Trạm Cháng Rắn Đuôi Chuông
Khu rừng u ám chìm trong sự im lặng ngột ngạt. Trần Vũ và Mai Linh đứng đối diện với con rắn đuôi chuông khổng lồ, một sinh vật kỳ dị mà họ chưa từng gặp. Tiếng chuông ở đuôi nó rung lên từng hồi, âm thanh sắc nhọn len lỏi vào tai, khiến cả hai cảm thấy rợn người. Mai Linh cắn chặt môi, siết chặt thanh kiếm trong tay, còn Trần Vũ đứng thẳng, cây thương bạc sáng rực dưới ánh nắng lờ mờ.
Con rắn khổng lồ đứng đó, một quái vật to lớn và đầy đe dọa. Đôi mắt vàng rực như hai hòn than cháy âm ỉ, ánh lên sự tàn nhẫn và bản năng săn mồi nguyên thủy. Mỗi lần nó chớp mắt, cảm giác như bóng tối dày hơn, nặng nề hơn. Lớp vảy màu nâu gỉ sắt của nó phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, trông như lớp áo giáp cổ xưa, sắc bén và cứng cáp. Những chiếc vảy ấy khi cọ vào nhau phát ra âm thanh rin rít, như tiếng kim loại nghiến vào đá.
Nó đang cuộn mình trên chiếc rương bạc, thân hình khổng lồ bao bọc lấy món đồ bí ẩn như một gã khổng lồ canh giữ kho báu. Từng vòng cuộn cơ bắp của con rắn uốn lượn quanh nắp rương, áp sát đến mức tưởng chừng như lực siết ấy có thể bóp nát cả kim loại. Ánh sáng yếu ớt từ bầu trời mờ nhạt soi lên lớp vảy sắc bén của nó, phản chiếu những tia sáng chập chờn tựa lưỡi dao sắc bén, khiến khung cảnh thêm phần chết chóc.
Phần đuôi của con quái vật gắn một chiếc chuông khổng lồ, nhưng không giống bất kỳ chiếc chuông nào trên đời. Nó to lớn và nặng nề, trông như một chiếc chùy sắt gắn chắc vào lớp da cứng tựa thép của con rắn. Mỗi lần nó rung, âm thanh sắc lạnh vang lên, không chỉ cảnh báo mà còn đe dọa, khiến tim người nghe đập loạn nhịp trong nỗi kinh hoàng. Đầu chiếc chuông còn khắc những hoa văn kỳ dị, ánh lên ánh sáng ma quái trong màn sương mờ.
Con rắn từ từ ngẩng cao đầu, đôi mắt vàng rực nhìn chằm chằm vào Trần Vũ và Mai Linh như đang đánh giá con mồi của nó. Một khoảnh khắc im lặng chết chóc tràn ngập không gian. Gió từ vách đá thổi qua, mang theo hơi thở lạnh lẽo và mùi tanh của máu. Mỗi lần con quái vật chớp mắt, bóng tối như kéo đến gần hơn, nặng nề hơn, ép lấy từng hơi thở của hai kẻ xâm nhập.
Đột ngột, nó chuyển động. Phần thân cuộn lại trên chiếc rương căng lên, từng cơ bắp rắn chắc nổi rõ dưới lớp vảy nâu sắt, tạo thành một đường cong đầy uy lực. Một tiếng "rít" sắc lạnh vang lên khi lớp vảy cọ xát vào nhau, tựa tiếng lưỡi dao mài trên đá. Phần đuôi khẽ rung, tiếng chuông ngân lên như tín hiệu khởi đầu cho sự hủy diệt.
Rồi, trong tích tắc, con rắn lao tới như một mũi tên bật khỏi cung. Thân hình khổng lồ của nó xé toạc không khí, nhanh đến mức cả Trần Vũ lẫn Mai Linh chỉ kịp thấy một bóng mờ lao thẳng về phía mình. Chiếc đầu khổng lồ với miệng há rộng, răng nanh dài sắc nhọn, hướng thẳng vào họ.
"Tránh ra!" Trần Vũ hét lớn, đẩy mạnh Mai Linh sang một bên trong khi chính mình nhảy lùi lại, mũi thương bạc sáng rực trong tay anh đã sẵn sàng cho cú phản công. Nhưng lực tấn công của con rắn quá dữ dội, cú lao của nó khiến mặt đất rung chuyển, đất đá từ mép vách đá vỡ ra, rơi thẳng xuống vực sâu phía dưới.
Chiếc rương bạc rung mạnh, như sắp trượt khỏi mép vách đá. Nhưng con quái vật không dừng lại. Nó cuộn người trong không trung, hạ cánh xuống đất một cách uyển chuyển, đôi mắt vàng bừng bừng lửa giận, sẵn sàng lao tới lần nữa. Mỗi chuyển động của nó mang theo sự chết chóc, bóng dáng của kẻ săn mồi tối cao trong khu rừng.
Bất ngờ, con rắn phóng về phía họ với tốc độ kinh hoàng, thân hình uốn lượn tạo thành những đường cong chết chóc trong không khí. "Lùi lại, né sang hai bên!" Trần Vũ hét lên, vừa nhảy sang trái, vừa đưa cây thương ra trước mặt để đỡ đòn.
Đầu rắn va chạm với mũi thương, phát ra âm thanh "keng" chói tai. Theo quán tính, con rắn lao về phía trước, nhưng cả hai đã kịp tản ra hai hướng. Trần Vũ giữ vững thế thủ, còn Mai Linh lợi dụng khoảng trống, lao nhanh đến phía sau con quái vật.
Ngay khi cô đến gần, ánh mắt sắc bén của cô lóe lên sự quyết tâm. Mai Linh dồn hết sức lực, giơ kiếm lên cao rồi chém mạnh xuống phần thân gần cổ con rắn. Lưỡi kiếm cắt sâu vào lớp vảy, máu đen bắn tung tóe. Con rắn gào lên một tiếng kinh hoàng, thân hình khổng lồ giãy giụa dữ dội.
Trần Vũ thấy không ổn hét lên " Cẩn Thận "
Nhưng Mai Linh chưa kịp rút kiếm ra thì thân rắn bất ngờ uốn cong, quất mạnh vào người cô. Đòn nhanh như chớp khiến Mai Linh không kịp phản ứng, cơ thể cô bị hất bay ra xa, đập mạnh vào một tảng đá lớn.
"Mai Linh!" Trần Vũ hét lên khi nhìn thấy cô ngã xuống, máu từ khóe miệng chảy ra.
Không kịp để cảm xúc lấn át, Trần Vũ lao thẳng về phía con rắn, ánh mắt anh ánh lên cơn thịnh nộ.
"Chết tiệt" Anh siết chặt cây thương, vận dụng toàn bộ sức mạnh đâm thẳng vào phần thân đã bị Mai Linh gây thương tích.
Mũi thương đâm sâu vào lớp vảy cứng, phát ra tiếng "phập" ghê rợn. Con rắn giãy giụa dữ dội, toàn thân nó cuộn lại, chiếc đuôi quất liên tục vào không trung, tạo thành những tiếng rít mạnh. Trần Vũ nhanh chóng lùi lại, mồ hôi ướt đẫm trên trán.
Tuy nhiên, con quái vật vẫn không chịu khuất phục. Nó trườn lên cao, ánh mắt vàng rực nhìn thẳng vào Trần Vũ như muốn nuốt chửng anh. Đột nhiên, nó phóng tới với tốc độ khủng khiếp. Trần Vũ nghiêng người né sang bên, nhưng khoảng cách quá gần khiến vai anh bị cào xước bởi những chiếc vảy sắc như dao.
Máu nhỏ từng giọt xuống đất, nhưng anh không dừng lại. Anh xoay cây thương, nhắm thẳng vào phần cổ con rắn, tung một đòn mạnh mẽ. Lưỡi thương cắm sâu vào thịt, khiến con rắn rít lên đau đớn. Nhưng nó vẫn còn quá nguy hiểm, từng cú quật đuôi của nó làm mặt đất nứt toác, cây cối xung quanh bị nghiền nát.
Trần Vũ cảm nhận tim mình đập mạnh trong lồng ngực, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Anh biết rằng chỉ cần một sai lầm nhỏ, mạng sống của cả hai sẽ bị đe dọa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro