Chương 54: Điều tra
Đại lão bản, này ba chữ, có lẽ Hứa giám đốc không biết là ai, nhưng lại biết, Đông Hoàng có thể đứng vững ở thành phố S là sau lưng có người năng lực to lớn chống đỡ.
Mà giờ phút này, Tô Mộng lại vừa nói, cứu Giản Đồng ra, đúng là cái người thần bí nhất "Đại lão bản".
Đại lão bản, chỉ là cách xưng hô đối với vị đại kim chủ sau mà thôi.
Hứa giám đốc chân mềm mà mông ngã trên mặt đất, trong đầu ầm ầm vang lên, Tô Mộng không đem sự việc nói rõ ràng triệt để, nhưng như vậy, đã đủ làm Hứa giám đốc hiểu rõ một chút sự tình.
Trong đầu loạn thành một đoàn, đột nhiên chi gian, bắt được một mảnh thanh minh, Hứa giám đốc rộng mở ngẩng đầu, kêu lên: "Giản Đồng hôm nay đi lên lầu sáu, em không hề biết. Mộng tỷ, chị chờ một chút, em đi điều tra."
Tất nhiên là cái nào tìm đường chết, đem Giản Đồng đáp thượng đi.
Sớm biết rằng cái con nhỏ Giản Đồng khó ưa kia, cùng „Đại lão bản" có quan hệ, thì nói cái gì, cô cũng không dám không vừa mắt Giản Đồng ở đây... Cô cũng không phải muốn chết.
Tô Mộng nổi lên nghi ngờ, con nhỏ họ Hứa này, chính cô ta cũng thức thời, không đến mức dám nói dối lần nữa.
Nhưng nếu không phải họ Hứa này bố trí thì Giản Đồng kia...
Một bên kia, Hứa giám đốc tự mình chạy ra ngoài tìm người, bắt được người đi đến liền hỏi: "Người đâu?"
"Ai?"
"Giản Đồng! Cô ấy đâu!"
"Ở, ở phòng nghỉ. Hứa giám đốc, cô tìm Giản Đồng......"
Người này lời nói còn chưa dứt, Hứa giám đốc đã chạy mất dạng nhanh như gió.
"Ngạch......"
"Này Giản Đồng, cô lại làm ra việc gì mà động đến Mộng tỷ, khiến Hứa giám đốc tự mình tới tìm cô kìa?"
Nơi này mỗi người một câu, Hứa giám đốc chạy đến liền đi vào phòng ngủ „Giản Đồng, cô...". Cô dùng thái độ như trước nói chuyện cùng Giản Đồng, xong đột nhiên, nhớ tới câu nói kia của Mộng tỷ, liền ho khan một tiếng, giọng điệu mềm mỏng hơn:
„Cô không sao chứ?"
Giản Đồng không thể hiểu được, Hứa giám đốc từ khi nào quan tâm bắt đầu quan tâm tới mình vậy chứ.
"Không có việc gì."
"Tôi...... Tôi là muốn hỏi một chút, hôm nay chuyện ở lầu sáu VIP ghế lô là sao."
Giản Đồng cả người cứng đờ một chút.
"Cô đừng khẩn trương." Hứa giám đốc trấn an nói: "Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, hôm nay tôi không có bố trí cô lên tầng sáu, mà thế nào cô lại lên tầng sáu chỗ ghế lô VIP vậy?"
Một bên cô ta hỏi Giản Đồng, một bên nghĩ trong lòng: không phải là Giản Đồng này vì tham tiền chứ, dù sao thì Giản Đồng đã làm những việc trước đó, người ở Đông Hoàng, mỗi người trong lòng đều rõ ràng.
Có thể vì tiền mà không cần tôn nghiêm, nên sự việc kia cũng không chừng vì tiền mà không muốn sống.
"Có người tới kêu tôi." Giản Đồng không có nghĩ nhiều như vậy, huống chi cô cũng chỉ nghĩ là Hứa giám đốc hỏi tới chỉ là dò hỏi thông thường thôi, vì không được sắp xếp mà tự ý chạy lên lầu sáu, trước sau là không tốt lắm.
Hứa giám đốc nhíu lông mày: "Là ai?" Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Giản Đồng, ánh mắt sắc bén.
"Tôi không quen biết, chắc là khách hàng từ tầng sáu đi ra, tự mình kêu tôi qua."
"Như vậy a, vậy lúc cô đến đó, ở ghế lô có nhân viên nào khác không." Dù sao cũng là người từng trải, lập tức cô bắt được yếu điểm.
"Tần......" Giản Đồng vừa mới phát ra một tiếng "Tần" thì bỗng im bặt.
Cô không ngu, giám đốc Hứa hỏi chuyện, lại phía trước phía sau lăn qua lộn lại hồi ức hai lần, liền đột nhiên hiểu ra, Hứa giám đốc không chỉ hỏi bình thường mà là muốn từ chỗ mình lấy ra tin tức.
Mấp máy môi, không phải là cô không chán ghét Tần Mộc Mộc, chỉ là loại chuyện tố cáo sau lưng người khác như này, cô không muốn làm.
"Ai?" Hứa giám đốc lại hỏi một lần.
Nhìn chằm chằm Giản Đồng trước mặt, nhưng người này trước sau trầm mặc, không mở miệng nói một chữ.
Hứa giám đốc trong mắt hiện lên bất đắc dĩ, lại nhìn Giản Đồng liếc mắt một cái, vỗ vỗ bả vai Giản Đồng: "Vậy cô nghỉ ngơi cho khỏe đi......" Rộng mở chi gian, Hứa giám đốc trừng lớn đôi mắt, nhìn bàn tay hạ, Giản Đồng ăn mặc quần áo.
Vừa rồi quá nóng nảy, một lòng chỉ nghĩ hỏi Giản Đồng cho rõ ràng, cho nên không chú ý tới cách ăn mặc của Giản Đồng.
Mà giờ phút này, tầm mắt Hứa giám đốc dừng ở trên quần áo của Giản Đồng.
Tuy rằng Giản Đồng đem áo vạt áo sơmi cho vào trong quần, tuy rằng quần dài thể thao kia tương đối là unisex, nam nữ đều có thể mặc.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra là quần của nam giới.
Hứa giám đốc giống như thấy quỷ, liếc mắt đáng giá một lượt trên người Giản Đồng... Giản Đồng này cũng không có đặc sắc. Như thế nào liền......
"Khụ khụ, tôi đi trước."
Hứa giám đốc quay đầu liền đi, trong lòng lại rối tung một mớ suy nghĩ.
Tô Mộng vốn đi theo phía sau Hứa giám đốc, nhưng không vào phòng nghỉ cùng, cô đứng khoang tay, dựa vào bên cạnh cửa phòng nghỉ, tự nhiên đem đoạn hội thoại trong phòng vào tai, tuy không nghe rõ toàn bộ nhưng đã đủ rồi.
Thời điểm Hứa giám đốc đi ra, từ khe cửa, Tô Mộng nhìn thấy Giản Đồng trong phòng, cũng tính là không sao, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hứa giám đốc ra tới, liền nhìn thấy Tô Mộng nhấc chân đi, liền lập tức đi theo.
"Chuyện này có chỗ không bình thường." Hứa giám đốc nói ra quan điểm của chính mình: "Cô ấy nói là khách hàng tự gọi lên, ở đó cũng có nhân viên khác nữa. Hiện tại không biết nhân viên đó là ai."
Tô Mộng móc di động ra, trực tiếp gọi điện cho Thẩm Nhất: "Các anh đi vào chỗ ghế lo, lúc ấy có những ai ở đó? Có ai mặc đồng phục của Đông Hoàng không?"
"Có một cô gái, bộ dáng cũng thanh thuần, nhưng tôi không biết tên của cô ta......" Dừng một chút, lại nhắc tới: "Nhưng tôi cảm thấy cô gái đó có chút quen mắt."
Còn không phải là quen mắt sau, lúc trước khi Giản Đồng mới ra tù, sở dĩ trêu chọc đến Thẩm Tu Cẩn là vì cứu Tần Mộc Mộc đó sau.
"Nếu cho anh xem ảnh chụp, anh có thể nhận ra được không?"
"Có thể."
"Được, hiện tại tôi quay lại văn phòng, anh đến đó đi." Tô Mộng cúp điện thoại, liền gọi cho bộ phận nhân sự "Cô đem tài liệu của nhân viên Đông Hoàng, sắp xếp lại rồi lập tức gửi qua mail của tôi."
"Mộng tỷ, em......" Hứa giám đốc trên mặt nóng rát, có chút xấu hổ mà kêu lên.
"Chuyện của cô, bàn lại sau, tôi cần xử lí việc kia trước."
Tô Mộng nói như vậy, Hứa giám độc liền thở phào nhẹ nhõm, „bàn lại sau" nghĩa là còn đường sống.
Tô Mộng vội vàng đi về văn phòng của mình.
Thẩm Nhất đã ngồi ở đó đợi cô.
Bộ phận nhân sự làm việc nhanh chóng, Tô Mộng trở lại văn phòng, tài liệu vừa vặn chuyển đến nơi.
Click mở tư liệu, từng phần mở cho Thẩm Nhất xem: "Anh xem cẩn thận, người này không thể giữ lại." Nhân viên của Đông Hoàng, có thể có chút lòng dạ hẹp hòi, nhưng một lòng muốn hại người, vậy không thể để lại.
Thẩm Nhất mở xem tư liệu, đột nhiên, tay nắm con chuột, dừng lại: "Chính là cô ta!"
"Tần Mộc Mộc?"
Tô Mộng híp mắt nhìn trên màn hình phần tư liệu ảnh chụp của Tần Mộc Mộc, bỗng nhiên, Tô Mộng cười: "Tôi không nên mềm lòng."
Đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Nhất: "Là Boss kêu anh đi điều tra sự việc tầng sáu ghế lô hôm nay đúng không? Cho nên có tính là tôi đã giúp anh một việc cấp bách không?"
Thẩm Nhất không phủ nhận: "Tô Mộng cô thật hiểu Boss."
"Không phải tôi hiểu Boss, mà là tôi nhìn ra Boss đối xử với Giản Đồng khác với những người khác."
Thẩm Nhất cảm thấy chói tai, Hạ Vi Trà mới là bảo bối trong lòng Boss. "Có một số việc, cô không biết rõ sự tình thì không cần biểu đạt ý kiến."
Tô Mộng cười một chút, tự cho là đúng, không phải là cô, mà là Thẩm Nhất hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro