11.1 PJA NẨU
Đăng Minh và Hạnh riu ríu đi theo Tùng Linh vào phòng. Áo khoác còn đầy đủ, nhưng Đăng Minh cứ bất giác thấy run. Nó không giỏi nói chuyện với người lớn, nhất là lại với một con người quyền uy khí chất ngời ngời như thế này.
Ở ông, chẳng hiểu sao Đăng Minh có thể cảm nhận một thứ thần thái kì lạ. Cao ngạo nhưng cuốn hút, vừa khiến nó có chút e dè, sợ hãi, lại vừa có chút ngưỡng mộ. Trước, nó đã đôi lần tự hỏi thứ phong thái đĩnh đạc ung dung của Tùng Linh từ đâu mà ra, giờ gặp ông thì nó đã có câu trả lời. Hơn nữa, ở ông còn có một thứ uy lực của sự từng trải.
"Cháu chào ông ạ," Tùng Linh là người lên tiếng đầu tiên, nó khoanh hai tay trước ngực, cúi mình kính cẩn. "Cháu đưa các bạn tới thăm ông."
Phía sau Đăng Minh, Cháng cũng ngoan ngoãn khoanh tay, cúi đầu. Hạnh và Đăng Minh lập tức làm theo: "Dạ, chúng cháu chào ông ạ!"
"Ông chào các cháu," ông của Tùng Linh mỉm cười gật đầu. Rồi trỏ tụi nó qua cái sập gỗ đỏ au trải chiếu cói, nơi đặt một chiếc bàn con uống nước với bộ ấm trà bằng gốm, kê ở góc còn lại của phòng, phía gần cửa sổ hướng ra vườn: "Các cháu ngồi uống nước nói chuyện với ông?"
Ba đứa trẻ cứ thế răm rắp làm theo lời. Cháng lúc này đã lui về vị trí quen thuộc của nó ở một góc phòng. Gương mặt căng thẳng, nó đứng rất nghiêm chỉnh, hai tay duỗi thằng sát mép chỉ quần, ánh mắt nhìn thẳng như đang chào cờ. Và cứ tiếp tục đứng im lặng như thế.
Đăng Minh cũng chẳng khá hơn Cháng bao lăm. Không dám ngồi thẳng xuống khoanh chân trên manh chiếu cói, nó ngồi trên hai chân theo tư thế nửa ngồi nửa quỳ vẫn thấy trên phim Nhật. Đưa tay luống cuống đỡ lấy cốc trà nóng ông đưa cho, nó không dám uống, cũng chẳng dám để lại trên bàn, cứ giữ cốc trà trong lòng bàn tay, mặc cho các ngón tay dần chuyển qua màu đỏ vì nhiệt.
"Các cháu là Minh và Hạnh phải không?" Ông ngước mắt nhìn Đăng Minh, chậm rãi nhấp một ngụm trà từ chiếc chén gốm màu xanh ngọc men chảy loang lổ trắng. Đăng Minh gật đầu như cái máy, chân nó đang bắt đầu thấy mỏi.
Rồi ông tiếp tục hỏi thăm về nó và Hạnh. Những câu hỏi xã giao thông thường như bọn nó năm nay bao nhiêu tuổi, đang đi học hay đi làm, gia đình có mấy anh chị em. Khi ông hỏi hai đứa nó từ đâu đến, Đăng Minh đã nín thở trước khi dè dặt thốt ra câu trả lời. Nhưng trái với sự lo lắng của nó, ông không có phản ứng gì đặc biệt với hai chữ 'Kinh Thành', chỉ gật đầu hỏi nó thấy ở Lũng Mây so với ở Kinh Thành thế nào. Đăng Minh chăm chú lắng nghe, ông hỏi gì trả lời nấy, chẳng dám ba hoa lấy một câu. Dù đã cao tuổi, nhưng ông còn rất minh mẫn, lại có vẻ hiểu biết nhiều về Mảnh Gương nên tụi nó không cần phải giải thích quá nhiều.
"Ông đã nghe Linh nói qua về tình trạng của cháu hiện tại," ông nói, sau khi đã xong màn 'giới thiệu' xã giao. "Thời gian tới, các cháu cứ yên tâm lưu lại Đe Lửa, không phải khách sáo làm gì."
Giọng nói trầm ấm khiến Đăng Minh cũng nhẹ lòng hơn được chút ít, nó lí nhí dạ một tiếng. Vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như có lửa phía sau cặp kính kim loại màu đồng.
"Duy có điều ông muốn nhắc nhở các cháu thế này," ông vẫn tiếp tục. "Các cụ đã dạy 'Nhập gia tùy tục', ông hi vọng các cháu ở lại Lũng Mây thì phải tôn trọng luật lệ ở Lũng Mây. Lưu lại Đe Lửa thì phải sống như người của Đe Lửa. Không phải vô cớ người ta đặt ra các luật lệ, càng chẳng phải ngẫu nhiên mà luật pháp lại ra đời. Các cháu có đồng ý không?"
Đăng Minh bất giác hít vào một hơi. Câu nói nhẹ nhàng lướt qua với giọng nói hết sức giản dị. Là lời nhắc nhở chân tình tới những kẻ vãng lai nhưng tại sao lại nghe như một lời cảnh cáo. Ánh sáng phản xạ từ cái đầu hói thân thiện, và ánh sáng phát ra từ đôi mắt mang lửa khiến Đăng Minh càng không biết mình nên trả lời tùy tiện như ở nhà, hay uốn lưỡi bảy lần trước khi mở miệng. Các suy nghĩ cuộn lên trong đầu, cố gắng sắp xếp thành câu, thành chữ nhưng dường như không thể trượt tới đầu môi.
Còn đang lúng túng chưa biết trả lời ông thế nào, thì Hạnh ở bên cạnh đã cúi đầu, rành rọt: "Dạ thưa ông, cảm ơn ông và cậu chủ những ngày qua đã giúp đỡ. Chúng cháu vô cùng cảm kích. Thời gian tới ở lại đây, chúng cháu nhất định sẽ chỉ nghe những gì nên nghe, nhìn những gì nên nhìn. Mong ông và cậu tiếp tục chiếu cố cho."
Đăng Minh thảng thốt.
Màn đối thoại không khác gì trong phim trước mặt khiến nó không khỏi kinh ngạc. Chưa kể những lời nói khôn ngoan ấy còn thốt ra từ miệng Hạnh khiến Đăng Minh càng hoang mang hơn nữa. Không chỉ Đăng Minh mà cả ông Tùng Linh cũng ngạc nhiên không kém với sự lanh lợi của Hạnh. Ông nhìn Hạnh chằm chặp.
Đối diện với đôi mắt tinh anh của ông, hai bàn tay Hạnh đan vào nhau phía dưới bàn bất giác run lên, nhưng con bé vẫn không hề chớp mắt.
Ông chậm rãi gật đầu: "Tốt lắm! Các cháu quả là những đứa trẻ hiểu chuyện. Là ta chỉ có ý dặn dò thế, các cháu hãy vẫn cứ coi nơi đây như là nhà..."
Đăng Minh mân mê chén nước trà trong tay. Nếu ông chưa nói gì thì trước giờ nó vẫn tùy tiện coi chỗ này như nhà mình, nhưng giờ thì lại không dám chắc.
Quay sang Đăng Minh, ông mỉm cười: "Nhân tiện đây ta cũng muốn hỏi xem các cháu có nghĩ tới việc học lớp Sơ Cấp của Lũng Mây hay không?"
"Đi ... đi học... ấy ạ?" Đăng Minh lúng búng, bị hỏi bất thình lình mặt nó cứ nghệt ra thấy tội.
"Đúng thế," ông Tùng Linh vẫn điềm tĩnh nhấp từng ngụm trà, chậm rãi giải thích. "Những người Mảnh Gương như các cháu khi tới Lũng Mây vẫn thường xuyên tham gia các lớp vỡ lòng của trường đào tạo Ngọn Sáp. Ông muốn biết các cháu có hứng thú hay không?"
"Dạ... dạ..." Đăng Minh tiếp tục lắp bắp. "Dạ thôi... bọn cháu không muốn... làm... làm phiền đến..."
"Không có gì phiền hà cả," ông hiếng mắt nhìn qua chiếc kính oval, nói. "Chuyện người Mảnh Gương tham gia các lớp vỡ lòng đã gần như đã thành thông lệ. Nên Ủy ban Hành Chính còn có riêng một ban lo thủ tục thi đầu vào và nhập học cho những người như các cháu. Rất nhanh chóng và tiện lợi. Còn nếu chi phí là vấn đề cháu lo lắng, thì cháu là khách của Đe Lửa. Ông đã có lời mời, thì cũng ắt sẽ có sắp xếp cho chu toàn."
"Dạ... dạ không phải," Đăng Minh vội vã xua tay. "Cháu không có ý đó... chỉ là... là cháu ... không thể sử dụng slim ki..."
"Ông có nghe về tình hình của cháu từ Linh," ông vẫn từ tốn trấn an. "Nếu học tập đúng cách, cháu sẽ dần hiểu rõ về 'dòng chảy' của slim ki trong cơ thể cháu, có thể xác định vị trí của slim ki lạ, rồi đến lúc có thể trục xuất nó ra khỏi cơ thể mà không gây nguy hiểm nhiều. Nói không ngoa, việc đi học còn có lợi cho bệnh tình của cháu là đằng khác."
Đăng Minh đưa tay gãi cổ, ái ngại nhìn Hạnh. Nó đã cạn lý, chỉ còn biết cách cầu cứu.
Hiểu ý thằng này, Hạnh nhìn ông, thưa với thái độ rất kính cẩn: "Thưa ông, chúng cháu vô cùng cảm ơn nhã ý của ông. Nhưng vốn chúng cháu không có ý định ở lại Lũng Mây lâu dài, việc theo học ở trường e rằng vì thế mà sẽ bỏ lỡ giữa chừng. Khi ấy chúng cháu lại phụ lòng tốt của ông..."
"Ông hiểu ý các cháu," ông Tùng Linh gật đầu, tay ông xoay tròn chiếc chén lam, ánh mắt vẫn sáng ngời kiên định. "Việc đi học tạm thời trong sáu tháng, nếu để sử dụng slim ki hay mã chú thì không kịp để thuần thục. Cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa. Nhưng ngoài việc dạy cách sử dụng slim ki, các lớp sơ cấp ở Lũng Mây còn giúp các cháu có được cái nhìn toàn diện hơn về văn hóa, lịch sử cũng như phong tục của người Lũng Mây. Tự cổ chí kim, trường học không chỉ dạy kiến thức, mà còn dạy lễ nghĩa, văn hóa. Ông cảm thấy bất cứ ai lưu lại Lũng Mây nên có cơ hội hiểu thêm về vùng đất này. Vì vậy mà ông rất hi vọng hai cháu sẽ đồng ý."
Tới lượt Hạnh bối rối đưa mắt nhìn Đăng Minh.
Đăng Minh hiểu hai đứa nó chẳng thể tiếp tục từ chối mãi. Nhất là khi lời đề nghị ấy đến từ người sẽ cưu mang tụi nó trong vòng sáu tháng tới. Chẳng biết nói thế nào nữa cho phải, nó đành cúi đầu, lí nhí: "Vâng ông đã nói vậy, chúng cháu xin vâng lời."
***
"Tao thấy cũng hay. Biết đâu mày đủ thông minh để học cách sử dụng slim ki trong vòng vài tháng thì sao?" Tùng Linh cười nhìn Đăng Minh, khẩu khí lập tức trở lại tùy tiện như trước ngay khi ba đứa vào tới chái bếp của chú Pàng Chung.
Đăng Minh lườm Tùng Linh, không biết thằng này có đang nói đểu mình hay không, nó phẩy tay: "Mày thôi đi! Tao cứ tưởng ở lại Lũng Mây thôi thì cũng đỡ được khoản học hành. Cuối cùng cũng vẫn phải đi học."
"Chương trình sơ cấp dễ thôi mà," Tùng Linh trấn an. "Nếu mày thông minh thì nhảy cóc lớp là chuyện dễ như kin khẩu."
"Mày vừa nói cái gì cơ?" Đăng Minh ngơ ngác hỏi.
"À... dễ như kin khẩu...ý tao là dễ như ăn cơm," Tùng Linh giải thích. "Tiếng Tày đấy mà. Tức là rất dễ ấy."
Rồi thấy mặt Đăng Minh vẫn còn chút khó hiểu, Tùng Linh tiếp lời: "Sắp tới mày ở lại Lũng Mây thì cũng nên làm quen dần. Do thành phần dân cư đa chủng tộc nên ngôn ngữ ở Lũng Mây có pha trộn tương đối nhiều từ mượn từ các thứ tiếng dân tộc khác. Nhiều nhất là tiếng Tày, tiếng H'mông và tiếng Thái. Những người nhiều tuổi hoặc nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với người Mảnh Gương thì còn để ý tiết chế, chứ mày ra đường gặp bọn thanh niên bây giờ, chắc chẳng hiểu chúng nó nói gì luôn ấy."
"Ý mày là như cách nói chuyện của Cháng chứ gì?" Đăng Minh tặc lưỡi.
"Ừ," Tùng Linh cười. "Đại loại thế. Nhưng Cháng mới hay chêm tiếng Mông thôi, bạn bè tao có đứa chơi một lúc năm sáu thứ tiếng. Lúc ấy mới gọi là rối."
Đăng Minh lại chép miệng, bất giác trầm ngâm cảm thán: "Công nhận ông mày nói đúng thật đấy. Phải biết rõ văn hóa, lịch sử cũng như phong tục của của một vùng đất thì mới có thể coi như hiểu hết về vùng đất đó được."
"Giá mà lúc ngồi trong phòng của ông, cậu cũng lĩnh hội được như thế này thì đã tốt rồi," Hạnh cười khúc khích lên tiếng.
Đăng Minh đỏ mặt, cố gắng chữa cháy: "Là vì... là vì... trong ấy tớ chưa được nghe những ví dụ như thế này..."
"Chứ không phải vì cậu thấy sợ hả," Hạnh vẫn chưa tha cho nó.
"Đâu... đâu có! Tớ ...tớ sợ bao giờ?" Đăng Minh lập tức ré lên, rồi nó tiếp tục lúng túng chống chế: "Tớ chỉ đang... chỉ đang suy tính... cân nhắc... lời lẽ một chút... ừ... là thế... "
Tùng Linh đứng bên cạnh, lúc này đã phá lên cười: "Thôi đừng chối! Tao cũng nhìn thấy mà!" Rồi nó quay qua Đăng Minh, đặt một tay lên vai thằng này, tay còn lại chống hông, dáng đứng hết sức khệnh khạng dù nó thấp hơn Đăng Minh tới nửa cái đầu: "Ai gặp ông tao cũng đều sợ một phép. Không phải chỉ riêng mày. Tao lớn lên với ông từ bé mà tao vẫn phải sợ ông nữa là..."
Đăng Minh nhìn Tùng Linh, thấy cái dáng đứng thằng này ngứa mắt đừng hỏi, nhưng câu nói cuối cùng của nó lại khiến Đăng Minh tò mò: "Sao mày lớn lên với ông? Bố mẹ mày đi đâu làm ăn xa à?"
"Bố tao qua đời vì bạo bệnh khi tao lên bốn," Tùng Linh thốt nhiên đứng thẳng dậy trước câu hỏi đột ngột của Đăng Minh. Buông tay khỏi vai Đăng Minh, nó trả lời: "Bố mất rồi thì mẹ tao bỏ nhà đi. Ông nuôi tao lớn từ đó."
"Tao... tao xin lỗi... tao không biết..." Đăng Minh bối rối, nó đưa tay gãi đầu, giọng líu ríu.
Tùng Linh ngẩng đầu lên nhìn hai đứa bạn bất thần trở nên tư lự, nó mỉm cười: "Không phải ngại thế đâu. Chuyện lâu rồi... Tao cũng quá nhỏ để nhớ... Có thể mày thấy ông tao rất đáng sợ và nghiêm khắc, nhưng ông rất thương tao... Chỉ giá mà tao có thể trở thành đứa cháu ưu tú mà ông mong ước..." Giọng nói trầm xuống khi nỗi buồn thoáng vụt qua ánh mắt xa xăm, rồi nhỏ dần tới lúc thì thào như thể đang tự nói với bản thân.
Tùng Linh chìm luôn trong từng đợt sóng suy nghĩ và ký ức đan xen, cho tới khi Đăng Minh 'E hèm' một tiếng, cố gắng phá tan bầu không khí u ám trong phòng: "À... đúng rồi... Mà mai bọn mình phải quay lại Ngọn Sáp tiếp tục nghiên cứu nhỉ?"
Tùng Linh giật đầu ngẩng lên, nhận ra mình đang ưu tư không đúng lúc, nó tằng hắng, trả lời: "Mai tao phải đi học. Mày với Hồ Thu đi đi."
"Ừ mày đi học thì thôi," Đăng Minh dễ dãi phẩy tay, nó cũng vốn chỉ định nói cho có. "Tao mang theo cả thằng Cháng nhé!"
"Ờ," Tùng Linh tặc lưỡi nhún vai. "Tùy mày. Nó đi theo cũng chỉ tổ vướng víu tay chân chứ cũng đâu giúp gì được mày."
"Thì tao đưa nó đi theo làm... vệ sĩ," thấy sắc mặt của Tùng Linh đã khá hơn, Đăng Minh tiếp tục bông đùa. "Có đứa giỏi võ như nó, tao chẳng phải ngán thằng nào."
"Võ vẽ gì?" Tùng Linh cười phì, thoáng chốc quên béng phút ưu tư ban nãy. "Mày lại nghe nó khoác lác gì rồi?"
"Ơ hay," Đăng Minh bĩu môi. "Mày cứ nói thế nào. Mắt tao trông thấy hẳn hoi, khoác lác đâu?"
"Mày trông thấy? Trông thấy cái gì?" Tùng Linh nhíu mày.
Lẽ ra thì tới lúc này, Đăng Minh cũng đã nên nhận ra nó là đứa mồm miệng xui xẻo. Rằng mỗi khi nó mở miệng muốn cải thiện tình hình, thì tình hình chắc chắn sẽ ngày càng bung bét. Hoặc giả cái sĩ diện bẩm sinh của Đăng Minh đã khiến nó bị mù với tất cả khiếm khuyết của bản thân, thì nó cũng vẫn nên nhận ra gương mặt tái mét, ánh mắt hoảng sợ và cả bàn tay cuống quít khua khoắng ra hiệu im lặng của Cháng.
Ấy nhưng mà Đăng Minh không hề nhận ra gì cả. Và thế là nó tuồn tuột kể ra hết sạch, thậm chí với thái độ rất kênh kiệu: "Mày chả biết gì cả, Cháng nhỏ nhưng nhanh như sóc, lại còn võ nghệ đầy mình. Hôm trước lên Thác Bạc, chính tao tận mắt nhìn thấy nó phi thân như điện xẹt vung dao chém đứt đầu con rắn hổ mang to bằng bắp chân tao trong một nốt nhạc. Phựt một cái, con rắn bay đầu..." vừa nói, Đăng Minh vừa huơ tay chém vào không khí, giọng điệu hết sức hùng hổ.
"Phi... phi thân..." Tùng Linh sững người, đờ đẫn nhắc lại lời Đăng Minh: "...vung dao..."
Đăng Minh đắc ý cười ngạo nghễ khi thấy bộ dạng ngạc nhiên đến ngơ ngác của Tùng Linh. Bỏ lỡ màn biểu diễn đẹp mắt như thế, Tùng Linh hẳn phải tiếc đứt ruột, chẳng thế mà vừa nói, nó vừa trưng bộ mặt thẫn thờ của nó quay đầu qua nhìn Cháng.
Nhưng trái với sự mong đợi của Đăng Minh, Cháng không tỏ ra tự hào hay cảm kích với lời khen ngợi hào phóng của nó. Nhác thấy ánh mắt của cậu chủ, Cháng lập tức run bắn lên. Trong lúc Đăng Minh còn chưa kịp hiểu mô tê gì, nó bất thần lao về phía trước.
Rồi quỳ mọp xuống dưới chân Tùng Linh.
Tiếng Tày: ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro