Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Điểm Sáng Bí Ẩn

Trần Vũ và Mai Linh men theo con đường đá gồ ghề dẫn sâu vào lòng núi. Không khí trở nên lạnh hơn, từng cơn gió nhẹ thổi qua khe núi mang theo tiếng rít u ám , . Ánh sáng mặt trời yếu dần, bị những bức tường đá cao chót vót hai bên nuốt chửng, chỉ còn lại những tia sáng mỏng manh .

"Chúng ta đang đến gần," Trần Vũ nói khẽ, tay siết chặt cây thương bạc. Trong giọng nói của anh, không hẳn là sự lo lắng mà là sự chuẩn bị cho một điều gì đó khó lường.

Mai Linh đi sát bên anh, ánh mắt cảnh giác quét quanh khu vực, cảm giác như bóng tối đang ẩn giấu những điều bí mật đằng sau lớp đá lạnh lẽo này.

Cuối cùng, cả hai dừng chân trên một mỏm đá cao. Từ đây, họ có thể nhìn thấy toàn bộ khoảng trống bên dưới – nơi năm chiếc rương vàng được đặt giữa nền đất đá gồ ghề. Ánh sáng từ những chiếc rương phản chiếu lấp lánh, tạo nên vẻ đẹp mê hoặc như đang mời gọi những kẻ liều lĩnh đến gần.

Mai Linh nắm chặt thanh kiếm, không giấu được sự vui mừng:
"Chúng ta đã tới. Đó chắc chắn là những chiếc rương trên bản đồ!"

Trần Vũ không đáp ngay, ánh mắt anh lóe lên ánh vàng kỳ dị. Trong tầm nhìn đặc biệt của mình, ba trong số năm chiếc rương phát sáng đỏ rực, như một lời cảnh báo chết chóc chỉ anh mới có thể thấy.
Anh trầm giọng:
"Ở đây có thể là bẫy , cậu còn nhớ tình huống lúc trước khi chúng ta gặp rương bạc  ".

Mai Linh giật mình với phán đoán của Trần Vũ:
"Cậu chắc chứ? Ba chiếc rương đó thực sự nguy hiểm sao?"

"Chắc chắn," Trần Vũ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng bên dưới. "Nếu không có quái vật canh giữ, khả năng lớn là chẳng có vật phẩm gì bên trong. Những chiếc rương này chỉ để dụ kẻ khác bước vào bẫy."

Trần Vũ suy nghĩ :" Lạ thật , vậy tại sao tấm bản đồ chỉ có rương vàng ở đây chẳn lẽ mục địch chỉ để dụ giết tất cả người tham gia thôi sao ."

Trần Vũ nhắm mắt, cố gắng nhớ lại hình ảnh của tấm bản đồ. Trong ký ức, cậu nhìn thấy hình vẽ năm chiếc rương nằm dưới chân vách đá, nhưng phía trên lại xuất hiện một điểm sáng kỳ lạ. Anh không kịp suy nghĩ nhiều thì cảm giác lạnh lẽo trên tay kéo anh về thực tại.

Mai Linh giật tay anh, thì thầm nói:

"Nhìn kìa! Ở đó có người đanh chiến đấu !"

Dưới chân mỏm đá, hai nhóm người lao vào nhau trong một cuộc giao chiến hỗn loạn. Tiếng kim loại va chạm vang lên ken két, hòa lẫn với tiếng hô hét đầy căng thẳng. Những người cầm kiếm và thương áp sát, dằn co từng bước, cố gắng đẩy lùi đối thủ.

Đằng sau, những cung thủ liên tục bắn ra những mũi tên sắc bén. Một vài mũi tên găm trúng mục tiêu, nhưng đa phần đều bị né tránh . Mặt đất xung quanh đã bắt đầu thấm máu, xác người nằm rải rác, nhưng những kẻ còn sống không hề nao núng, tiếp tục lao vào trận chiến như những con thú săn mồi.

Trên cao, Trần Vũ và Mai Linh ẩn mình, quan sát toàn bộ sự hỗn loạn bên dưới. Trần Vũ khẽ liếc về phía những chiếc rương, ánh mắt anh lóe lên sự tập trung:
"Họ không biết những chiếc rương kia là bẫy chết người..."
Mai Linh nín thở, gật đầu không rời mắt khỏi cảnh tượng. "Họ đang chiến đấu vì một cái bẫy. Nhưng nếu họ mở hết rương thì có khi nào xuất hiện rương thật không."

Trần Vũ lắt đầu khẳn định :" điều đó không thể sảy ra".

Lúc này Trần Vũ đảo ánh mắt về phía hướng rương vàng.

Trần Vũ mở to mắt khi ánh nhìn chạm đến một vách đá cao phía trên những chiếc rương. Anh lẩm bẩm:

"Điểm sáng... nó nằm trên kia. Kho báu thật sự không phải ở đây."

Anh vội quay sang Mai Linh, giọng nói gấp gáp:
"Chúng ta phải lên đó."

Ầm!

Tiếng gầm trầm thấp kéo dài, vang vọng khắp các khe đá như một lời tuyên bố từ thứ gì đó khổng lồ. Toàn bộ khu vực bỗng chìm trong im lặng. Cả hai nhóm chiến đấu bên dưới lập tức ngừng tay, ánh mắt đổ dồn về phía nguồn âm thanh.

Trần Vũ nhắm mở trừng mắt, cảm nhận từng đợt sóng âm rung động trong cơ thể. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh, từ bàn tay siết chặt cây thương bạc, cho đến đỉnh đầu. Âm thanh đó không phải là một tiếng gầm của con thú thông thường; nó đầy sức mạnh, như một lực lượng nguyên thủy đang thức tỉnh. Trần Vũ có thể cảm nhận được sự rung chuyển trong đất đá, như thể toàn bộ vách núi đang run rẩy vì sự xuất hiện của thứ gì đó khổng lồ.

Một nỗi sợ hãi mơ hồ trỗi dậy trong anh. "Con quái vật này... không phải là thứ mà chúng ta muốn thấy á".

Mai Linh nắm chặt thanh kiếm, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng:
"Cái... cái gì vậy?"

Một nỗi sợ hãi mơ hồ trỗi dậy trong anh. "Con quái vật này... không phải là thứ mà chúng ta muốn thấy á".

Trần Vũ nhíu mày, ánh mắt đầy cảnh giác. Anh trầm giọng:
"Một con quái vật khủng bố đang tiến về phía khu vực này... có thể âm thanh chiến đấu đả dẩn dụ nó ."

Cả hai lặng người trong giây lát, không ai dám di chuyển.

Mai Linh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói run nhẹ:
"Chúng ta phải nhanh lên trước khi mọi thứ tồi tệ hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bean