Quốc
Thừa thiên hạ đang lúc suy vi, dưới gầm trời vội xưng ngôi đế. Tiếc mạng chẳng xứng lại hiềm thanh danh. Lòng hổ thẹn, ngôi vàng đành bỏ, chiếm vợ người, chức quyền đành trao. Tà dương khuất bóng non cao, đêm sa vẽ nước sông sao vơi đầy.
Đời này chẳng rõ tỉnh say, trong cơn mờ mịt cờ vây lấy mình.
Người còn hận, lương thực chẳng đủ, thế nên đành bỏ xứ tha hương. Phóng tầm trông khắp bốn phương, tìm đâu nào chốn nao nương náu đà?
Tiếc mong lầu gác nguy nga, tháng năm quen vẽ nét già lời than.
Thân chôn hoàng thổ khơi ngàn, hồn kia hóa nỗi muôn vàn nhớ thương, lòng trông quốc thổ cố cương, tiếng kêu:
"Quốc quốc!"
tơ vương rơi đầy...
Thân chôn hoàng thổ khơi ngàn, hồn kia hóa nỗi muôn vàn nhớ thương...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro