
Chương 101
Lúc chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhỏ giọng nói với ta:
"Bảo bảo, ăn ít một chút"
"Vì sao?" Mang theo nghi hoặc hỏi nàng, vốn là cơm tối ta ăn ít, nàng hận không thể nhét cho ta ăn nhiều một chút, cho nên nghe nàng nói như vậy ta thấy rất kỳ lạ.
"Một hồi còn có món điểm tâm ngọt nha, dành riêng cho hai người chúng ta, đến lúc đó sợ ngươi ăn không tiêu" nàng ghé vào bên tai ta ôn nhu mà nói, nói xong còn không quên nghịch ngợm hướng về phía ta nháy mắt một cái.
Làm ta lòng nhộn nhạo một hồi, càng thêm hiếu kỳ nàng nói món điểm tâm ngọt là cái gì? Muốn truy hỏi nàng một phen, thế nhưng ngại vì có Đại Vĩ ở đây, chúng ta sẽ không có tiếp tục "Liếc mắt đưa tình", nói đến Đại Vĩ, ta cảm thấy Nhiên Nhiên đúng là rất thích hắn, bởi vì ngày đó ta thấy được Nhiên Nhiên ở trước mặt Đại Vĩ, cô ấy biểu hiện ra dáng một người phụ nữ thực thụ, đối với Đại Vĩ cảm thấy Nhiên Nhiên đặc biệt ỷ lại, chúng ta rất ít khi thấy Nhiên Nhiên như vậy, khác hoàn toàn so với các cuộc tình trước đây, cho nên ta nghĩ lần này cô ấy là tìm được đúng ngươi đi? Thật lòng vui vẻ thay Nhiên Nhiên.
Ăn cơm xong, Nhiên Nhiên nhìn thời gian vẫn còn sớm, liền đề nghị mọi người cùng nhau đi Happy, Nhiễm Nhiễm không có hăng háo như trước đây, đùa giỡn mà nói:
"Không đi được không? Ngày hôm nay là lễ tình nhân, nhân gia Đại Vĩ chờ để cùng ngươi cùng nhau trải qua thế giới của hai người a, các ngươi mau đi thôi, chúng ta sẽ không làm kỳ đà cản mũi."
Trác Hoa phụ họa theo đuôi Nhiễm Nhiễm nói, "Đúng vậy, đúng vậy, vợ chồng son chúng ta cũng muốn ăn lễ nha, mỗi người tốt hơn hết là ai về nhà nấy đi, hắc hắc"
Nhiên Nhiên cho chúng ta một người một cái liếc mắt nói, "Tính là không cho chúng ta cơ hội mời khách, thật giống như ta cầu xin các ngươi, thân ái, chúng ta đi", nói xong liền khoác tay bạn trai mới tiêu sái rời đi, ha ha, nữ nhân ngạo kiều này.
Nhiên Nhiên bọn họ đi rồi, Trác Hoa quan sát ta và Nhiễm Nhiễm, cười xấu xa nói, "Nhiễm Nhiễm, vừa nãy Đại Vĩ ở, ta không vạch trần ngươi, ta xem bộ dạng ngươi thật cấp bách muốn có không gian dành cho hai ngươi các ngươi đi? Phải kiềm chế một chút nha, hắc hắc, đừng để mệt chết cả ngày mai không lên nổi máy bay a"
Nghe hắn nói như vậy, ta lập tức liền có chút ngượng ngùng, vẫn còn giả vờ trấn định mà nói với Trác Hoa, "Tiểu Hoa Tử, ngày hôm nay sợ là cho ngươi thất vọng rồi, chúng ta muốn trở về nhà, bồi mụ mụ của chúng ta, không có những chuyện như ngươi tưởng tượng, ngươi cũng chớ nói lung tung"
"Vậy xem ngươi có thể trở về được hay không a, ha ha" nói xong vẻ mặt đặc biệt xấu xa nhìn ta một cái.
Trác Hoa, Tiểu Nhu bọn họ trước khi đi, ta hình như thấy Trác Hoa bí mật đưa cái vật gì đó cho Nhiễm Nhiễm, bên ngoài có chút tối, ta cũng không thấy rõ là cái gì, ta hỏi Nhiễm Nhiễm, nàng nói không có gì, ta cũng không tiếp tục truy vấn, sau khi cáo biệt bọn họ thì còn lại hai ngươi chúng ta, nắm tay đi tới xe, nghĩ đến ngày mai chúng ta sẽ xa nhau rất lâu, ngực rất không vui vẻ, muốn cùng nàng ngây ngô lâu một chút, lâu một chút, nhẹ nhàng lắc lắc tay nàng nói:
"Bảo bối, chúng ta không lái xe được không? Đi bộ một chút đi."
"Ừ, được, vậy chúng ta liền đi bộ, đi chỗ nào?"
"Tùy tiện, đi tới chỗ nào cũng được, chỉ cần cùng với ngươi."
Nàng dùng cái trán của mình đặt ở trên trán của ta, vô cùng thân thiết cà cà, cười nói, "Được, tất cả nghe theo ngươi, chúng ta đi thôi"
Chúng ta ở đây, khí trời tháng 2, đã không phải là rất lạnh, đêm xuân hơi lạnh, gió không lớn, nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt của chúng ta, phảng phất mang theo một mùi tươi mát của hoa cỏ, rất thoải mái, rất thích thú, chúng ta mười ngón đan thấu, vừa đi vừa trò chuyện, đồng thời còn không quên đùa giỡn, bất tri bất giác liền đi tới một quảng trường nhỏ, trên quảng trường có các cụ lớn và bác gái đang tản bộ, có một nhà ba ngươi đang đùa giỡn, đương nhiên cũng có những người giống như ta và Nhiễm Nhiễm, chúng ta tìm được một trương ghế dài trong cái góc ngồi xuống, nàng hỏi ta:
"Đi lâu như vậy, mệt không?"
Thả lỏng mà đem đầu nhẹ nhàng tựa vào trên bả vai của nàng, nhắm mắt lại, trả lời nàng, "Không mệt mỏi, bởi vì có ngươi cùng ta, bảo bối, ngươi biết không? Ta rất thích cảm giác cùng với ngươi như vậy, rất thả lỏng, ngực rất thỏa mãn"
Nàng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán ta một cái, nói" Chúng ta cứ một chỗ như vậy cả đời đi"
"Được, móc ngoéo, đóng dấu, một trăm năm không được thay đổi" vươn ngón út muốn hướng nàng tuyên thệ.
Nàng nở nụ cười, vươn tay cưng chìu xoa xoa tóc của ta, nói, "Hảo ~ móc ngoéo, yêu chết cái bộ dánh khả ái này của ngươi, ngươi như vậy ta ngày mai sẽ không nỡ rời đi, phải làm sao mới tốt đây?"
"Ngươi đem ta đóng gói để ở trong túi đi, ngươi đi tới chỗ nào ta cũng theo tới chỗ đó, chân trời góc biển đều tùy ngươi đi, được không?" Một câu cuối cùng là ta hát ra.
"Tốt, cầu còn không được" nàng trả lời rất chắc chắn, sau đó nhẹ nhàng hôn xuống môi của ta
Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện nói, "A ~ đúng rồi, ngươi lúc ăn cơm có nói có món điểm tâm ngọt, món điểm tâm ngọt của chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Vừa nãy điều không phải cho ngươi sao? Hôn không ngọt ngào sao?"
"Ừ ~ chỉ như vậy thôi sao?" Có chút thất vọng mà nói.
"Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
"Không có việc gì, không muốn như thế nào nữa"
Ấm áp đi qua, ta đột nhiên có chút phát điên, "Ai nha ~ bảo bối, ngươi tiếp tục như vậy nữa ta thực sự thực sự luyến tiếc ngươi, đợi được ngươi trở về, ta có thể hay không nhớ ngươi đến điên mất?", kỳ thực từ mấy ngày trước trong lòng ta vẫn luôn thấp thỏm lo âu, chính bởi vì nàng về bên kia, vẫn chịu đựng không có ở trước mặt nàng biểu hiện ra bên ngoài, bởi vì ta biết nàng cũng sẽ luyến tiếc giống như ta, muốn để cho nàng an tâm.
"Được rồi, được rồi, ngoan ngoan ~ " nàng dùng sức đem ta ôm vào trong ngực, hôn đỉnh đầu ta một cái
"Nếu không thì?. . ."Kỳ thực trong lòng muốn nói là, để cho nàng ngày hôm nay không phải đi về, lưu lại theo ta, nhưng là nghĩ lại thôi đi, như vậy cảm thấy mình cỡ nào không hiểu chuyện.
"Nếu không thế nào? Hửm?" Nàng đem ta từ trên người nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn mắt ta hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì, không còn sớm nữa chúng ta hay là trở về đi" ta từ trên ghế đứng lên nói.
Nàng đem ta một lần nữa kéo về, để ta ngồi ở trên đùi của nàng, khóe miệng mỉm cười mà nói, "Không vội, đem lời vừa muốn nói của ngươi nói ra hết, ta muốn nghe"
Ta cúi đầu, trêu chọc ngón tay của nàng, nhỏ giọng nói, "Kỳ thực ta muốn nói, ngày hôm nay chúng ta có thể hay không không cần về nhà?"
"Không về nhà? Muốn đi chỗ nào?"
"Không biết, chỉ là ta muốn cùng với ngươi, ai ~ suy nghĩ một chút, vẫn là về nhà đi, ngươi còn phải thu thập hành lý, còn phải. . . "Ngực có chút phiền não không rõ.
"Đi mướn phòng?" Nàng không có chờ ta nói hết lời, liền đem suy nghĩ đã từng ở trong đầu ta trực tiếp nói ra.
". . . Ngươi không xấu hổ sao? Thế nào lại trực tiếp như vậy? Cũng không khéo léo một chút" Ta có đúng hay không rất có năng lực giả bộ? Rõ ràng trong lòng rất muốn a.
Nàng dùng một ngón tay phóng tới dưới cằm của ta, nhẹ nhàng khơi mào, mang theo giọng điệu đùa giỡn nói, "Cái này có khác nhau sao? Có cái gì phải xấu hổ? Ngươi xấu hổ sao? Hửm? Tiểu tức phụ của ta"
"Ngươi mới là tiểu tức phụ, mướn liền mướn, ai sợ ai? Đi!" Lại một lần nữa từ trên người nàng ly khai, cố sức đem nàng kéo lên, nói đi là đi.
Chúng ta từ quảng trường đi tới ven đường, nàng hỏi ta:
"Chúng ta có tới lấy xe không?"
"Lấy đi, ngày mai đến lấy sợ là không kịp"
"Được rồi ~ chúng ta vẫn là đi đón xe đi thôi, ta sợ ngươi đợi không được" nàng ghé vào bên tai ta mập mờ nói.
Lỗ tai ta nóng lên, phản bác nàng, "Ai. . .Ai đợi không kịp?"
"Ngươi không vội sao? Hửm?" Nàng ở bên tai ta thổi khí nóng, nữ nhân này quá xấu rồi.
Lôi kéo nàng đi nhanh vài bước nói, "Vội vội vội, ta rất gấp, vô cùng gấp, đi nhanh đi"
Nàng đi theo phía sau ta cười khanh khách, chờ ngồi vào trên xe taxi, ta tìm kiếm một vài khách sạn, chau mày, rất mờ mịt, không biết phải đặt trước chỗ nào, nàng đem điện thoại di động ta lấy đi, khẽ vuốt lông mày đang nhíu chặt của ta, nói:
"Không cần đặt, một hồi trực tiếp tìm một nhà là được rồi"
"Nga, được rồi"
Sắp tới nhà hàng chúng ta vừa mới ăn cơm, nàng nói nàng lái, ta hỏi nàng:
"Biểu hiện tốt như vậy là để làm gì?"
"Ta biết đi nơi nào? Ngươi biết sao? Hơn nữa, ta đây không phải là muốn để cho ngươi bảo tồn thể lực một chút a, miễn cho một hồi thể lực của ngươi không theo kịp, ngươi nói có đúng không?"
"Đáng ghét ~ ngươi khi nào thì học được hư hỏng như vậy?" Làm nũng mà đấm nhẹ trên vai của nàng.
Nhân gia cũng không nhìn ta, mắt nhìn phía trước, ung dung mà nói, "Gần mực thì đen"
". . ."Được rồi, ta không lời chống đỡ, thừa nhận không hơn lời nàng.
Rất nhanh nàng đem xe chạy đến một khách sạn, ta vừa nhìn cái này không phải là vừa lúc ăn cơm Trác Hoa nói tới sao, dừng xe xong, xuống xe, nàng hỏi ta:
"Bảo bảo, ngươi xem chỗ này có thể chứ?"
"Ừ."
Sau khi đi vào, ta là muốn đi tới quầy lễ tân, nàng lại lối kéo ta đi thẳng đến cửa thang máy, không nhìn biểu tình nghi ngờ của ta, nhấn phím thang mấy, khóe miệng mỉm cười mà nói với ta:
"Ta ngày hôm qua cũng đã dự tính xong rồi, tha thứ ta không có thương lượng trước với ngươi, chỉ là muốn cho ngươi một kinh hỉ, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
"A? Nguyên lai ngươi đã sớm dự mưu xong rồi, vừa nãy còn sáo lộ ta như vậy, ngươi. . ."Ta nghẹn đỏ bừng mặt, không biết nói như thế nào.
"Được rồi ~ món điểm tâm ngọt chân chính đang ở trong phòng a" nàng nghịch ngợm hướng ta nói.
Chúng ta tới đến cửa gian phòng, nàng từ trong túi lấy ra thẻ mở cửa phòng, nói với ta:
"Bảo bảo, nhắm mắt lại"
"Để làm chi?"
"Ngoan ~ nghe lời, nhắm mắt lại" ta nghe lời nhắm hai mắt lại
Nghe được âm thanh cửa phòng mở ra, lại nghe đến âm thanh đóng cửa, cảm giác được nàng đi tới sau lưng của ta, hai tay che hai mắt của ta, mang theo ta đi từ từ vào phòng, lúc nàng buông tay che mắt của ta, ở bên tai ta nói:
"Được rồi ~ bảo bảo, có thể mở mắt rồi"
Ta chậm rãi mở hai mắt ra, che miệng, mở to hai mắt nhìn, nhìn căn phòng xa lạ này, cảnh tượng bên trong làm cho ta vừa mừng lại vừa sợ, nàng thật là cho ta một cái surprise thật to. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro