Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 10

Nghe Bà nội mình nói như vậy Khánh đây cũng không còn biết phải làm thế nào chỉ đành thuận theo

"Dạ thưa bác lần trước con có đến đây thăm hỏi bà với Ngọc Hương...con định bụng sẽ qua lại thường xuyên nhưng cháu bận bịu việc mần ăn với Quan Pháp ở Sài Gòn đến nay con mới về"

Ông Quân cười hiền từ trả lời " Con không cần khách sáo con với Hương cứ tìm hiểu nhau cho quen thuộc rồi chuyện tiến tới thì cứ để người lớn lo...bác cũng cảm ơn con với cha con đã giúp bác nói với Thống Đốc trên Tỉnh"

"Dạ không có gì đâu bác ..chuyện cần làm thôi mà bác" Ông Quân sai giai nhân ra vườn bắt con gà nấu vài món đãi Khánh với bà Trần ông cũng nhường chỗ cho 2 bà nói chuyện hàn thuyên với nhau, ông cùng Khánh ra sân ngồi uống trà tâm sự chuyện mần ăn " Con mời cha ...em mời cậu uống trà" Ngọc Hương rót trà xong cũng lui ra nhà sau mần tiếp con Liễu vì bà cả với cô 2 đã đi chơi ở Tiền Giang rồi chỉ còn Ngọc Hương ở nhà phụ giúp chuyện trong nhà mặc dù cô là con gái hội đồng nhưng chẳng khác gì giai nhân là mấy , Khánh nhìn vậy cũng thấy thương có nàng vì sống trong nhung lụa chỉ để che mắt thiên hạ chứ nàng có khác gì con ở đâu

" Con mần ăn ở Sài Gòn thế nào rồi Khánh" ông Quân hỏi Khánh về việc làm ăn của Cậu

" Dạ con đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ con mở tiệm vải với thương láy người Pháp ông ấy là Vị Quan có tiếng ở Sài Gòn làm ăn với ông ấy thì sau này chuyện khác cũng có thể dễ dàng hơn"
Ông Quân thấy Khánh biết làm ăn nên ông rất ưng bụng về Khánh nếu Ngọc Hương mà gả cho Khánh chắc hẵng công việc làm ăn của ông cũng có thể càng đi lên thêm Khánh là người biết ăn nói cũng rất hiền từ không phải cậu ấy giàu rồi ra oai ông rất thích những người đàn ông như vậy

" Để bác kêu con Hương ra nói chuyện với con ...bác đi ra nhà sau lấy hủ rượu ngâm lên 2 bác cháu mình lai rai" Khánh gật đầu với ông rồi cười hì hì

Ngọc Hương nghe tiếng cha mình kêu cũng vội vả chạy lên " Dạ cha kêu con" Ông Quân cười với nàng rồi trả lời

" Con ngồi đây nói chuyện với cậu Khánh đi 2 đứa cũng cần phải tìm hiểu về nhau một chút có phải tốt hơn không" Ngọc Hương nghe cha kêu vậy cũng không dám chối từ mặc dù trong lòng nàng vẫn còn buồn vì chuyện của cậu Bình , bỗng Khánh lên tiếng

"Em không cần phải thương tôi , tôi biết em có người thương trong lòng em nếu em đến được với người đó thì cứ nói thẳng với cha em còn không thì gả vào nhà tôi em không cần phải sợ tôi tệ bạc với em" Ngọc Hương nghe Khánh nói vậy liền trả lời

"Dạ cha má đặt đâu em ngồi đó chuyện của em với cậu Bình cũng là dĩ vãng rồi em có một chút đau buồn nhưng em đã quên rồi cậu" mặc dù miệng nói đã quên nhưng làm sao nàng quên được cơ chứ dù gì cũng từng hẹn ước với nhau là sẽ nên duyên vợ chồng bây giờ cậu ấy đã có vợ nàng cũng sắp có chồng coi như thuận cả đôi đường nhưng vẫn có chút chua xót trong lòng

" Nếu được thì tôi xin được cưới em về làm Vợ tôi mặc dù chưa có tình cảm với nhau nhiều nhưng em không cần phải lo lắng tôi sẽ không làm em tổn thương như ở căn nhà làm đối với em" nghe Khánh nói như vậy đôi mắt nàng long lanh ánh nước

" Dạ em cảm ơn cậu ..nhưng cậu không chê em sao...em không xinh đẹp cũng không biết ăn nói...em ở đây cũng rất tốt mặc dù chị Dung hay ăn hiếp nhưng chị ấy vẫn là chị của em" 
 
Khánh nhìn cô gái hiền từ này bảo vệ cho gia đình mình mà không khỏi thương cô ấy dù có đau đớn nhưng vẫn yêu quý những người làm mình tổn thương

" Em cứ suy nghĩ khi nào em nghĩ thông rồi cứ nói với tôi hàng ngày tôi sẽ đến đón em đi mua đồ rồi dẫn em đi lên huyện chỗ xưởng vải của tôi"

Ngọc Hương gật đầu đồng ý rồi cũng lau nước mắt xong nàng dẫn Khánh đi xung quanh vườn hoa của mình trồng , Khánh nghĩ cô gái này thật thú vị mặc dù đã gặp không ít mỹ nhân nhưng Ngọc Hương lại mang vẻ đẹp thuần khiết của một người phụ nữ Việt Nam trong lòng Khánh cũng có một chút bồi hồi với nàng , giai nhân đã làm xong đồ ăn bây giờ đến giờ ăn cơm với gia đình Ngọc Hương , Khánh ngồi cạnh ông Quân để dễ dàng uống rượu với ông kế bên Khánh là Ngọc Hương còn đối diện là 2 bà Trần Phạm đang ngồi cười ha hả với nhau vì kể những chuyện xưa cũ, Khánh nhìn bà nội vui vẻ như vậy trong bụng cũng vui theo ,bà hay nói với Khánh bà cần một đứa cháu dâu hiếu thảo giống Khánh nên khi gặp Ngọc Hương bà đã rất ưng nàng

" Bà với nội ăn đi...cơm canh sắp nguội rồi" Khánh cười tươi lộ ra chiếc răng khểnh , xong rồi Khánh quay sang rót rượu cho ông Quân cùng ông nhâm nhi mà phải công nhận rượu ngâm có khác uống vào có 2-3 ly mà Khánh đã đỏ hết mặt Khánh cũng quay sang gấp đồ ăn cho Ngọc Hương vì thấy nàng ăn như mèo hửi

" Em ăn nhiều một chút đi" Ngọc Hương thấy vậy cũng gấp cho Khánh

" Cậu cũng ăn nhiều một chút , cậu bây giờ ốm hơn tháng trước rồi"

Để ý mới nhớ Khánh lên Sài Gòn một tháng không đem theo cục tạ tối nào cũng đi bàn chuyện mần ăn rồi uống rượu may mà chưa ốm như cây tre, ăn xong thì Khánh cùng bà nội cũng xin phép về vì đã trễ

" Thưa Bà , Thưa Bác con về...ngày mai con xin phép sẽ qua đón em Hương đi lên chợ huyện mua một ít đồ rồi cùng con đến tiệm vải của con mốt chút" ông Quân nghe vậy thì liền gật đầu đồng ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro