
CHƯƠNG 16
" chào ông...đã rất lâu không gặp ông có khỏe không? Khánh hỏi vị thống đốc người Pháp có tiếng ở Sài Gòn thời bấy giờ được làm ăn với những người như vậy thì không khác gì hổ mọc thêm cánh Khánh cũng nhờ vào đây mà có tiếng hơn trong giới làm ăn như các thương gia khác
" Tôi khỏe đã lâu không gặp Cậu...chúng ta vào vấn đề chính ngày hôm nay đi...tôi nghe nói Trà của cậu là loại trà quý Phổ Nhĩ mang đặc trưng và mùi vị riêng tôi muốn được thử nó nếu nó tuyệt vời như người ta đồn đoán tôi sẽ mua lại toàn bộ...chúng ta cũng có thể kinh doanh thêm món hàng này"
Khánh không phải người hấp tấp vội vàng nên cũng nghe ông ấy nói mọi thứ đều được Khánh xem xét từng lời ăn tiếng nói, Khánh không vội vàng vui mừng khi ông ấy có ý định thử trà của cậu, Khánh nhờ một vị quản gia nhà thống đốc pha trà giúp mình cậu còn tỉ mỉ chỉ cách pha trà ngon khiến Thống Đốc đây cũng phải trầm trồ vì cậu chủ này là người rất hiểu biết lại còn tinh tế người con trai như vậy thì là những người sau này sẽ thành đạt trong cuộc sống
" Quản Gia...tôi nhờ ông pha loại trà này giúp tôi cách pha cũng không khác gì pha loại trà thường nên đừng lo lắng chỉ cần làm đúng bước thì trà sẽ có một mùi vị đặc biệt riêng của nó...đây là loại trà xanh nên khi đun nước chỉ cần nguội không nên quá nóng vì quá nóng sẽ làm mất đi mùi vị đặc trưng của trà mỗi loại trà đều có mỗi cách đun nước khác nhau, nếu như là trà đen thì chúng ta cần nước thật sôi để phá vỡ kết cấu làm trà phát tán được hương vị ...lượng trà cũng không nên quá nhiều sẽ làm trà có vị chát đắng không ngọt khi uống vào cổ họng...hãm trà cũng phải có thời gian nhất định như tôi đã nói nếu là trà xanh thì chúng ta sẽ hãm trà nhanh hơn một chút so với trà đen để trà xanh không mất đi mùi vị và cũng không làm trà bị chát khi uống..."
Khánh nói cho quản gia cách pha trà như một bài văn thuyết trình không vấp chữ cũng không một chút gì gọi là rung sợ hấp tấp Khánh đã quen với việc phải giới thiệu ở thời hiện đại Khánh cũng thường xuyên được công ty cho đi quản bá sản phẩm nên Khánh đã quá quen với việc phải giới thiệu vì vậy Khảnh rất tự tin trong việc làm ăn của mình. Sự trầm trồ của thống đốc càng tăng lên không ngừng vỗ tay cho chàng trai trẻ trước mặt mình là một người tài năng có nhiều kinh nghiệm trong việc làm ăn còn tinh tường trong cách ăn nói
" Cậu có thể nào cho tôi biết nguồn gốc của loại trà này không...thật sự khi nghe cậu nói về loại trà này tôi nghĩ rằng nó không phải như những loại trà bình thường" Thống đốc người Pháp muốn nghe nguồn gốc từ loại trà quý này vì Khánh hướng dẫn cách pha trà thì ông đã thấy nó có sự khác biệt mọi thứ phải dùng sự tinh tế trong đó mới có thể pha trà theo đúng hương vị đặc trưng của trà
" được ! Thưa ông Loại trà làm nên Phô Nhi là giống trà cổ thụ khi thu hái được cho lên men, đóng thành bánh, để càng lâu vị trà sẽ càng thêm ngon
Còn trà mạn hay còn goi là "mạn hão" cũng là giống trà cô thụ núi cao, sau khi thu hái được bỏ vào Ống Tre để gác bếp cho trà tự lên men, dóng cục lại , khi uống trà ra hãm vói nước sôi rồi đung"
Thống đốc người Pháp sau khi dùng trà rồi lượn lờ nghe Khánh nêu đặc trưng của loại trà này thì lại càng hài lòng cuối cùng là quyết định mua trà số lượng lớn để đem về Pháp một phần khác là muốn Khánh cùng ông mở cửa hàng Trà cùng ông nhưng ông sẽ góp vóp chứ không làm chủ mọi thứ sẽ được Khánh quản lý...ông lại bàn lấy ra một vali tiền Đông Dương và 2 bản hợp đồng được viết tay tỉ mỉ bằng tiếng Pháp ông cùng Khánh ký vào rồi nhìn nhau cười còn chúc bằng một câu tiếng pháp " Làm Ăn Tốt Đẹp" Khánh cười mỉm với ông ấy rồi cũng cuối đầu ra về hẹn ông ấy khi nào rảnh rỗi sẽ cùng ông đi uống rượu coi như công việc đã được một nữa chỉ cần giao trà đến tay ông ấy tiệm trà thì Khánh đã chuẩn bị sẵn nếu ông ấy không góp vốn thì Khánh cũng tự riêng một mình mở tiệm cậu giờ có thiếu tiền đâu tiền chất cả đống xài không hết
Khánh cầm vali tiền rồi để sau xe chuẩn bị đi đến chỗ quan Pháp để ký tiếp hợp đồng xưởng vải lần này số hàng sẽ gấp 2-3 lần được trước nên Khánh phải là người đứng ra quản lý và ký kết chứ không thể để quản gia ở tiệm làm được những thứ nhỏ lẻ thì Khánh sẽ để người khác quản lý giúp mình nhưng chuyện lớn thì cậu đây tự đi, đi đến quán Bar quen thuộc mỗi khi Khánh đặt chân đến đây trời cũng đã sụp tối Khánh bây giờ đói muốn meo râu vào trong đã gặp 3 vị khách đặt biệt của ngày hôm nay hai người đàn ông kia là người Pháp Khánh cũng đã làm ăn với họ nhưng nhìn sang thì thấy một người con trai chắc là cũng lớn hơn Khánh 2-3 tuổi gì là chừng, Khánh cũng không ngần ngại bắt tay họ rồi hỏi thăm sức khỏe
"Đã lâu không gặp...các ông có khỏe không" Khánh giao tiếp với họ bằng tiếp Pháp như thường lệ họ cũng biết một chút ít tiếng Việt nhưng không được thành thạo cho lắm nên làm ăn vẫn sử dụng tiếng Pháp là tối ưu nhất " chào cậu 2...lâu quá không gặp cậu hôm nay không say không về với chúng tôi nhé...giới thiệu với cậu đây là cậu Bình con trai hội đồng Lê ở Cần Thơ cậu ấy vừa trở về từ Pháp"
Khánh nghe một loạt về người kia thì liền biết đây là tình đầu của Ngọc Hương người làm nàng ấy chờ đợi biết bao nhiêu lâu nhưng kết cục vẫn là đau lòng, Khánh cũng nhanh lấy lại tinh thần không suy nghĩ đến chuyện kia nữa mà cũng quay sang bắt tay Cậu Bình " Chào cậu Bình...tôi là Trần Quang Khánh con trai hội đồng Trần ở Cần Thơ...năm nay tôi 22 tuổi chắc phải học hỏi cậu Bình đây nhiều"
Bình bắt tay Khánh rồi mỉm cười trong bụng thầm nghĩ đây chính là người con trai tài giỏi của ông Trần Quang đây sau mặc dù Cậu 2 Khánh không đi du học như mình nhưng cậu ấy lại giỏi hơn Bình rất nhiều
" Chào cậu 2 nghe danh cậu 2 Khánh đã lâu nay mới có dịp gặp mong cậu giúp đỡ ...tôi năm nay cũng chỉ mới có 22 thôi cậu 2 không cần khách sáo" Nghe Bình nói như vậy thì Khánh cũng cười rồi ngồi xuống chung với họ, bồi bàn cũng nhanh chân lấy chén đũa cho Khánh kèm theo một ly rót rượu
" Lấy cho tôi một chai sâm panh thượng hạng...trong đây có gì ngon cứ đem lên" Khánh liền kêu bồi bàn đem thức ăn và kèm theo rượu tiếp Khánh mỗi lần đến bàn chuyện làm ăn đều không thiếu được rượu mặc dù uống riết Khánh cũng đã quen nhưng mỗi lần say xỉn như vậy thì Khánh rất mệt mỏi, cả 4 người ngồi cùng nhau hàn thuyên chuyện làm ăn Khánh cũng rất nhiệt tình trao đổi với họ nhưng vị quan kia hôm nay lại ham muốn tủ sắc nên liền lên tiếng đề nghị cho một vài cô gái lên tiếp rượu, chuyện này đối với thời bấy giờ rất bình thường đàn ông đi vào những nơi thế này thì cũng chỉ để thoả mãn ham muốn chứ cũng không tốt đẹp gì mỗi lần đến đây Khánh cũng chỉ uống rượu đến tiết mục gọi mấy cô chân dài thì Khánh liền kiếm cớ chạy đi vào nhà vệ sinh " Nam mô đệ tử đây không ham mê tủ sắc"
Nghe khách đề nghị như vậy bồi bàn liền chạy vào báo với Tú Bà trong quán Bar bà ấy liền cho 4 Mỹ Nhân vào để phục vụ các quý ông giàu có bà ấy cũng cùng vào với những cô gái ấy " Chào các quý ông...hôm nay được các quý ông đến đây là diễm phúc nên tôi có lựa chọn được một số mỹ nhân ở quán vào đây tiếp đãi các ông chu đáo ạ" người phụ nữ tầm 35-40 tuổi đi vào nói chuyện với họ với chất giọng ngọt như mía của bà ấy thì làm cho 3 người kia thấy phất khích còn Khánh thì chỉ muốn chạy đi cho rồi
Khánh liền lấy trong túi mình một xấp tiền rồi đưa cho Tú Bà, bà ấy thấy tiền thì sáng mắt liền cảm ơn Khánh rồi cũng lui xuống, bốn cô gái kia cũng lại ngồi xuống cạnh bốn người đàn ông giàu có thay phiên nhau rót rượu đấm bóp ba người kia liền hưng phấn còn ôm ấp hôn hít lên cổ của họ chỉ có Khánh là ngồi nhìn rồi cầm ly rượu lên uống một hơi để ý mới thấy Khánh thấy cô gái người cạnh mình rất quen như gặp ở đâu rồi đèn ở trong quán rất tối nên Khánh không thấy rõ được khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo của cô ấy
" Cô cứ để tôi tự nhiên không cần phải rót rượu cho tôi" cô ấy liền quay sang hỏi Khánh một câu mà làm Khánh tỉnh táo hẵng ra
" Cậu Khánh...cậu không nhớ em sao"
Khánh mở mắt tròn xoe rồi nhìn kỹ hơn một chút người con gái ấy là Ngọc Trinh nhưng tại sao Ngọc Trinh lại tiếp khách nàng ấy không phải là ca sĩ sao Khánh còn định bụng một lát đến giờ nàng sẽ lên hát nhưng không ngờ nàng lại ở đây
" Sao em...em lại tiếp khách...em không phải em là ca sĩ ở quán Bar này sao...sao lại như vậy" Ngọc Trinh nhìn Khánh rồi gụt đầu xuống kể cho Khánh nghe mặc dù đang bàn chuyện làm ăn nhưng ba người kia lại đang đắm chìm trong thế giới của họ là ôm ấp nhưng cô gái kia
" Cái hôm mà em nói thương cậu hôm đó em đã bị cha má em bán cho một thương gia người Pháp rồi...em sợ không còn cơ hội để ở bên cậu nên em mới ngõ lời với cậu mong rằng cậu cũng thương em mà sẽ rước em về làm vợ nhưng em đã sai...cậu hức hức...cậu không hề thương em...nhưng được ôm cậu nói thương cậu đã là phúc phần của em...em có phải bán cho người đàn ông khốn nạn kia em cũng cam lòng...không bao lâu thì hắn làm ăn thua lổ nên hắn bán em vào đây rồi trở về Pháp" Ngọc Trinh vừa khóc vừa kể cho Khánh nghe toàn bộ sự việc xảy ra Khánh cũng đồng cảm với em ấy cũng cảm ơn em ấy vì đã thương mình nhưng Khánh bây giờ chỉ yêu mỗi Ngọc Hương nàng ấy còn sắp là vợ của Khánh bây giờ chỉ có thể mua lại Ngọc Trinh rồi cho em ấy được tự do tiếp tục theo đuổi ước mơ ca sĩ của em ấy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro