còn tiếng gió đêm thổi qua các ngọn cây, và sương đêm ngày càng dày đặc ngấm dần vào da thịt. Lạnh ngắt.

Mãi lâu sau, Tùng Linh mới lên tiếng: "Cháng và bố của nó, chú Chung, là các 'Pja Nẩu', hay là con cháu của những dòng họ bị kết tội sau trận chiến Thác Đêm."

"Thác... Thác Đêm...là... là trận chiến đã thiêu rụi Ngọn Sáp?" Đăng Minh nuốt nước bọt.

"Ừ," Tùng Linh gật đầu. "Ông tao từng nói, người ta không bao giờ hiểu được một vùng đất nếu như không hiểu hết về lịch sử của nó. Chẳng ai có thể hiểu hết cuộc sống ở Lũng Mây, nếu như không biết tới cuộc chiến Thác Đêm."

************************

Hết Chương 11


Tiếng Mông: thật đấy...thật đấy mà... em không nói dối.

Tiếng Mông: cậu đừng làm thế.

Tiếng Mông: nghe rõ chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro