Chương 1.
Mùa xuân năm Hiếu Chương thứ chín, hoa đào hồng rực nhuộm đỏ một vùng trời.
Biên quan Tây Bắc liên tục truyền về tin tức Nam An đại tướng quân đột phá liên tục vòng vây của địch. Đại thắng chờ ngày khải hoàn.
Năm Hiếu Chương thứ mười, bình loạn Tây Bắc chiến báo tướng quân Nam An toàn thắng khải hoàn về kinh từ Phủ Bạc Lương trở về thành đô Phong Hóa. Một năm bình loạn cơ hồ quân Thát Khương đã lùi khỏi vùng địa Chiến La Quốc, cửu hoàng tử Khiếm Thăng bị bắt sống cùng hơn ba trăm bại binh tàn dư bị áp giải về thành đô. Hiếu Chương đế Văn Can Liệt liên tục đề bạt Nam An tướng quân lên chức thái úy với nhiều yêu sách về tài sản tư của quan viên, trọng thưởng liên tục. Can gián đại thần Hòa Thắng bị ám sát vong mạng ở Lương Tây trên đường hồi kinh, Hiếu Chương đế giận dữ ban ra một đạo thánh chỉ chém thủ ba mươi viên quan lớn nhỏ ở châu thành Lương Tây.
Thu đông năm Hiếu Chương thứ mười ba, Nam An thái uý dẫn ba vạn bộ binh vào Huyền Vũ môn qua cửa tây tạo ra một trận huyết tẩy hòang cung. Hiếu Chương Đế Văn Can Liệt thoái vị, bị giam lỏng ở Thừa Thiên cung. Nam An thái uý đăng cơ, lấy hiệu là Quyên Vũ Đế, đại xá thiên hạ ba năm.
Năm Quyên Vũ thứ ba, Văn Can Liệt tự sát ở hành cung Thừa Thiên, Quyên Vũ đế Nặc Sùng Dự không thượng triều ba ngày. Văn Can Liệt hạ táng ở Đế Lăng theo nghi thức của một vị vua. Quốc tang ba năm, hậu cung vắng vẻ, tần phi không có lấy một người.
Năm Quyên Vũ thứ năm, Quyên Vũ đế lập Chân thị làm hoàng hậu, ba năm sau hoàng hậu ha sinh hai vị hoàng tử song sinh.
Năm Quyên Vũ thứ hai mươi tám, Quyên Vũ đế băng hà, thái tử Nặc Tuyên kế vị, Hoài An vương Nặc Vũ giữ chức quan sự hoàng tộc. Quốc tang ba năm. Quyên Vũ đế hạ táng tại Đế Lăng tẩm lăng của Văn Can Liệt Hiếu Chương.
.
.
.
.
Mái hiên cong cong hứng nặng từ nước mưa chậm rãi rỏ giọt tí tách xuống đất. Hai thiếu niên đứng sừng sững chậm rãi nhìn nhau, triều phục đen tuyền vện lên vân long như ẩn như hiện dang tay ôm lấy bạch y thiếu niên kia vào ngực.
"Văn nhi, ngươi không phải một vị hoàng đế tốt."
Bạch y thiếu niên trừng mắt nhìn y, khẽ ừ một tiếng vo ve như muỗi kêu. Vị đế vương kia lại tiếp lời, "bất quá ngươi là một ái nhân tốt của trẫm"
.
.
.
.
Ba năm sau, hành cung Thừa Thiên ảm đạm giăng lựa trắng tang tóc. Nặc Sùng Dự ngồi thu mình trên an thư, tờ giấy Tuyên Thành bùng lên cháy mãnh liệt.
"*Ngọc lâu châu các bất độc thê,
Kim song tú hộ trường tương kiến.
Bách Lương thất hoả khứ,
Nhân nhập Ngô vương cung.
Ngô cung hựu phần đãng,
Sồ tận, sào diệc không."
.
.
.
.
.
Mái đầu bạc của Nặc Sùng Dự xổ tung ra trải dài trên giường, y khẽ ngâm một câu, "tiếc thay, tóc huyền mau bạc."
-----------------------------------
* dịch thơ:
"Lầu ngọc gác tía không chịu đậu một mình
Bên cửa sổ dát vàng và khung cửa màn thêu, lâu dài có nhau
Lâu đài Bách Lương bị lửa đốt cháy
Bèn bay vào cung vua Ngô
Cung vua Ngô lại bị thiêu huỷ
Chim non chết hết, tổ cũng tan"
Trích Song Yến Ly của Lý Bạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro