Thực ra tôi vẫn còn thích em
Tôi chẳng biết nói thế nào nữa nhưng cho đến tận bây giờ, thật ra, tôi vẫn còn thích cô ấy...rất rất thích cô ấy...và tôi tin một ngày nào đó chúng tôi sẽ được gặp lại nhau, sẽ bắt đầu một câu chuyện mới...
***
15 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của đời người, cái tuổi của sự bồng bột ham chơi, cái tuổi bắt đầu sự trưởng thành, và cái tuổi của những rung động đầu đời...
Mẹ tôi nói 15 tuổi – tôi đã trở thành một thiếu niên rồi, nên có nhiều thứ phải thay đổi. Đối với tôi, so với cái năm dậy thì hồi lớp sáu và lúc thành thiếu nữa bây giờ chẳng có gì khác nhau, tôi cũng không biết ở tôi có cái gì mà phải thay đổi như mẹ nói. Lúc nào mẹ cũng sợ tôi hư hỏng vì ở cái tuổi này hay hùa theo bè bạn nên giữ tôi trong nhà như kho báu. Tôi cũng lên cấp 3 rồi, lớn hơn trước nhiều nên đâu phải ai nói gì cũng nghe mà mẹ tôi cứ quan trọng thái hóa vấn đề.
Tôi học lớp nâng cao ở một trường cấp ba bình thường trên thành phố. Mọi người ai cũng hỏi tôi vì sao không thi vào trường chuyên. Buồn cười thật !! thời buổi bây giờ có ai mà chẳng thích học ở những trường tiếng tăm danh giá chỉ tại chúng nó không đủ trình độ thông minh để so đo này nọ hoặc là nhà không có điều kiện để chạy đua vũ trang học thêm học bớt trong những trung tâm hàng đầu thành phố - tôi cũng thế. Được học lớp chọn là tôi hạnh phúc vô cùng rồi.
Ngày thứ nhất đi học tôi đâm phải một cô bạn lớp dưới, ngày thứ hai chúng tôi lại đụng trúng nhau, ngày thứ ba tôi cũng vấp chân của cô bạn ấy một lần nữa. Tôi đem chuyện đó kể với mẹ, mẹ lại bảo do lúc thi vào, vì chép bi bài của thằng ngồi bên nên giờ bị quả báo. Tôi không hiểu sao mẹ lại nhớ dai chuyện đó kinh khủng, biết vậy tôi đã không kể rồi. Tôi hậm hực bỏ lên giường đi ngủ. Lúc cô giáo xếp ban cán sự lớp, vì đứng trong top năm nên tôi được phân công vào đội cờ đỏ, dù chỉ là một chức vụ vô cùng nhỏ nhưng tôi rất vui vì không bị dọn vệ sinh. Bữa học đầu tiên tôi làm quen nhiều con trai trong lớp lắm, tôi lại được ngôì cạnh thằng bạn thân 4 năm trời. Ôi còn gì hạnh phúc hơn. Vì thân quá nên có rất nhiều chuyện để chúng tôi nói với nhau,thế là không ít lần tôi và nó bị giáo viên mắng.
Lúc ăn trưa tôi lại đụng phải cái cô bạn hôm trước, tôi ngước lên nhưng không Ngờ cô bạn ấy lùn như vậy, tôi quay qua nói với thằng bạn:
- Con nhỏ đó bằng tuổi mình mà đứng bằng em tao rồi, lùn quá mày ha
- Con nhỏ Hồng Anh, đội trưởng cờ đỏ đó, mày không biết à ? – Con bạn tôi đáp
- Không! Buổi giao lưu họp mặt hôm trước tao không đi. – Tôi trả lời tỉnh bơ
HÌnh như cô ấy đã nghe tôi bảo cô ấy lùn nên cũng lườm lườm rồi bỏ đi. Lúc ra về, vì xe tôi để gần xe cô ta nên cô ta liền trả thù bằng cách dán tờ giấy ghi dòng chữ:"Người gì vừa béo vừa lùn như heo"
Thật ra thì tôi không có béo lắm đâu. Lên cấp ba tôi nặng 80kg hoi nên chỉ hơi mũm mỉm tí thôi với lại tôi cao 1m77 nên đâu thể gọi là lùn đc😤😤. Còn cô ấy thì lùn hơn tôi một khúc, 1m50 là cùng. Suốt mấy năm đi học tôi toàn bị trêu là "Tuấn Béo", nhưng tôi đâu có bận tâm vì lúc đó mẹ tôi toàn bảo như vậy mới dễ thường làm tôi toàn tưởng thật. Nên lúc trả thù chọc tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy bình thường, chỉ cười một phát cho ấy tức rồi nhảy lên xe máy về.
Và cũng đến lượt lớp tôi trực cờ đỏ, tiết sinh hoạt cô giáo bảo tôi xuống phòng hội đồng để đội trưởng hướng dẫn. Thật trùng hợp cô ấy là người phụ trách lớp tôi. Vì cũng chưa quen biết mấy nên tôi rất giữ khoảng cách, ngồi xa anh cả mấy trăm dặm. Cô ấy cười nói:
- Sợ gì chứ, mình không ăn thịt đâu, ngồi vậy sao mình hướng dẫn được.
Vì lúng túng nên tôi trả lời đại một câu mà quên suy nghĩ:
- Nhưng..Mình thích!!
- Thích gì kì vậy, cậu ngại chứ gì. Cậu có vẻ rụt rè nhỉ?
- Đâu, với con gái như cậu mới vậy.
- Mình thì sao?- Cô ấy ngạc nhiên hỏi.
Lúc đó do tôi ngại quá nên thật thà bóc toẹt ra tất cả:
- Mẹ em nói con gái mà lên cấp ba rồi thường có tính hung dữ như chó giũ nhà nên...
-cậu nói gì vậy... bày cho cậu chấm điểm thôi mà em nghĩ vớ vẫn thế. Thôi cậu chỉ cần xích lại 2 cái ghế nữa là được rồi.
Tôi không biết lúc đó tại sao tôi lại dễ dàng gọi "cậu" ngọt sớt như thế. Ở nhà tôi toàn bị mắng vì chưa bao giờ xưng hô lễ phép với anh trai. Do khoảng cách hơi xa nên cô bạn cũng chẳng hướng dẫn rõ ràng gì, đôi lúc còn nhìn tôi rồi như kiểu cười nhạo:
- Cậu ngồi như vậy mà làm được gì. Thôi có điện thoại, zalo, facebook gì không cho mình xin rồi tối mình gửi tài liệu qua cho
Tại mẹ tôi lúc nào cũng hay kiểm soát nên cứ đòi kết bạn facebook của tôi để theo dõi, vì vậy tôi chẳnng muốn đưa cho cô ấy nick fb. Tôi bất đắc dĩ phải cho cô ấy số điện thoại lẫn zalo. Tối đó anh gửi cho tôi mớ tài liệu:
- Cậu nhận được chưa
- Rồi cậu
- Đọc kĩ đi nhé, làm miết rồi quen thôi
- Dạ
Tôi chưa bao giờ ngoan ngoãn dạ với ai cả, vậy mà bất giác tôi lại nói như thế với cô ấy. Tôi cũng chẳng hiểu tôi nữa. Mẹ tôi thường bảo đó là "khôn nhà dại chợ".
Cô lại nhắn:
- Bữa sau cậu giảm bớt cự ly đi. Mih cũng biết suy nghĩ lắm, có làm gì được đâu.
- Mih đâu biết, mih chỉ nghe mẹ mình bảo sao làm vậy thôi.
- Nghe lời mẹ ghê vậy, ngoan thế. Lo học bài rồi ngủ sớm đi "ông anh"
- uk, mih đọc xong cái này đã.
- Cậu ngủ ngon, để giữ sức khỏe.
Lúc nào nhắn tin với cô ấy cũng vậy. Cô ấy quan tâm, nhắc tôi ngủ sớm. Cô ấy cũng hay nói tôi lo học hành, bảo ban các thứ, nhiều lúc cô ấy cứ như mẹ tôi vậy.
Nhắn tin với cô ấy ít lần, rồi một hôm, có vài đứa qua lớp tôi nói:" Bn nào là bn Tuấn?" và cũng lại hỏi tôi:" Bn thân với Hồng Anh lắm hả?". Lúc đó tôi từ chối,bảo là không có. Tôi lấy làm lạ nhắn tin, hỏi cô cho ra nhẽ:
- Sao bọn lớp cậu hay qua tìm mih thế?
- Tại mih bảo có một thằng béo béo lớp bên kia dễ thương mà nói chuyện vui lắm!
- Nói chuyện vui gì?
- Thì chuyện cậu bảo con gái như mih có tính hung dữ như chó giữ nhà...kkk😂
Tôi bị xấu hổ khi cô ấy nhắc lại chuyện lúc trước nên đành đánh trống lãng:
- Còn dễ thương nghĩa là như thế nào?
- Sao? Cậu dễ thw thật mà, lớp anh ai cũng nói thế.Chỉ cần giảm vài cân là chuẩn women rồi...kkkk
- còn tiếp-
Lâu rồi mih k viết truyện nên mih nhanh chóng cho ra lò tác phẩm truyện ngắn của mih... Mog các Bn hãy theo giỏi phần tiếp theo...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro