Chương 1 - 2
Chương 1
Editor: Sakura Trang
“Ta… Còn sống không?”
Lạc Ly mở mắt, ngước nhìn vách núi thật cao, cảm thấy thật khó tin với chuyện mình còn sống. Một màn trước khi trụy nhai còn rõ rành rành ở trước mắt, ánh mắt Vũ Văn Kỳ tuyệt vọng và nhiệt độ nơi đầu ngón tay sẽ trở thành trí nhớ cuối cùng của kiếp này, may mắn là, trời cao rủ lòng thương xót, dưới vách núi sâu không thấy đáy này lại có một hồ lớn, nước hồ sâu giữ cho mình và hài tử một mạng. Nghĩ đến hài tử, trên mặt Lạc Ly lộ vẻ ôn nhu, tay đặt lên bụng cao ngất, cảm nhận hài tử đấm đá có lực.
“Ngô…” Không biết thế nào, có thể là hài tử bị ảnh hưởng do rơi từ trên cao xuống, giờ phút này đấm đá vô cùng lớn, khiến cho Lạc Ly có chút không chịu nổi.
Mặt hồ luôn có gió lạnh thổi qua, cả người Lạc Ly ướt đẫm, ở trong gió càng cảm thấy rét lạnh. Suy nghĩ nếu tiếp tục như vậy có thể sẽ bị cảm lạnh, một tay Lạc Ly đỡ bụng một tay vịn cây bên hồ chậm rãi đứng lên. Vừa đứng lên, Lạc Ly liền cảm giác hông đau không chịu nổi, bụng đủ tháng trĩu xuống bên hông khiến cho y hành động vô cùng khó khăn, hơn nữa, trong nháy mắt vừa đứng lên, Lạc Ly rõ ràng cảm thấy hài tử trĩu xuống thêm, trong bụng xuất hiện một trận đau đớn kéo dài.
Lạc Ly dựa vào thân cây, mượn sức cây chống đỡ sức nặng thân thể mình, một tay vịn eo, một xoa tròn bụng, nhằm an ủi hài tử. Trận đau đớn này kéo dài cũng không lâu, chỉ chốc lát liền biến mất. Lạc Ly hít sâu một hơi, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, ánh sáng nơi đáy vực rất tối, khiến y phải mất một chút thời gian mới thích ứng. May mắn là y phát hiện cách mình không xa có một sơn động, có thể giúp mình tránh gió.
“Hô… Hô…” Lạc Ly thật vất vả mới đến cửa sơn động, tựa vào trên vách đá thở hổn hển. Cái sơn động này nhìn cách mình không xa, nhưng mình là người nặng nề, lại cộng thêm trong bụng luôn xuất hiện đau đớn, khiến đoạn đường không dài này Lạc Ly đi vô cùng gian khổ.
Đến khi cảm thấy thể lực của mình khôi phục một chút, Lạc Ly thăm dò một chút bên trong sơn động, đây hình như là hang hình thành do nước hồ mài mòn, nhưng bởi vì độ sâu của nước hồ hạ xuống, đã lâu không có nước tràn vào bên trong, bên trong rất khô, đúng là nơi thích hợp tạm ở lại. Xác định một điểm này, Lạc Ly chuẩn bị đi tìm một chút củi khô để tự đánh lửa, mặc dù bên trong động khô ráo, nhưng y phục cả người mình ướt sũng, phải nghĩ cách hong khô mới được.
Đáy vực bởi vì do có nước, cây cối mọc rất nhiều, chỉ một lát là Lạc Ly nhặt được rất nhiều cành khô, mặc dù do không có ánh sáng chiếu đến nên không to lắm, nhưng dùng làm củi đốt cũng đủ rồi. Nhìn bó củi trong tay, suy nghĩ ít nhất sẽ không phải chịu ướt nữa, Lạc Ly bắt đầu trở lại sơn động.
“A!” Trong bụng đột nhiên xuất hiện đau đớn để cho y không kịp đề phòng kêu thành tiếng, cành khô trong tay rơi xuống đầy đất, hai tay phải ôm bụng khom người xuống.
[Đau quá, hài tử làm sao vậy?]
Bụng dưới tay xuất hiện một đợt cứng rắn, Lạc Ly run tay bắt mạch cho mình, sờ xuống hạ thân thầm nói không tốt: Hài tử hình như có xu hướng đi xuống, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, lấy thân thể này của mình, có thể sinh hạ hài tử bình an sao?
Lắc đầu một cái ném đi những suy nghĩ ngổn ngang này, Lạc Ly chỉ có thể cầu nguyện hài tử đừng vội vàng đi đến thế gian như vậy, tốt nhất phải đến khi mình thoát khỏi nơi nguy hiểm thì hãy sinh ra.
Thật vất vả chịu đựng một trận đau đớn, Lạc Ly tốn sức ngồi xổm người xuống, nhặt cành khô rơi lả tả trên đất, đi trở về nơi sơn động đang ở tạm, sau khi đánh lửa, cảm nhận ấm áp ngọn lửa mang đến, y mệt mỏi kiệt sức nằm ngủ bên đống lửa.
“A Ly…”
“A Ly, mau tỉnh lại, ta cầu ngươi, mau mở mắt ra đi mà!”
Tiếng gọi bên tai dần dần rõ ràng, Lạc Ly cố gắng mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt đầy lo lắng của Vũ Văn Kỳ.
“Này… Chẳng lẽ là ảo giác… Trước khi chết… của ta… sao?” Tiếng nỉ non nhỏ khó có thể nghe thấy giống như quả chùy nện vào trong lòng Vũ Văn Kỳ, người mà mình hận không thể dùng sinh mệnh để bảo vệ chu toàn, lại ôm hài tử rơi xuống vách núi, còn sinh con trong hoàn cảnh thiếu thốn này, nếu mình đến chậm một bước, Vũ Văn Kỳ không dám nghĩ tiếp nữa, điều đó, hắn tuyệt đối không muốn nó trở thành sự thật.
“A Ly, ta không phải ảo giác!” Vũ Văn Kỳ cầm bàn tay bị nham thạch mài thành vết thương chồng chất của Lạc Ly, “Ta thật sự ở chỗ này.”
Cảm nhận được đầu ngón tay truyền đến độ ấm quen thuộc, Lạc Ly tin thật sự là người yêu đã tìm đến bên người.
“A Kỳ, làm sao ngươi biết… Ừ a!” Chưa kịp hỏi xong liền bị đau nhức trong bụng cắt đứt, một tay Lạc Ly ôm bụng, một tay nắm chặt y phục trên ngực mình, há to miệng muốn hô hấp càng nhiều không khí hơn nhưng là phí công.
‐------------------‐---------------------------------‐-------------------
CHƯƠNG 2
Editor: Sakura Trang
Vũ Văn Kỳ thấy vậy vội vàng móc thuốc mang theo người đút cho Lạc Ly ăn vào, sau đó đỡ y dậy tựa vào người mình thuận khí cho y.
“A! Ừ ngô…” Ngực đau đớn nhờ tác dụng của thuốc mà có cải thiện, nhưng thân thể có chút biến đổi, khiến Lạc Ly cảm thấy vô cùng khó chịu, hài tử chịu tác dụng của trọng lực chèn ép lên xương hông của y, khiến hạ thân của y cảm nhận được đau đớn xé rách, “A! A Kỳ, hài tử, hài tử muốn đi ra… Ừ a…”
Nhìn y đau đớn như vậy, Vũ Văn Kỳ vô cùng đau lòng, nhưng lại không thể ra sức, chỉ có thể ôm y từ đằng sau, giúp y chống đỡ sức nặng của thân thể.
Trải qua đoạn thời gian này dày vò, sản khẩu của Lạc Ly đã ở hoàn toàn, hôn mê ngắn ngủi cũng khôi phục ít thể lực, Lạc Ly lần nữa theo cung lui dùng sức xuống dưới.
“A! Ừ — ngô!… Ân ân –” Lạc Ly dùng hết toàn lực xuống dưới đẩy hài tử ra, vị trí của Vũ Văn Kỳ cao hơn y, giờ phút này có thể nhìn thấy rõ ràng hạ thân của Lạc Ly đang bị đỉnh đầu thai nhi tạo ra một độ cong hình tròn.
“A Kỳ, thật đau quá a!” Người yêu ở bên cạnh, lập tức Lạc Ly trở nên yếu đuối rất nhiều, lúc này tiếng đau đớn nức nở nghe vào tai Vũ Văn Kỳ lại hóa thành tràn đầy đau lòng. Hắn cúi đầu hôn trán Lạc Ly, dùng giọng như dỗ hài tử: “Ngoan, chịu đựng một chút, sinh đứa này xong chúng ta không sinh nữa.”
Người yêu ôn nhu để Lạc Ly sinh ra vô hạn dũng khí, cung lui vừa đến, Lạc Ly đột nhiên ngồi thẳng dậy, gần như là nhảy khỏi cái ôm của Vũ Văn Kỳ.
“Ân ân a a a — a! Đau quá a! A a a –” Vũ Văn Kỳ vội vàng ôm lấy y, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đầu nhỏ đầy tóc lộ ra giữa hai chân Lạc Ly.
“A Ly, đầu của hài tử ra rồi!” Vũ Văn Kỳ mừng rỡ nói, nhưng trả lời hắn chỉ có từng tiếng kêu đau đớn của Lạc Ly.
“Hắc… A … Ừ a… Ngô… Đau… Đau chết mất…” Sau khi đầu của hài tử ra ngoài, Lạc Ly cảm giác cả người càng trướng, y cắn chặt răng thử mấy lần, nhưng nhận ra hài tử đã bị kẹt.
[Không được, như vậy, hài tử sẽ… sẽ chết ngạt…”
Nghĩ như vậy, tay Lạc Ly chậm rãi sờ lên trên bụng, hít sâu một hơi, dùng sức đẩy xuống dưới.
“A a a a a!!… Đi ra a! A a a a a!!!”
Y hành động như vậy hù dọa, tâm thần đều nát, vội vàng giữ lấy tay Lạc Ly, run giọng nói: “A Ly, ngươi làm gi vậy hả?”
“A Kỳ, hài tử, hài tử không ra được, sẽ chết ngạt, giúp ta một tay, giúp ta một tay đi.” Lạc Ly cảm giác vừa nãy áp bụng khiến cho hài tử đi ra ngoài thêm một chút, nhưng mà mình đã đau không có sức lực, chỉ có thể đem hy vọng đặt lên người Vũ Văn Kỳ.
Đối mặt với yêu cầu của người yêu, trong lòng Vũ Văn Kỳ ngũ vị tạp trần, khiến A Ly chịu khổ, sao mình có thể xuống tay được… Nhưng mà, hắn biết, tình huống bây giờ không cho phép hắn do dự. Một tay hắn ôm chặt lấy người Lạc Ly, một tay đặt lên bụng Lạc Ly vuốt ve một lần, tìn đúng vị trí của hài tử, cắn răng, áp xuống.
“Ngô a — a a a đau quá, A Kỳ, hài tử sắp ra rồi.” Áp thai đau đớn, đau đến không muốn sống, nhưng Lạc Ly không buông tha cơ hội đẩy xuống phía dưới, y cảm giác hài tử sắp thoát khỏi cơ thể mình.
“Ừ — hô ừ — ngô ân ân — a!” Hạ thân buông lỏng một chút, tiểu sinh mệnh trong bụng Lạc Ly đang hành hạ cha thật lâu cuối cùng cũng đã đến thế gian. Nghe thấy tiếng khóc vang dội của hài tử, một vị cha khác mừng rỡ kêu lớn, Lạc Ly yên tâm chìm vào giấc ngủ.
_ Hoàn_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro