Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Lạnh nhạt khắc nghiệt nhưng sau lưng lại quan tâm

Phía sau phát ra một tiếng động.

"Đứng lại, cô muốn đi đâu?" Thẩm Tu Cẩn híp mắt nhìn bộ dạng sỡ hãi rụt rè của cô, thật khiến người ta phát điên.

"Đi làm" Giản Đồng chậm rì rì nói.

Đột nhiên chi gian! (ko hiểu chi gian là gì luôn)

Thẩm Tu Cẩn trong lòng đã phát hỏa, mà trên mặt vẫn lạnh tanh, không nhìn ra cảm xúc gì, lại đột nhiên mở miệng:

"Đi làm? Bằng cơ thể rách nát của cô hiện tại? "

Người đàn bà không biết tốt xấu, một lòng nghĩ đến tiền, vừa mới tìm được đường sống từ chỗ chết, mở mắt ra chính là tiền, trừ bỏ tiền, còn có cái gì cô quan tâm không?

Nga...... Sai rồi!

Còn có Lục Sâm!

Lúc ngủ mơ trong miệng cô vẫn liên tục gọi Lục Sâm!

"Nếu không có chuyện gì khác thì, Thẩm tổng, tôi đi làm trước."

Cô vẫn như cũ, vẫn sợ hãi rụt rè, xương sống kia vĩnh viễn như là không ưỡn thẳng lên được, trong mắt Thẩm Tu Cẩn chỉ cảm thấy một cỗ mạc danh lửa giận, nhưng còn có một tia bị hắn cố tình xem nhẹ...... Ưu thương.

Đi làm, đi làm, cô thích đi làm đến vậy ư...

"Được, có nhân viên chăm chỉ như vậy, rất tốt cho ông chủ như tôi. Nếu cô đã thích công việc của cô như vậy, thì làm việc thật chăm chỉ đi, trong vòng một tháng kiếm đươc 500 vạn đi."

Giản Đồng nghe xong liền có cảm giác muốn ngất xỉu. Không dám tin quay lại nhìn về phía sô pha anh ta đang ngồi, run rẩy hỏi:

"Thẩm tổng muốn tôi ở một tháng trong vòng, đem 500 vạn hối nhập kia trương thẻ ngân hàng trung đi?" (chỗ này cũng ko hiểu luôn)

Thẩm Tu Cẩn cũng không trả lời cô, chỉ là cười lạnh vẫy vẫy tay:

"Đi làm đi thôi, tôi tin cô – một nhân viên."

Hắn thậm chí còn thêm câu khiến cô nổi giận: "Cố gắng làm việc, tôi rất coi trọng cô."

Châm chọc một cách trần trụi, Giản Đồng xám trắng một mặt, môi run run, cô giương to đôi mắt, nghiêm túc mà nhìn người kia, chậm rãi hé miệng, giật giật,... chung quy vẫn là cái gì cũng không nói.

"Tôi đã biết, Thẩm tổng." Cô trầm mặc để lại những lời này, cặp mắt đen nhìn chăm chú xuống dưới, Giản Đồng hướng thang máy đi tới.

Cửa thang máy vừa khép lại, trên sô pha khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông đột nhiên nở nụ cười... Ngày trước động một chút liền quỳ xuống xin tha, hiện tại thì tốt rồi, một câu dễ nghe cũng lười nói, mà sự thay đổi này, chính là từ lúc cô bắt đầu gặp được Lục Sâm.

Cầm lấy di động, "Điều tra Lục Sâm."

Thẩm Tu Cẩn ném xuống mấy chữ xong liền cúp máy, di động nắm trong lòng bàn tay, bỗng nhiên, nặng nề mà hướng tới màn hình TV va đập thật mạnh!

Chỉ chốc lát sau, bộ đàm ở cửa thang máy vang lên, Thẩm Tu Cẩn ấn điều khiển từ xa, từ trong bộ đàm Thẩm Nhất nói: "Boss, Bạch tiên sinh cho người đưa thuốc tới, có cho lên không ạ?"

"Ngươi trực tiếp đưa đến cho Tô Mộng, bảo cô ta đưa cho người phụ nữ kia" nói vừa dứt câu, hắn chuẩn bị cúp máy thì đột nhiên nhớ đến, vì thế lại nói thêm một câu: "Đừng để cô ta biết là ta đưa thuốc đến."

Thẩm Nhất lên tiếng, Thẩm Tu Cẩn suy nghĩ một chút: "Ngươi đem thuốc đến nơi đó đưa cho Tô Mộng, sau đó lập tức điều tra một chút, hôm nay sự việc của Đỗ Lập Đàn là như thế nào, ta muốn biết cận kẽ, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua, tất cả đều phải rõ ràng."

"Vâng, Boss."

"Ngươi đi đi."

......

Thẩm Nhất gõ cửa, nghe được tiếng "Mời vào", liền đẩy cửa mà vào.

Tô Mộng kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"

Lời nói mới vừa hỏi ra, Tô Mộng khôn khéo, lập tức hiểu ra: "Thẩm tổng có cái gì phân phó sao?"

Thẩm Nhất đem thuốc trong tay để trên bàn của Tô Mộng: "Để Giản tiểu thư đúng giờ ăn xong rồi uống thuốc này."

"Thuốc hạ sốt?" Tô Mộng nhìn gói thuốc trên bàn: "Anh làm sao biết được Giản Đông đang bị sốt?"

Thẩm Nhất hơi nhíu mày, giây tiếp theo thì sắc mặt bất động: "Vậy cô sao biết được việc Giản tiểu thư đang bị sốt?"

"Lần trước cô ấy tan làm lúc ban đêm đi về thì mắc mưa, cơ thể không thoải mái, còn bị chóng mặt, nên bị té ngã, trên tán liền có một vết sẹo. Tôi không đàng lòng liền tới xem."

"Cô nếu biết cơ thể Giản tiểu thư không thoải mái, vì sao không cho cô ấy nghỉ phép?"

"Lời này của anh là có ý gì, anh cho rằng tôi đang bóc lột, khi dễ Giản Đồng?" Tô Mộng mắt trợn trắng: "Cô gái ngốc kia, cần tôi khi dễ sao? Giản Đồng cô ấy một lòng muốn kiếm tiền, anh đừng nói là tôi, Boss làm cho Giản Đồng sự việc 500 vạn kia, anh còn không biết ư. Cô ấy hiện tại vì 500 vạn đó, việc gì cô ấy cũng làm. Thân thể không tốt, đầu thì bị thương còn không đi chỗ khác đi, lại còn chạy tới Đông Hoàng, hỏi tôi có việc làm không."

"Cho nên cô liền cho cô ấy lấy mạng sống ra đánh cược như vậy?"

Tô Mộng nghe tới đây liền thấy có gì đó sai sai, nhíu mày hỏi "Anh từ từ nói, đánh cược mạng sống? Anh nói đến là chuyện gì?"

Giản Đồng không muốn sống chạy tới Đông Hoàng, không đại biểu cô liền sẽ đi theo kia ngốc tử giống nhau không muốn sống cho cô việc làm (chỗ nãy cũng ko hiểu luôn),

"Tôi không vô tình như vậy, người bị bệnh còn đi làm mấy việc hầu hạ người khác. Cô ấy người còn không khỏe đã trở lại, trong lúc đó tôi đã phân phó cô ấy, không cho cô ấy làm việc gì khác nữa, chỉ là mấy ngày trước có vị khách lạ kia, nhưng cũng không gây khó dễ gì cho Giản Đồng lắm, càng đừng nói đến cái gì mà đánh cược mạng sống."

Thẩm Nhất nhìn bộ dạng Tô Mộng, không giống làm bộ, lại thử hỏi: "Cô biết thương nhân người Hồng Kông tên Đỗ Lập Đàn kia?"

"Đỗ Lập Đàn...... Nga, anh nói việc kia là Đỗ Lập Đàn? Đỗ tổng làm sao vậy?"

"Đỗ Lập Đàn hôm nay ở Đông Hoàng vung tiền, bao liền lầu sáu ghế lô." Thẩm Nhất nhíu nhíu mi: "Tô Mộng, vừa rồi lầu sáu phát sinh sự việc lớn như vậy, cô lại một chút cũng không biết ư?"

Tô Mộng ngẩn ngơ, trong đầu đem những lời Thẩm Nhất nói, sâu chuỗi lại.

Thương nhân Hồng Kông, Đỗ Lập Đàn, hôm nay vung tiền, bao Đông Hoàng lầu sáu ghế lô, vừa mới lầu sáu phát sinh sự việc lớn...... Cô bỗng nhiên mở to hai mắt!

"Giản Đồng!" Tô Mộng đột nhiên đứng lên, ghế dựa đổ xuống đất.

Bỗng nhiên cổ tay trắng nõn vươn ra, thô lỗ mà một phen túm chặt sơ mi trắng của Thẩm Nhất: "Đem những điều anh biết nói hết với tôi!"

"Tô Mộng, cô làm ở Đông Hoàng này cũng an nhàn quá rồi, chỗ mình quản ly mà phát sinh việc lớn như vậy, cô một chút cũng không biết."

"Đừng nói nhảm nữa, tôi mới từ trong yến hội hồi Đông Hoàng lấy đồ. Trong lúc tôi không có ở đây đã xảy ra chuyện gì mau nói cho tôi biết. Anh vì cái gì mà đưa thuốc cho Giản Đồng, cô gái ngốc kia lịa chạy tới đây bán cái gì chứ?"

Thẩm Nhất không phải chưa thấy qua bộ dạng hung hãn của Tô Mộng, nhưng bộ dạng đó là từ hai năm trước, từ khi Tô Mộng trở thành giám đốc của Đông Hoàng liền chưa không còn thấy qua bộ dạng như vậy nữa, nhất thời không thích ứng kịp, hắng giọng một tiếng: " Cô buông tay trước đã."

"Anh nói trước."

"......" Thẩm Nhất bất đắc dĩ, đem sự việc hôm nay đơn giản, rõ ràng nói cho Tô Mộng.

Tô Mộng nghe xong, chỉ cảm thấy một cỗ hỏa khí phát lên, "Cọ" lập tức liền ném Thẩm Nhất ra, bước nhanh đi ra ngoài: "Tôi muốn đi hỏi xem họ Hứa kia, ai cho cô ta cái quyền, sắp xếp tiểu tử ngốc kia với kim chủ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nãotàn