Chương 103
Nàng cho ta một ngày lễ tình nhân tràn đầy lãng mạn, kinh hỉ, tuyệt vời, kiếp này có thể có được người vợ như nàng, còn mong cầu gì nữa? Ngày hôm sau, ta còn đang ngủ, trong mơ mơ màng màng cảm giác được trên mặt có chút ngứa, bất mãn vươn tay gãi, sau đó di chuyển đến mũi, rất không tình nguyện mà mở mắt, liền thấy nàng nghiêng người gối lên cánh tay của mình khóe miệng hàm chứa ý cười mà nhìn ta, ta lúc đầu chưa có ý thức được, tự hỏi chúng ta đang ở nơi nào? Ừm, hồi tưởng lại tất cả chuyện phát sinh đêm hôm qua, hạnh phúc trong nháy mắt tràn đầy trong lòng, ngay lúc ta còn đang suy tư, nàng lại cầm lấy tóc của mình ở trên mặt của ta nhẹ nhàng vẽ vẽ, cười nói:
"Bảo bảo, ngươi sao lại đờ ra a? Đang suy nghĩ gì? Hửm? Ngươi sao lại đáng yêu như vậy, ngươi sáng sớm không nên câu dẫn người khác muốn phạm tội, được không?" Câu nói cuối ùng ghé vào bên tai ta thổi khí nói, khiến cho ta trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại.
Ta đè lại tay nàng, không cho nàng lại tiếp túc ở trên mặt của ta cù lét, mở miệng nói, "Được rồi ~ không nên lại nghịch ngợm, nhân gia đều không phải đã tỉnh ngủ rồi sao, còn có chút mơ hồ a, ngươi tỉnh bao lâu rồi?"
"Tỉnh thật lâu rồi a, ai như ngươi, mèo lười nhỏ ~ " nàng nhéo chóp mũi của ta, rất cưng chìu nói với ta.
"Nhân gia điều không phải đêm qua quá mệt mỏi sao? Ngủ nhiều một chút, hảo hảo tĩnh dưỡng, không phải sao?"Nàng hiểu ý tứ lời nói của ta.
"Ngươi còn nói như vậy sao? Ai so với ai mệt? Hửm? Ngày hôm qua ta hình như là chủ lực đi? Ta tiểu tức phụ a ~ " nàng cũng bắt đầu không đứng đắng nghiêm chỉnh, tay cũng bắt đầu không ở yên, vói vào trong chăn. . .
Ta ở bên ngoài nắm tay nàng, không cho nàng nhúc nhích, không phục nói, "Vậy ngươi nói, ngươi ngày hôm qua đã làm mấy lần? Nếu nói ít hơn ta, ta liền thừa nhận ngươi mệt mỏi hơn ta"
"Ngươi nói trước đi, ta nói sau", nàng vùng vẫy tránh khỏi sự kiềm chế của ta, tiếp tục ở trên người ta "Dùng mánh khóe"
"Ta. . .Hình như là 3 lần đi? Không nhớ rõ, được rồi ~ còn ngươi?" Mặc dù chúng ta cũng đã sớm có thói quen "Xích lõa đối diện", "Thẳng thắn thành khẩn đối với nhau", thế nhưng nói lên lời như vậy vẫn có chút xấu hồ.
"Ta sao? Ta không nói cho ngươi, ngươi cũng biết rõ, không phải sao?" Trách ta quá tin tưởng nàng, nàng cư nhiên chơi xỏ ta.
"Hừ ~ ngươi không nói ta cũng biết, ngươi ngày hôm qua trông như thế nào? Không được, không được, ta không thể lại tưởng tượng nữa, không thể nói gì nữa", lại một lần nữa nắm tay nàng, không cho nàng lại tiếp tục tác loạn.
"Kỳ thực ta hoàn toàn có thể để cho ngươi tăng thêm một lần, thế nào? Muốn sao?"
Ta khẩn trương nói, "Không muốn, không muốn, bảo bối, đừng làm rộn, mấy giờ rồi?"
"Hơn mười giờ đi?" Nàng nghe lời không tiếp tục đùa giỡn nữa.
Ta kinh ngạc nhảy dựng lên, "Mấy giờ? Ngươi tại sao không gọi ta tỉnh? Mau, còn không kịp rồi"
Nàng một lần nữa đem ta kéo về trong ngực nàng, ôn nhu nói, "Nằm im đừng nhúc nhích, ngoan ~ để cho ta ôm một hồi, ta chỉ muốn nhìn ngươi lâu một chút a, chút nữa muốn nhìn cũng không nhìn thấy ngươi"
"Ừ, thế nhưng ta sợ ngươi không kịp, ta một hồi có thể đưa các ngươi đi sân bay sao?" Ngực tư vị không dễ chịu, giống như nàng, đều không muốn.
"Ngươi không tiễn ta, còn muốn ai tiễn ta? Bảo bảo yên tâm, hành lý của ta đã sớm thu thập xong rồi, hơn nữa ta vừa mới cùng bọn họ nói chuyện điện thoại, để cho bọn họ thu thập xong chờ chúng ta, chúng ta trở lại có thể trực tiếp đi, một hồi chúng ta dậy, đơn giản ăn một bữa cơm, sau đó đi đón bọn họ, như vậy vẫn còn kịp", nàng chôn đầu ở trước ngực ta ủ rủ nói.
"Hảo ~ chúng ta sẽ nằm thêm 10 phút nữa" ngửi được hương thơm dễ chịu trên người nàng, thật muốn cứ ôm như vậy không buông tay.
Ngọt ngào qua đi, chúng ta đầu tiên là chỉnh sửa lại bản thân, sau đó chính là phải đối mặt với cái phòng "Kinh hỉ" này, chúng ta rất muốn đem cái phòng "Kinh hỉ" này cấp tốc đóng gói mang đi, thế nhưng thời gian thật sự vội, chúng ta cũng chỉ là đem ảnh chụp của chúng ta trên bóng bóng tháo xuống, ta nói với nàng:
"Bảo bối, trước đừng thu dọn, chúng ta đi trước, không trả phòng, chờ đem ngươi đưa ra sân bay ta liền trở về thu dọn, đảm bảo không để lại một dấu vết gì, không để cho người khách sạn tăng thêm phiền não"
"Thật ngoan ~ cũng chỉ có thể như vậy thôi, chỉ là khổ cực ngươi" nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của ta cười nói.
"Sẽ không, ngươi thời điểm chuẩn bị có khổ cực sao? Ta đến phụ trách giúp ngươi, giải quyết tốt hậu quả, hắc hắc ~ chúng ta đi thôi ~ "
"Ai ~ bảo bảo, ngươi nói ngươi đây có được coi là được tiện nghi còn khoe mã? Hửm?" Chúng ta đem theo vài thứ ra ngoài, nàng một bên quở trách ta.
Đến trên xe, nàng nhìn ta một cái, nói, "Bảo bảo, trước đừng nhúc nhích, để ta che lại cho ngươi một chút, vẫn có chút có thể nhìn ra", nàng vừa nói vừa từ trong túi xách lấy ra phấn của nàng, ngay trên cổ ta bắt đầu vẽ loạn lên, đúng vậy, vừa ở khách sạn nàng cũng đã giúp ta làm một lần, có thể là không quá thành công, che vẫn bị lộ đi.
"Có được không? Điều không phải rất rõ ràng đi?" Ta cũng không yên lòng hỏi nàng, mấu chốt là một hồi còn phải gặp "Nhạc phụ nhạc mẫu" đại nhân của ta, mặc kệ thế nào, bị thấy cũng không tốt lắm.
"Hoàn hảo ~ trước như vậy đi, một hồi về nhà ngươi trước hết không nên theo ta đi lên lầu xách hành lý, ta đi lấy cho ngươi khăn lụa, không sao đâu."
"Ừ, được rồi, về sau ngươi phải có chút chừng mực, biết không?"
"Ngươi đây là đang trách ta?" Nàng biểu tình nghiêm túc nói.
"Không có, không có, ta biết ngươi không kiềm chế được, được rồi, được rồi, ta nói sai, về sau đều tùy ngươi, mặc cho xâu xé, được chưa?" Nghiêm người qua ôm ôm nàng, cho là nàng giận thật.
"Nhớ kỹ lời nói của ngươi nha ~ "nàng ở gáy của ta cắn một cái, làm nũng nói, mà ta phát hiện hình như lại bị nàng sáo lộ.
Ăn cơm xong, đi tới dưới lầu nhà nàng, ta nghe lời của nàng không có lên lầu, mà là ở trong xe chờ nàng và Nhiễm ba Nhiễm mụ đi xuống, qua một lúc bọn họ liền xuống tới, Nhiễm Nhiễm đi ở đằng trước, rất xa đem Nhiễm ba Nhiễm mụ bỏ rơi ở phía sau, ta xuống xe, nàng nhanh chóng đem một chiếc khăn lụa kín đáo đưa cho ta, mà ta cũng nhanh chóng xoay người sang chỗ khác mang lên, phối hợp ăn ý, sau đó xoay người mặt mang theo nụ cười đi nghênh đón Nhiễm ba Nhiễm mụ, trên đường đến sân bay, ta nói:
"Thúc thúc a di, thật luyến tiếc hai người, thời gian cũng trôi qua quá nhanh" Kỳ thực ta nội tâm độc thoại là ta còn không có cùng các ngươi hảo hảo gần gũi a?
"Ha ha, Tiểu Ngôn, a di cũng rất luyến tiếc con, con sau này nhất định phải cùng Tiểu Nhiễm thường xuyên tới nhà chơi, còn có ba ba mụ mụ của con nữa, thúc thúc và ta tùy thời đều hoan nghênh ba người tới làm khách, biết không?"
"Ừ, nhất định nhất định, đến lúc đó còn phải phiền phức thúc thúc a di"
"Chớ nói có phiền phức hay không phiền phức a, quá khách khí, nga ~ được rồi, ngày hôm qua hai người các con cùng đám bằng hữu kia vui chơi rất vui vẻ sao? Có phải chơi điên đảo đến khuya?"
Ta tư duy có chút chậm, Nhiễm mụ tư duy toát ra có chút quá nhanh, không đợi ta trả lời, Nhiễm Nhiễm liền ở bên cạnh nói, "Ừ, đương nhiên vui vẻ, đúng là chơi hơi trễ, cho nên mới cùng các ngươi báo trước, con gái ngươi có phải rất hiểu chuyện phải không?", Nhiễm Nhiễm nói rất nhẹ nhàng khoái trá, giống như là đã sớm nghĩ xong lý do thoái thác rồi.
"Thanh niên thừa nhịp còn trẻ nên chơi nhiều hơn, kết giao nhiều bằng hữu, cũng vô cùng tốt, đến cái tuổi như ba mẹ sẽ không còn nhiều tinh lực cùng tâm tình như vậy nữa, ba ba mụ mụ ủng hộ ngươi lưu lạc bên ngoài, miễn là giữ vững ranh giới cuối cùng và nguyên tắc của mình liền không thành vấn đề, hiểu không?"
"Ân, ta hiểu được, mụ mụ, ta biết ý tứ của ngươi, ngươi phải tin tưởng con gái ngươi nha, hơn nữa hiện tại ở bên cạnh ta điều không phải còn có Ngôn Ngôn sao, nàng có thể làm gián điệp cho ngươi" Nhiễm Nhiễm đừa giỡn mà nói, còn không quên đem ta làm đệm lưng.
"Ta cảm thấy chuyện này cũng rất được a, đúng không? Tiểu Ngôn?"
Nhiễm mụ thật đúng là tưởng thật, ta có thể nói cái gì? Ta chỉ hảo nghênh hợp, cứ như vậy một đường vui vẻ đến sân bay, ta cùng Nhiễm Nhiễm đi làm thủ tục gửi đồ, chúng ta tìm thời cơ, lưu luyến không rời nói một ít lời tạm biệt, thời điểm đưa các nàng đến khu kiểm tra an ninh, liền chúc Nhiễm ba Nhiễm mụ lời chúc năm mới sớm, chờ đến khi không nhìn thấy bọn họ, ta mới trở lại trong xe, nhìn máy bay của bọn họ cất cánh, ta mới lái ô - tô rời đi, cái thói quen này vẫn duy trì đến nay, mỗi lần đưa nàng đi ta vẫn là nhìn máy bay nàng cất cánh sau đó mới rời đi, bởi vì chỉ có như vậy ta mới có thể an lòng một ít. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro