
Chương 38
Quyền Thuận Vinh theo bản năng lùi ra sau một bước, lưng đụng vào cái bàn phía sau. Toàn Viên Hữu cúi người về phía trước, đầu gối chen vào giữa hai chân cậu. Nửa người dưới của hai người gần như dán vào nhau, Quyền Thuận Vinh có thể cảm nhận được rõ ràng hình dáng nơi đó đang nhô ra của đối phương.
Cuối cùng cậu cũng biết cái gì là tự làm bậy không thể sống: "Hiệu quả nhanh như vậy sao..."
"Em đang đùa cái gì vậy." Toàn Viên Hữu ghé sát vào tai cậu, khàn khàn nỉ non: "Em cố ý đúng không?"
"Không có." Quyền Thuận Vinh nhỏ giọng, khí thế cũng yếu đi.
"Em muốn anh làm gì với em? Trước đây không phải em không thích mấy chuyện này sao?"
"Em không muốn nợ anh."
"Vậy nên nhất định phải dùng cách này trả nợ? Em chỉ có thứ này có thể cho anh sao?"
"Vậy anh muốn cái gì?" Quyền Thuận Vinh nâng mắt, nhìn thẳng vào hai mắt của Toàn Viên Hữu, cảm xúc trong con ngươi tối đen sâu không thấy đáy của hắn làm cậu mờ mịt không biết phải làm sao.
Ngón tay Toàn Viên Hữu chạm vào vị trí trái tim Quyền Thuận Vinh: "Nơi này."
Lông mi Quyền Thuận Vinh run rẩy: "Em không dám."
"Tại sao?"
"Chủ tịch Toàn muốn ai mà không được, người như em thì tính cái gì... Em rất cảm kích anh đã giúp em, anh có hứng thú thì em thỏa mãn, không phải như vậy rất tốt sao? Anh muốn em trao trái tim cho anh thì quá gây khó dễ rồi. Nếu em thật sự trao trái tim, một ngày nào đó anh chán em thì em phải làm sao? Đến lúc đó không phải em rất đáng thương sao?"
"Em không tự tin về bản thân như vậy?"
"Em có cái gì để tự tin?" Quyền Thuận Vinh buồn cười nói: "Chẳng lẽ em nên nghĩ rằng dựa vào cái mặt đẹp thì sẽ bảo đảm Chủ tịch Toàn sẽ không chán? Trước kia anh đã bao nuôi mấy tiểu minh tinh rồi? Cảm giác mới mẻ nhất kéo dài bao lâu?"
"Không hề có một ai. Nếu anh giống như những lời em nói, cần thiết làm đến bây giờ sao?"
Quyền Thuận Vinh rất khó hiểu: "Trước kia rõ ràng anh rất chán ghét em, rất khinh thường em, tại sao hiện tại lại có suy nghĩ này?"
"Em muốn nghe anh nói rõ sao? Muốn anh nói cho em biết, rốt cuộc em tốt đẹp đến cỡ nào?"
Toàn Viên Hữu ép sát từng bước, Quyền Thuận Vinh ngậm miệng không hỏi nhiều. Những lời Toàn Viên Hữu nói không phải là lời mà cậu muốn nghe, nếu còn kéo xuống như vậy sẽ không có khả năng đạt thành nhận thức chung. Cậu chỉ muốn trả nợ, không nguyện ý dấn thân vào lao tù.
Toàn Viên Hữu ôm Quyền Thuận Vinh vào lòng, kéo tay cậu đè lên vị trí trái tim hắn, để cậu cảm nhận được nhịp đập trái tim: "Anh biết em hiểu, đây mới là giao dịch công bằng mà anh nói."
Quyền Thuận Vinh vẫn lắc đầu, Toàn Viên Hữu hiểu rõ không thế bức bách cậu. Quyền Thuận Vinh có quá nhiều lo lắng, tính cảnh giác cũng rất cao, sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn, nhưng hắn lại có kiên nhẫn.
Cậu em của hắn vẫn rục rịch ngóc đầu dậy như trước, ăn nhiều hải sản như vậy, quả thật cũng có hiệu quả. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là do người mà hắn đang ôm trong lòng, hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.
Quyền Thuận Vinh cảm nhận được, do dự một lúc rồi nhỏ giọng đề nghị: "Hay là chúng ta vào phòng tắm... Em giúp anh."
Toàn Viên Hữu ôm cậu càng chặt hơn, ghé vào tai cậu nói: "Được."
Phòng tắm rất nhỏ và chật chội, không đến mấy mét vuông, hai người đàn ông to lớn chen chúc có hơi khó khăn. Quyền Thuận Vinh bị Toàn Viên Hữu đè trong góc tường, cúi đầu chậm rãi kéo dây kéo quần tây, cách quần lót vuốt ve cậu nhỏ cứng rắn nóng bỏng của hắn.
Toàn Viên Hữu nắm lấy tay Quyền Thuận Vinh kéo vào trong quần lót. Đây là lần đầu tiên cậu chạm vào dương vật của người khác ngoại trừ bản thân, cảm giác trong tay làm cậu hoảng hốt, mặt đỏ rực như muốn chảy máu.
Toàn Viên Hữu kè sát vào tai cậu thở dồn dập, âm thanh khàn khàn gợi cảm. Cậu cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, muốn tránh lại không có đường lui. Dương vật trong tay nặng trịch, vừa thô vừa dài, một bàn tay cậu cầm không hết, cậu nhanh chóng vuốt ve lên xuống, nhắm tịt mắt không dám nhìn.
Toàn Viên Hữu cắn cắn vành tai Quyền Thuận Vinh, rồi lại liếm láp tới lui, cố ý khiêu khích, cậu cắn chặt môi, dục vọng bên dưới không khống chế được mà bắt đầu ngóc đầu dậy.
"Anh cũng giúp em."
Giọng nói khàn khàn của hắn tràn vào tai cậu, Quyền Thuận Vinh giống như bị mê hoặc, vô thức rên rỉ một tiếng. Bàn tay Toàn Viên Hữu đã cởi nút quần cậu, kéo quần lót ra thăm dò vào, âu yếm vuốt ve cậu nhỏ hơi cứng rắn của cậu.
Cơ thể Quyền Thuận Vinh nhanh chóng nhũn ra, dựa vào vai Toàn Viên Hữu, nước mắt muốn tràn ra, nhỏ giọng rên rỉ, đôi môi bị cậu cắn đỏ bừng. Toàn Viên Hữu nhìn dáng vẻ lâm vào tình dục càng trở nên mê người của cậu, nhịn không được cúi đầu ngậm lấy đôi môi khẽ nhếch kia, cuốn lấy đầu lưỡi hồng hồng như ẩn như hiện trong hàm răng trắng sáng, liên tục mút hôn.
Một luồng tinh dịch bắn ra trong tay đối phương, cả người Quyền Thuận Vinh run rẩy, sảng khoái đến cong ngón chân, dựa vào ngực Toàn Viên Hữu mặc hắn muốn làm gì thì làm. Hắn ôm chặt eo cậu, thay đổi góc độ liên tục hôn môi, liếm láp từng vị trí trong miệng cậu, hấp thu hơi thở và hương vị của cậu.
Một lúc lâu sau Quyền Thuận Vinh mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng đẩy Toàn Viên Hữu ra, rút khăn tay lung tung lau phía dưới rồi chỉnh đốn quần áo, sau đó xoay người sang chỗ khác rửa tay. Toàn Viên Hữu ôm cậu từ sau lưng, nhỏ giọng hỏi: "Em có phản cảm không?"
Quyền Thuận Vinh thành thật lắc đầu, cậu không những không ghét, trái lại còn rất trầm mê.
"Em rất tuyệt."
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười ái muội của Toàn Viên Hữu vang lên, hai mắt Quyền Thuận Vinh hơi lay động, ấp úng nói: "Anh cũng rất lợi hại."
Hắn có chỗ nào không được chứ, rõ ràng là rất được, cũng không biết đã nghẹn bao lâu rồi.
Hai người ra khỏi phòng tắm, Quyền Thuận Vinh thúc Toàn Viên Hữu nhanh về, hắn chẹp miệng nói: "Em đưa anh ra đi."
Quyền Thuận Vinh đẩy hắn ra cửa, Cục Bông nằm trên sô pha nhảy lên, cho rằng cậu muốn ra ngoài, cắn ống quần không cho cậu đi.
Toàn Viên Hữu cười nhẹ nói: "Mèo của em rất đáng yêu, chẳng qua rất không biết điều."
"Anh có biết cái gì gọi là đáng yêu không?"
Toàn Viên Hữu vươn tay vuốt ve cằm cậu: "Em cũng rất đáng yêu."
Đúng là muốn chết, núi băng cũng biết trêu ghẹo người ta.
Quyền Thuận Vinh đỏ mặt dời tầm mắt. Lúc hai người đứng ở cửa nói chuyện, ngoài trời bắt đầu tí tách đổ mưa, Quyền Thuận Vinh ngẩng đầu nhìn trời, xoay người vào nhà cầm cái ô đi ra: "Đi thôi, em đưa anh ra xe."
Toàn Viên Hữu nhận cái ô, ôm vai Quyền Thuận Vinh, gần như ôm người vào lồng ngực, cùng cậu đi ra ngoài. Ngõ nhỏ không có đèn đường mờ tối, chỉ có chút ánh sáng rọi ra qua cổng tò vò hai bên. Hai người cùng che một chiếc ô chậm rãi đi về phía trước, yên tĩnh gần như có thể nghe được tiếng hô hấp và tiếng tim đập của nhau.
Tài xế của Toàn Viên Hữu đã đến hai mươi phút trước, trông thấy hắn đến liền xuống xe mở cửa. Hắn không lên xe mà xoay người nhìn Quyền Thuận Vinh.
Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh đi đi."
Toàn Viên Hữu vươn tay ôm cậu, Quyền Thuận Vinh nhắm mắt lại, cảm thụ từng nụ hôn trên mặt, trong lòng không hiểu sao lại có chút chua xót.
Cuối cùng Toàn Viên Hữu thật cẩn thận hôn lên môi cậu, sau đó mới buông ra nói: "Trở về đi."
Chiếc xe rời đi, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ tấp nập rồi biến mất không thấy bóng dáng. Quyền Thuận Vinh cầm ô đứng tại chỗ ngơ ngẩn một lúc mới xoay người đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro