Chương 2
Bước vào lớp là hình ảnh mà chắc chắn tôi sẽ không muốn quên nhất, những thanh thiếu niên cùng độ tuổi náo nhiệt trò chuyện thành từng nhóm, có nam, có nữ, có cả cặp đôi cũng bẻn lẻn ngại ngùng trò chuyện với nhau tưởng chừng như sợ cả lớp phát hiện.
Lúc này đây chỗ ngồi chưa được phân cụ thể, có một điểm tôi khá bất ngờ là không chia chỗ ngồi theo học lực, mà giáo viên chủ nhiệm sẽ dựa vào tính cách, và đặc điểm ngoại hình của từng bạn. Ví dụ như bạn thấp hơn, thị lực kém sẽ được ưu tiên ngồi đầu bàn, hoặc những bạn hoạt bát sôi nổi sẽ được kiềm lại bởi bạn có tính cách trầm ổn hơn. Tôi thấy cách chia này rất hay.
Không ngoại lệ, tôi được xếp ngồi bàn gần cuối cạnh cửa sổ, cạnh bên là một thiếu niên rất năng động, cậu ấy là người chơi thể thao, cụ thể là bóng chuyền nên rất cao và to con, làn da rám nắng do liên tục tập ngoài trời, lại gần cậu ấy dường như được truyền nguồn năng lượng không biết mệt vậy. Có thể bị cuốn bất kì lúc nào vào mọi hành động của cậu. Trông bề ngoài cao to dũng mãnh vậy chứ bên trong lại đơn thuần, nói thẳng thì là ngây thơ. Cậu ấy cư xử với mọi người đều như nhau, không nhận ra được sự khác biệt giữa tình cảm nam và nữ, luôn thể hiện hết suy nghĩ trong đầu ra bên ngoài mà không ngần ngại. Đôi lúc tôi thấy tính cách vậy rất tốt, mà cũng không tốt.
"Nè nè, lần đầu tiên tôi được xếp ngồi cạnh cậu, hai đứa mình cũng chỉ nói được vài ba câu hồi năm ngoái thôi. Hi vọng năm nay sẽ nói được nhiều hơn haha" thiếu niên mặt mày rạng rỡ nhìn tôi nói, như thể muốn xua đi không khí xa lạ lúc này.
"Tôi cũng vậy, cùng giúp đỡ nhau nhé!" Tôi trả lời.
"Ừm, năm nay cô Tưởng Duy tiếp tục chủ nhiệm, tôi rất thích thích cô. Bởi vì cô rất tốt"
"..." Tôi không trả lời, điều này thì ai trong lớp cũng biết, cô Duy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực tế cô quan tâm học sinh rất nhiều.
"Này! Hứa Duy, lần này được ngồi với đóa hoa của lớp chúng ta sao? Như vậy mới tốt cho cậu đó! Hahahaha" giọng cười vang khắp lớp, mọi người đều chú ý vào bàn của tôi và Hứa Duy bạn cùng bàn của tôi. Chủ nhân của câu vừa rồi không ai khác là Mạnh Luân anh em chơi bóng chuyền với Hứa Duy.
"Đúng vậy, đúng vậy. Chúng tôi đều muốn mà còn không được đây" các nam sinh khác cũng bắt đầu tham gia cuộc vui trêu đùa chúng tôi.
"Chỉ là các cậu không may mắn bằng tôi thôi, đúng không?" Hứa Duy quay sang nhìn rồi nháy mắt phải như ra tín hiệu muốn trêu tôi. Tôi cũng không muốn đáp lại mấy lời trêu đùa đó, chỉ nở nụ cười công nghiệp cho qua chuyện.
Mọi người cũng thấy chọc tôi không thú vị nữa nên đã chuyển sang chủ đề khác, riêng Hứa Duy thì lâu lâu quay sang nhìn tôi như thể muốn nói điều gì đó.
Ngày đầu tiên khai giảng nên không có học, đa phần là làm quen với phòng mới và sinh hoạt nội quy như mọi năm, thoáng đã là 10 giờ, cô Tưởng Duy cho học sinh về sớm không quên dặn chúng tôi về cẩn thận. Vì cách triển khai sinh hoạt mỗi lớp khác nhau thành ra tan học giờ cũng khác nhau, có lớp được về, cũng có lớp chưa. Tôi thuộc lớp 11/1 tức là lớp đầu tiên, nên được ưu ái ở ngay sát cầu thang, từ cầu thang nhìn về bên trái kéo dài xuống hành lang là khu vực của lớp 11 ở tầng 2. Vì gần cầu thang nên tan học cũng không làm phiền lớp khác còn đang sinh hoạt. Mọi người đều lịch sự bước ra trong yên lặng tránh tạo ra nhiều tiếng ồn. Tôi cũng dần bước xuống cầu thang tiến về phía cổng trường, trời nắng gắt hơn buổi sáng rất nhiều, nếu đi ra đường giờ này mà không có chiếc áo che nắng hay nón thì rất dễ bị bệnh, cũng may là từ đầu đã có chuẩn bị, với cơ thể này mà đi không có gì che chắn xuống quãng đường về nhà chắc là mai không đến được lớp mất. Lôi chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, ở giữa nón có thêu một đóa cẩm tú cầu màu xanh tím trông rất cầu kì, làm nó khác hẳn so với những chiếc mũ bình thường. Mặc thêm chiếc hoodie zip màu trắng cũng được thêu cẩm tú cầu nhỏ xíu trước ngực. Xong! hoàn hảo. Đi về nhà thôi.
Bước lên xe bus vắng người, thong thả chọn một chỗ cạnh cửa sổ, đeo tai nghe bật bài nhạc yêu thích. Cứ thế mà đã đến trạm xe, đi bộ đến nhà cũng mất thêm 10 phút, bước trên con lộ nhỏ cứ đi tầm 1-2 căn là có hàng xóm ra hỏi thăm. Vì chỗ này không to, xóm nhỏ nhà san sát nhau, nên mọi người sinh hoạt hay trò chuyện thì đều ra trước nhà, không khí từ trạm vẫn còn yên ắng, bước vào lộ nhỏ đã thấy đầy ắp tiếng trẻ con, các cô trò chuyện với nhau.
"Ôi con gái của lão Tùy đi học về đấy à, hôm nay khai giảng chắc hẳn là vui lắm cháu nhỉ, thằng ranh nhà cô cũng vừa mới về, chưa kịp thay đồ đã chạy đi chơi mất tăm" cô Lương hàng xóm nhà đầu ngõ, là người rất tốt tính, cô được mọi người xem như là người phụ nữ cái gì cũng biết, không phải tọc mạch hay nhiều chuyện người khác, mà là do sự quan tâm của cô dành cho mọi người, luôn biết hoàn cảnh của từng gia đình, nếu có khó khăn chắc chắn cô Lương sẽ giúp, cô năm nay cũng đã ngoài 40, tóc dài đến thắt lưng, đã pha nhiều sợi tóc trắng. Nghe nói cô rất yêu mái tóc của mình, với người phụ nữ mang nét truyền thống thì điều này dễ hiểu.
"Dạ con chào cô Lương, hôm nay cô nấu gì mà thơm thế ạ?" tôi nhoẻn miệng cười với cô, vì tôi cũng rất thích cô.
"Con bé này mũi thính thật đấy, hôm nay cô nấu xôi đấy. Vì giỗ ba chồng nên cô phải chuẩn bị mâm cúng, một lát nữa chín, cô mang cho cháu một ít ăn lấy thảo nha" cô Lương cười tít cả mắt lại, đối với cô có lẽ đây là niềm hạnh phúc, mỗi ngày bên chiếc bếp nhỏ, chăm sóc gia đình thật tốt, nhìn con trai trưởng thành, chắc hẳn không chỉ cô Lương mà với bậc cha mẹ nào cũng đều mong muốn đều đó. Nghĩ đến đây tôi nhớ đến ba, nhanh chóng bước về nhà thôi.
"Dạ con cảm ơn cô Lương, nhất định con và ba sẽ ăn thật ngon!" tôi cúi đầu chào cô.
Đi thêm 5 phút nữa, cách nhà cô Lương hơn 10 căn nhà là nhà của tôi. Ngôi nhà màu vàng nhạt, phía trước trồng rất nhiều cây và hoa, có cả rau sạch. Ba là người yêu thích cây cỏ nên việc trồng cây rất đơn giản với ông.
"Ba ba, con về rồi ạ!"
"Con gái của ba về rồi sao? vào đây tiểu bảo bối của ta" ba Tùy là người rất dịu dàng, ông làm bố đơn thân từ năm tôi 10 tuổi, vừa làm ba vừa làm mẹ, vì vậy tình cảm giữa hai ba con rất tốt, ba Tùy cũng rất chiều chuộng đứa con gái duy nhất của mình, không để cho con mình chịu thiệt bất kì điều gì, con gái nhà người ta có gì thì con gái của ông cũng phải có thứ đó, trời đông lạnh không tiếc tiền mua rất nhiều áo ấm cho tôi, lại tiếc tiền mua áo cho bản thân mình. Vất vả nhiều năm như vậy cũng chỉ muốn tiểu bảo bối của mình sống thật tốt và bình an mà thôi.
"Trời nóng như vậy, đi học xa nhà thật là cực khổ cho con, phải chi ba cố gắng được nhiều hơn nữa thì đã cho con một nơi tốt hơn, không phải vất vả như vậy, lại đây ba có nấu nước mát, uống giải khát nào. Ôi con gái của tôi, thương chết mất" giọng điệu cưng chiều hết mực, tôi biết ông luôn sợ mình không bằng mẹ, sợ không nuôi được đứa trẻ yếu ớt như tôi, sợ tôi bị thiệt thòi, sợ tôi sẽ bị đủ mọi thứ trên thế giới này tổn thương.
"Con ổn ạ, đi bộ ra trạm xe không mất quá nhiều thời gian, còn lại thì con đều ở trên xe, với cả con cũng chuẩn bị áo và nón để không bị say nắng, ba yên tâm, con khỏe lắm!" vừa nói miệng nở thêm nụ cười thật tươi để xoa dịu tâm trạng lo lắng của ba mình.
"Được rồi, ba biết con sợ ba lo lắng nên mới nói như vậy, bảo bối của ba cứ học cho tốt, cuộc sống sau này của con sẽ tự ắt tốt, con đừng lo cho ba quá nhiều, ba tự biết chăm sóc cho mình. Đổi lại con mới là người nên được chăm sóc mới đúng"
"Hehe, con gái của ba sẽ bên cạnh ba suốt đời mà, ba phải sống thật lâu, sau này con sẽ trở nên thật giàu, sẽ nuôi ba ba của con"
"Ừm, ừm, ba nghe con gái hết, nhưng không thể bên cạnh ba cả đời được, con sẽ có gia đình riêng, ba sẽ ở cạnh con, chúc phúc cho con" Nụ cười và lời nói của ba Tùy chính là động lực lớn nhất để tôi nỗ lực, gia đình duy nhất của tôi, người yêu tôi và trân quý tôi nhất thế gian này.
"Ăn cơm trưa thôi con gái, lát nữa ăn xong thì ngủ trưa đi, ba đi hái rau đem ra chợ bán. Rau đợt này rất tốt, chắc chắn sẽ được giá tốt" ông vỗ ngực xoắn tay áo vào bếp bưng thức ăn bày ra bàn, tôi cũng vào phụ ông dọn cơm.
Trên bàn toàn là món tôi thích, canh khoai mỡ nấu tôm, thịt gà kho xả ớt, một dĩa rau củ luộc to đùng. Khói bay nghi ngút từ nồi canh, chứng tỏ ba luôn canh nhiệt độ còn nóng để đợi tôi về, món thịt gà tôi yêu thích nay lại chất đầy dĩa, sự ấm áp và bình dị thế này, chẳng ai mang đến được cho tôi ngoài ba.
Có nhiều người mơ ước mình sẽ giàu có, thành công, có địa vị cao, trở thành một ai đó, mọi giấc mơ đều có giá trị và chứa đầy sự nỗ lực. Cũng có những người như tôi, mơ ước mỗi ngày 3 bữa đều được bên cạnh người mình yêu thương, bình an, và hạnh phúc là đủ. Nhưng điều ước càng nhỏ thì lại càng khó thực hiện...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro