Mộ Nhiễm
Biết được tin tức Ngôn Ngôn phải đi công tác, cũng giống như nàng ta trong lòng không dễ chịu chút nào, nhưng không muốn để cho nàng lo lắng nên phải giả vờ như không có chuyện gì.
Nàng không biết là đưa nàng đi ra sân bay ngày đó ta cũng không có tuân thư ước định với nàng mà ta vội vàng dừng xe xong muốn len lén nhìn nàng đi vào kiểm an, phát hiện nàng vẫn không quay đầu lại, thẳng đến lúc nàng qua an kiểm ta vẫn đứng ở đàng xa nhìn nàng, lấy điện thoại di động ra cho nàng một tin tức, kỳ thực ta phát tin tức nội dung là: Làm việc cho giỏi chờ ngươi trở về nhớ ngươi! Ở sân bay đợi cho đến khi chuyến bay của nàng cất cánh ta mởi rời đi.
Nàng đi công tác ngày thứ hai cũng chính là ngày hiểu lầm phát sinh, ngày đó ở đơn vị chán đến chết, không có nàng ở đây cuộc sống thực sự rất khó chịu, lúc nào cũng muốn liên lạc với nàng nhưng lại sợ quấy rối đến công tác của nàng.
Lúc sắp tan làm bất ngờ nhận được điện thoại Mộ Phàm, cũng chính là ca ca của ta, chúng ta bình thường cuối tuần sẽ liên lạc với nhau cho nên lúc này hắn gọi điện tới ta thật sự bất ngờ.
Nhận điện thoại ca ca đã nói "Nhiễm Nhiễm, đang ở đơn vị sao?"
"Ừ, giờ làm việc không ở đơn vị còn ở chỗ nào a? Không bận sao? Sao lại gọi điện cho ta vào lúc này"
"Ta đang ở dưới lầu đơn vị các ngươi, đón ngươi tan tầm đi ăn"
"Thật hay giả vậy, sao ngươi lại tới đây?"
"Ta hiện tại ở lại đây hai ngày để công tác, ngày kia liền trở về, ngày hôm nay vừa mới làm xong việc liền tới tìm muội muội bảo bối ngươi."
Thực sự rất vui vẻ, đã mấy tháng chưa có gặp hắn vì vậy ta nói: "Thật tốt quá, ca ngươi chờ ta một chút, ta lập tức xuống tới"
Có lẽ là lâu lắm không gặp anh trai nên trò chuyện liền mất thời gian, sớm biết rằng sẽ phát sinh hiểu lầm như vậy ta hẳn là nên báo trước cho Ngôn Ngôn.
Ăn xong cơm tối, ta cùng anh trai đến khách sạn nơi anh ta ở. Khách sạn này là nơi anh trai và đơn vị của hắn sẽ ở mỗi khi họ đi công tác đến nơi này, trước đây hắn đến có lúc sẽ ở lại nhà của ta cũng có khi ta cũng sẽ bồi hắn ở khách sạn, bởi vì là phòng xép nên không bất tiện, lần này là ta chủ động nói ra muốn cùng hắn ở khách sạn bởi vì trong nhà của ta hiện tại đã có Ngôn Ngôn cùng sinh hoạt nên sẽ để lại vết tích khi đó hoàn toàn không muốn để cho hắn phát hiện.
Cùng hắn một chỗ có chút bất tiện liên lạc với Ngôn Ngôn, ta chỉ muốn tắm trước sau đó thời gian hắn tắm sẽ gọi điện cho Ngôn Ngôn nói cho nàng biết anh ta tới. Không nghĩ tới lúc ta tắm Ngôn Ngôn lại gọi điện thoại tới, chờ ta tắm xong đi ra thì hắn nói " Có một đồng sự gọi cho ngươi, ta thay ngươi nhận điện thoại, nàng hình như là có vật gì đó muốn đưa cho ngươi"
Lòng ta lộp bộp, tự hỏi nàng đang đi công tác làm sao đưa đồ cho ta?
Ta giả vờ thoải mái hỏi hắn "Ngươi cùng nàng nói cái gì"
Hắn nói: "Không nói gì cả, ta nói ngươi đang tắm không có nghe máy được, còn có ta nói ngươi hiện tại không có ở nhà nên nói nàng có thể đem đồ vật đưa tới nơi này"
"Nga, đã biết" ta cố gắng tỏ ra bình thường không muốn để cho hắn nhìn ra tâm tình ta biến hóa.
Thừa nhịp hắn đi tắm, ta gọi cho Ngôn Ngôn, đánh nhiều cuộc nhưng nàng đều không bắt máy. Cuối cùng nàng khóa máy, nghĩ thầm xong đời rồi, nàng nhất định hiểu lầm, đều tại ta vì sao không sớm một chút mà nói cho nàng biết anh ta tới? Khi đó ta còn không biết Nhiên Nhiên đã nhìn thấy ta và hắn đang đi cùng nhau.
Thực sự rất lo lắng cho nàng, sợ nàng nghĩ quá nhiều sẽ làm nàng thương tâm, ta ở trong phòng đứng ngồi không yên liền đánh vài lần điện thoại nhưng đều khóa máy không gọi được. Ta không yên tâm liền thay áo quần cầm túi ở bên ngoài phòng tắm nói với hắn:
"Ca, vừa rồi đồng sự gọi điện cho ta nói các nàng công việc gặp chút vấn đề cần ta đi qua một chuyến, rất khẩn cấp, ngày hôm nay không thể bồi ngươi, ta ngày mai sẽ trở lại, thật xin lỗi ngươi a"
Nói xong cũng vội vội vàng vàng trực tiếp lái xe đi sân bay, trên đường ta gọi điện thoại cho Tiểu Nhu nói có chuyện gấp để cho nàng đặt cho ta một chuyến gần nhất đi thành phố **, bởi vì ta không có thời gian đặt vé.
Trên đường nhận được điện thoại của anh ta, bởi vì đi vội vội vàng vàng hắn không có nghe rõ ta nói cái gì, ta cũng tận lực giải thích không muốn để cho hắn khả nghi.
Đến sân bay, qua kiểm tra an ninh, gọi điện cho Ngôn Ngôn, vẫn như cũ điện thoại tắt máy, không còn cách nào ta đành hỏi cái vị đại tỷ đi công tác cùng Ngôn Ngôn địa chỉ khách sạn và số phòng nàng đang ở.
Tuy rằng lộ trình chỉ có hai tiếng đồng hồ nhưng đó là một khoảng thời gian dài đối với ta, khi đó ta còn tự trách mình đã làm cho nàng hiểu lầm. Xuống máy bay ta đánh xe thẳng đến khách sạn nàng đang ở, đừng ở trước phòng nàng bởi vì đi vội vã nên có chút thở gấp, bình phục một chút sau đó gõ nhẹ cửa phòng, chờ thật lâu mới nghe được thanh âm của nàng.
Cửa mở ra ta thấy được nàng ánh mắt kinh ngạc và tiều tụy, mắt sưng phù hiện đầy tơ máu, ta tràn đầy yêu thương và tự trách.
"Ngươi khóc?" Lòng tràn đầy thương tiếc muốn đưa tay đi chạm nàng, nàng lại tránh ra không nhìn ta, ta lúng túng thu tay về nói:
"Điện thoại di động ngươi vì sao tắt máy? Ta rất lo lắng cho ngươi" cảm giác nói ra đều mang theo run rẩy.
Nàng có chút giễu cợt đối với ta nói: "Ngươi lo lắng ta? Ngươi còn có thời gian lo lắng cho ta sao?"
"Ngôn Ngôn, ngươi hiểu lầm, ngươi nghe ta giải thích. . ."
"Giải thích cái gì? Giải thích ngươi và nam nhân khác như thế nào thân mật? Giải thích các ngươi làm sao đi mướn phòng sao?"
Hoàn toàn không ngờ nàng sẽ nói ra giọng điệu như vậy, ngoài mong đợi của ta và không nằm trong khả năng chịu đựng của ta, trái tim ta đau như có một con dao cứa vào, thở không thông lòng tràn đầy thất vọng nói:
"Ngươi đem lời nói mới rồi lập lại lần nữa? Tô Ngôn, Mộ Nhiễm ta ở trong lòng ngươi chính là ngươi như vậy sao? Giữa chúng ta còn có tín nhiệm sao? Ta gấp như vậy chạy tới để gặp ngươi, ngay cả khi ta không giải thích, nó cũng đủ để chứng minh tất cả mọi thứ rồi, không phải sao?
Nàng sửng sốt nhìn ta không nói lời nào, không biết có phải hay không là bị biểu tình của ta hù dọa, ngay cả ta cũng cảm thấy mình cả người tản ra lãnh khí, tay chân bị nàng chọc tức đến lạnh lẽo.
"Ta hiện tại cũng không muốn giải thích nữa, thấy ngươi không có việc gì ta an tâm rồi, ta đây đi trước, bất quá Tô Ngôn, ta cho ngươi biết Mộ Nhiễm ta không phải là loại người tùy tiện như vậy, ta đối với ngươi thực sự rất thất vọng. . . " Không để ý đến biểu tình sững sờ của nàng, xoay người rời đi, trong nháy mắt nước mắt chảy xuống, cảm giác thể chất và tinh thần đều kiệt sức.
Đi ra khỏi khách sạn, ta chẳng biết ta muốn đi đâu. Ta cứ đi về phía trước không có mục đích, đi ngang qua nhà hàng kia nghĩ đến nàng tối nay điều chỉ lo nghĩ thương tâm mà không có ăn cơm chiều đi? Có chút khí bản thân mình 'Mộ Nhiễm, nàng nói ra những lời tôn thương ngươi như vậy ngươi vì sao còn muốn đi quan tâm nàng? Tỉnh lại đi' thế nhưng chân không nghe theo lời của mình đi vào mua cơm cho nàng, nghĩ thầm ' Đem cơm tối đưa tới trước cửa phòng nàng là tốt rồi'
Trên đường trở lại thấy được một hài tử bất lực rất giống nàng đang ngồi ở ven đường, lúc đó nàng chạy tới ôm chặt lấy ta, tức giận trong lòng ta khi đó tiêu tan hơn phân nửa, chúng ta vẫn không thể thoát khỏi nhau, phải không?
Nhiễm.
--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro