Chiến Lợi Phẩm
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp sương mờ, nhẹ nhàng chiếu xuống nơi hai người đang đứng. Cảnh vật xung quanh dường như được bao phủ bởi một sự tĩnh lặng lạ thường sau trận chiến dữ dội. Xác con rắn khổng lồ nằm lạnh lẽo gần đó, bộ vảy óng ánh trong ánh sáng mặt trời. Chiếc rương bạc đặt cạnh xác nó tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, như mời gọi.
Trần Vũ ngồi dựa vào một tảng đá lớn, đôi mắt anh không rời khỏi Mai Linh, người vừa tỉnh dậy. Gương mặt thanh tú của cô vẫn còn chút tái nhợt, nhưng đôi mắt sáng dần lên, mang theo sức sống vừa hồi phục.
Mai Linh khẽ cựa mình, đôi môi khô khốc mấp máy:
"Tôi... tôi vẫn còn sống sao?"
Trần Vũ mỉm cười nhẹ nhõm, giọng anh đầy ấm áp:
"Ừ, cô may mắn lắm đấy. Nếu không rơi trúng nhánh cây đó, mọi chuyện đã tồi tệ hơn nhiều."
Mai Linh ngước nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua xác con rắn, sự tò mò dần lấn át mọi thứ.
"Cậu chưa mở chiếc rương kia à?"
Trần Vũ lắc đầu, ánh mắt anh hướng về phía chiếc rương, nhưng giọng nói vẫn tràn đầy chân thành:
"Tôi muốn đợi cô tỉnh lại để cùng mở. Đây là chiến công của cả hai chúng ta, tôi không thể làm điều đó một mình."
Mai Linh hơi bất ngờ trước lời nói của anh. Trong thế giới mà lòng người thường chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân, sự chân thành này khiến cô không khỏi cảm động.
"Cậu... thật sự không tính giữ tất cả cho mình sao?" Cô khẽ hỏi, đôi mắt không giấu được sự ngạc nhiên.
Trần Vũ nhíu mày, như thể câu hỏi của cô thật kỳ lạ.
"Cô đã liều mạng cứu tôi. Nếu không có cô, tôi thậm chí không đứng đây mà nói chuyện được. Mọi thứ nên được chia đều."
Mai Linh cười nhẹ, một nụ cười ấm áp pha lẫn chút cảm kích.
"Cảm ơn cậu, Trần Vũ. Nhưng cậu xứng đáng nhận nhiều hơn tôi."
Trần Vũ nghiêm túc đáp lời:
"Đừng nói thế. Chúng ta là đồng đội, đúng không? Nào, cùng xem trong rương có gì."
Cả hai tiến lại gần chiếc rương bạc. Xung quanh, những tán cây lay động trong gió, tạo thành những âm thanh khe khẽ như cổ vũ cho khoảnh khắc đặc biệt này. Mai Linh khẽ chạm tay lên chiếc rương, cảm giác mát lạnh từ kim loại truyền qua tay cô.
"Cậu mở đi," cô khẽ nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chiếc rương.
Trần Vũ gật đầu, chậm rãi mở nắp rương. Một luồng ánh sáng vàng rực bùng lên, kèm theo giọng nói thông báo vang lên đầy quyền uy:
"Chúc mừng bạn đã mở rương bạc, nhận được:
• 10 điểm tích lũy
• Kỹ năng Dùng Kiếm Trung Cấp
• Hồi Huyết Đan x1
• Thuốc Trị Thương Cơ Bản x3
• Chìa Khóa Vàng x1."
Trần Vũ cầm chiếc chìa khóa vàng trong tay, ánh mắt anh thoáng vẻ trầm tư.
"Có lẽ đây là chìa khóa để mở rương vàng hoặc một thứ gì đó quý giá hơn..."
Mai Linh nhìn vào cuộn kỹ năng với ánh mắt đầy hứng thú, nhưng nhanh chóng quay sang Trần Vũ, lúng túng nói:
"Cậu giữ đi. Đây là thứ rất quan trọng, tôi không thể nhận."
Trần Vũ lắc đầu, không chút do dự:
"Cô hãy lấy cuộn kỹ năng này. Cô đã liều mạng để cứu tôi. Hơn nữa, nếu thực lực của cô tăng lên, chúng ta sẽ dễ dàng vượt qua những thử thách sắp tới hơn."
Mai Linh ngập ngừng, nhưng trước ánh mắt chân thành của Trần Vũ, cô cuối cùng cũng đồng ý.
"Được, tôi sẽ nhận. Nhưng cậu hãy để tôi trả ơn cậu vào một ngày nào đó."
Mai Linh sử dụng cuộn kỹ năng trên tay. Một luồng ánh sáng xanh lam bùng lên, bao trùm lấy cô. Những ký tự cổ xưa bắt đầu lơ lửng trong không trung, rồi như có một sức mạnh vô hình, chúng bay thẳng vào cơ thể cô.
Mai Linh cảm thấy một dòng năng lượng nóng rực chảy qua khắp các cơ bắp, mạch máu, và từng tế bào. Đôi mắt cô mở lớn, cảnh vật xung quanh dường như biến mất. Trong tâm trí, cô nhìn thấy một chiến trường rộng lớn. Trên đó, một kiếm khách mặc giáp bạc đang múa kiếm, từng chiêu thức sắc bén, uyển chuyển như hòa quyện với gió.
Mỗi đòn tấn công, mỗi bước chân, mỗi nhịp thở của người kiếm khách như được khắc sâu vào tâm trí Mai Linh. Cô cảm nhận rõ ràng từng đường kiếm cắt qua không khí, nghe được âm thanh sắc lẹm khi lưỡi kiếm chạm vào đối thủ. Mọi thứ chân thực đến mức cô có cảm giác mình chính là người đang cầm kiếm chiến đấu.
Ánh sáng xanh dần lịm tắt. Mai Linh mở mắt, cả cơ thể cô như vừa trải qua một quá trình rèn luyện lâu dài. Khi cô cầm thanh kiếm bên hông, nó không còn nặng nề hay lạ lẫm như trước. Cô vung kiếm thử một đường, và ngay lập tức, lưỡi kiếm rít lên trong không khí, nhanh và chuẩn xác đến mức cả Trần Vũ cũng phải ngạc nhiên.
"Cảm giác thế nào?" Trần Vũ mỉm cười hỏi.
Mai Linh đưa ánh mắt sáng rực nhìn anh, giọng nói lộ vẻ hào hứng:
"Tôi cảm thấy... như mình vừa luyện tập cả chục năm. Mọi thứ đến với tôi thật tự nhiên, từng chiêu thức trong đầu tôi giống như đã khắc ghi từ lâu."
Trần Vũ gật đầu hài lòng.
"Vậy thì tốt. Kỹ năng này sẽ giúp ích cho cô rất nhiều."
Mai Linh nhìn thanh kiếm trong tay, lòng tràn đầy tự tin. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy, vẫn có một lời thề âm thầm vang lên: "Trần Vũ, cậu đã tin tưởng tôi. Tôi sẽ dùng sức mạnh này để giúp đở cậu ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro