Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - 3

Chương 1

Editor: Sakura Trang

Núi Mây bị bóng đêm nhuộm thành một mảnh đen thui, không khí cũng thật khó chịu, chỉ có tiếng võ ngựa đát đát rung động trong rừng.

Chiếc bụng mang thai đã đủ tháng đặt ở trên lưng ngựa, trên đường núi gồ ghề theo con ngựa phi nước đại mà di chuyển lên xuống.

“Ách…”

Bụng vừa mới bị một kích nặng nề, hôm nay lại chịu đựng sự xóc nảy như vậy, hạ thân Tô Chân chảy ra loang lổ vết máu.

Vì tránh né kẻ thù đuổi kịp mà đặc biệt lựa chọn sử dụng đường gập ghềnh, bụng trong quá trình xóc nảy mà va lên lưng ngựa, hầu như đau đến y phát điên.

Cảm giác hạ thể đang chảy ra máu, Tô Chân khó chịu mà khép hai chân lại, muốn buộc chặt huyệt khẩu, nhưng không ngờ lại làm con ngựa dưới thân kinh sợ, con ngựa không ngừng ngửa người đá lên.

“A… Ách… A… Ngô… Không… Dừng lại… Ngô… Dừng lại…”

Cổ ngựa đánh mạnh vào thai vị, Tô Chân bất chấp chiếc bụng to lớn, chỉ đành ôm lấy cổ ngựa, bụng ấn tại trên lưng ngựa đang không ngừng đá nhảy.

“Ừ… A…”

Y phục dưới bụng kéo căng như muốn rách, bụng vốn mềm mại dưới sự đè ép dần cứng rắn.

Một hồi co giật kéo đến, tay Tô Chân nắm chặt y phục, nắm tay đẩy bụng muốn giảm bớt sự đau đớn này.

“Hắc a… Ách… Ngô a… A”

Tô Chân sợ hãi mà cảm thấy đau đớn mãnh liệt lần này không giống như máy thai thường ngày, hơn nữa lại dữ dằn hơn.

Đó đau đớn khi sắp sinh, là sự báo trước hài tử sắp ra đời.

Đôi mắt xinh đẹp thống khổ khép lại, trên môi cũng cắn ra máu.

Y lại tại vùng hoang vu này, sinh hạ đứa con đầu tiên của hắn…

Vài tiếng sấm rền vang lên, hạt mưa rơi trên người sản phu, khiến vết máu nơi hạ thể càng mở rộng thêm.

Đau bụng sinh đã bắt đầu, ban đầu từ nửa canh giờ một lần biến thành đau đớn liên tục không ngừng nghỉ, như là có hai tay đang đè ép lên trên chiếc bụng mang thai to lớn của y.

“Ách… A a…”

Trong lúc lắc lư trên lưng ngựa hài tử lại đang tìm cách chen xuống miệng tử cung, đi vào xương chậu, từng chút từng chút chui xuống sản đạo.

“Không… Không thể… Ngô… Ách… A”

Trên mặt Tô Chân không biết là nước mưa hay mồ hôi, bất lực lắc lắc đầu, bởi vì cơ thể suy yếu và đau bụng sinh mãnh liệt mà trước mắt cũng trở nên choáng váng.

Một tay đặt lên bụng dưới đang co giật, cách bụng cảm giác được đầu thai nhi đang chui xuống phía dưới.

Tuyệt đối… Tuyệt đối không thể sinh hài tử trên lưng ngựa…

Tô Chân mệt mỏi tựa cả người trên lưng ngựa, một tay quấn dây cương lên cánh tay, tay kia xoa ấn bụng dưới, đợi bụng đang mang thai mềm mại một chút.

Một đợt đau bụng sinh giống như là nghìn cây đao cùn đảo lộn trong bụng, Vân Mặc luôn che chở trăm bề với y chắc sẽ không bao giờ ngờ rằng y sẽ phải sinh hạ hài tử trong một hoàn cảnh hung hiểm như vậy đi.

Vừa nghĩ đến điều này, khóe miệng Tô Chân hiện lên một nụ cười khổ.

Giữa nhiều lần xoa ấn, bụng vô cùng đau đớn, mà bắp thịt trên bụng lại hơi mềm ra, Tô Chân liền thuận thế ấn tay nghịch sản đẩy hài tử chui vào trong tử cung lần nữa.

“Ách a… Ngô… A… Ách… Ngô ách… A…”

Hài tử liều mạng giãy giụa để bụng vừa nặng lại căng, đau đớn dữ dội khiến y xé rách dây cương trong tay, mười ngón tay sờ vào bụng, không cho hài tử lại đi xuống dưới.

“A a ——!!!”

Tiếng rên rỉ thống khổ trong mưa làm ngựa sợ hãi, tuấn mã dưới thân điên cuồng chạy nhảy, muốn hất người đang chờ sinh trên mình ra.

Bụng cứng rắn nhiều lần bị hất giữa không trung rồi lại đập xuống yên ngựa cứng rắn, va chạm mãnh liệt khiến thần kinh y buộc chặt, giữa sự dữ dội này hình như có cái gì đó vỡ vụn, một dịch thể ấm áp chảy từ hạ thể ra ngoài, đau đớn như sấm rền lúc trước đột nhiên trở nên kịch liệt!

“A! —-“

Dây cương trên tay cũng không quấn được, bụng lớn của Tô Chân bị ngựa ném giữa không trung!

“Ách… A a a a a a a …”

May mà cố gắng tránh, nhưng trọng tâm toàn thân lại đặt lên bụng, bụng đạp vào nham thạch ven đường, toàn thân bị sự đau đớn bất chợt này đánh bại, bụng dưới co giật mạnh, chảy ra thật nhiều nước ối có máu.

“Ngô… Không… Khụ khụ… Ọe…”

Cơ thể yếu ớt không chịu được sự va chạm này, phun đầy miệng máu, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, tay xoa tròn lên bụng đang đau đến không hít thở nổi, không giảm được nửa phần thống khổ, lại chỉ gia tăng tốc độ nước ối xói mòn, thai nhi mất đi nước ối bảo vệ bắt đầu biểu hiện sự khó chịu, không hài lòng đấm đá.
 

‐------------------‐---------------------------------‐-------------------


Chương 2

Editor: Sakura Trang

Văn Mặc… Hài tử sắp chết… Ngươi ở chỗ nào…

Trong thoáng chốc nhớ lại kí ức Vân Mặc cười, luôn luôn có một loại tà khí, khiến cho y hãm sâu.

Hắn ôn nhu…

“Tiểu Chân, đây là con của chúng ta đó.”

“Tiểu Chân, ngươi có đau hay không, khó chịu chỗ nào…”

Vân Mặc lo lắng vì mình.

“Tiểu Chân, tiểu Chân, tiểu Chân…”



“Ách…” Thân thể dần dần mất đi độ ấm, trời mưa cũng càng lúc càng lớn.

… Tiểu Chân, đây là con của chúng ta đó…

“Ngô… A… Vân Mặc… Đau quá…” Khó khăn cuộn thân thể cồng kềnh, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống.

Thai nhi đang bị kẹt trong sản đạo khó chịu giãy dụa, không chút nào thương tiếc cho cơ thể cha đang đau đớn.

Nhưng Tô Chân sẽ không từ bỏ, đó là hài tử của y và Vân Mặc.

Y muốn sinh… Cho dù chết vì đau, y cũng muốn sinh, chỉ vì đây là hài tử của Vân Mặc.

Thở hổn hển ngẩng đầu, cố gắng tìm kiếm một nơi khô ráo, giữa làn mưa to tầm tã, trên thạch bích cách trăm mát có một hang động bằng đá nho nhỏ cao tầm một thước.

Cố gắng đứng dậy nhưng chân bủn rủn lại ngã xuống, va đập mạnh mẽ khiến hài tử đi xuống huyệt khẩu, hai chân không thể khép lại, thì làm sao có thể đứng lên, làm sao để có thể đứng lên.

Bụng căng lên từng đợt, Tô Chân biết hiện tại là thời cơ tốt nhất để bản thân sinh hạ hài tử, nhưng mà hắn không thể, hài tử sinh trong nước mưa lạnh như băng hẳn phải chết không nghi ngờ, y không thể để cho hài tử mạo hiểu như vậy.

Cố nhịn cảm giác dùng sức theo cung lui, Tô Chân lấy tay cầm lấy thảm cỏ trên mặt đất, di chuyển một chút.

Đang lúc di chuyển khó khăn thì từ đằng sau xuất hiện tiếng vó ngựa.

“Lên ngựa!”

Hai chân Vân Mặc đạp ngược lên ngựa, cả người cúi xuống phía dưới, cánh tay vươn ra, khó khăn lắm mới bắt được cánh tay đang che bụng của Tô Chân, dùng sức kéo lên, Tô Chân xoay một vòng trên không sau đó ngồi vững vàng trên lưng ngựa.

“Ách… Vân Mặc…”

Mưa lớn phải nhíu mắt, trong đầu Tô Chân hỗn loạn.

“Tiểu Chân! Ngươi sao rồi!” Vân Mặc cảm thấy người trong lòng có nhiệt độ rất cao.

“Có lẽ là… Ngô… Dính mưa… Có chút nóng…” Tô Chân ngồi ngược lại lưng ngựa, đối mặt với Vân Mặc, đầu tựa vào trong lòng Vân Mặc, chịu đựng từng đợt từng đợt đau đớn trong bụng.

“A… Ách…” Hài tử trong bụng khó chịu vì sự xóc nảy trên lưng ngựa, bất an giãy giụa, khiến Tô Chân kêu lên những tiếng nức nở ngắn ngủi. cơ thể cũng đang co giật.

“Là do bị thương sao, sao lại run mạnh như vậy?” Vân Mặc lo lắng ôm thân thể gầy yếu của Tô Chân, hắn không thể tưởng tượng nổi phải chịu thương tổn như thế nào mới khiến cho người luôn kiên cường như Tô Chân phải đau đến run lên.

Mệt mỏi lắc đầu, Tô Chân đặt tay Vân Mặc lên trên bụng lớn đang không ngừng nhảy lên của mình.

“Là… Hài tử… Nó muốn… Ách a… Đi ra… A —“

Tuấn mã chạy vội, bóng cây cối hai bên đường nhanh chóng lùi về sau, thần chí của Tô Chân cũng ngày càng uể oải theo từng đợt cung lui yếu dần.

Thực sự y… Sắp không chịu được…

Vân Mặc chợt thấy hơi thở của người trước mặt yếu dần, ngay cả bụng lớn để trước mặt mình cũng dần dần mềm mại xuống, thầm nghĩ không ổn, vội vàng dùng nội lực truyền qua lòng bàn tay vào trong cơ thể Tô Chân, đồng thời cũng tăng thêm lực ấn trên tay.

“Ngô… Khụ khụ… A —“

Bị đau đớn túm thần chí lại, khóe miệng cũng chảy ra máu, Tô Chân sắp không thở nổi, trước mặt cũng dần mất sắc máu.

“Tô Chân!!” Vân Mặc cắn răng, “Ngươi muốn mang theo đứa bé này rời đi sao! Không thể! Ta Vân Mặc không để ngươi đi, một người cũng không được đi!”

Tô Chân, ngươi tuyệt đối, tuyệt đối không thể rời ta đi!

Thái tử bị giết, tam thúc mà hắn tôn sùng coi như người thân lại vì ngôi vị hoàng đế mà muốn đưa hắn vào chỗ chết…

Mẫu hậu chết đi vì tranh đấu hậu cung, thục phi người từ nhỏ bảo vệ bản thân cũng chết một cách bi thảm…

Từng thi thể một chút hiện lên giao hòa trước mắt Vân Mặc, máu tươi của người thân một lần nữa lại càng thêm xinh đẹp…

Hắn đã mất đi người thân nhất, hiện tại chẳng lẽ còn muốn hắn mất đi Tô Chân và huyết mạch duy nhất sao!


‐------------------‐---------------------------------‐-------------------


Chương 3

Editor: Sakura Trang

“Không —-“

Ngửa mặt thét to, trên tay không tự chủ ấn thật mạnh.

“A a… Ách a a a ——– ngô…”

Dưới cái ấn mạnh, bào thai trong bụng Tô Chân di chuyển nhanh, cuối cùng cũng bị ép đến huyệt khẩu.

“A —– Ách… Ách tê… A…”

Nhân lúc thai nhi trĩu xuống phía dưới, Tô Chân cau mày dùng sức, nhưng sự đau đớn mãnh liệt khiến đầu y trống rỗng.

“Hắc a… Ra… A a —“

Huyệt khẩu bị xé rách mở ra, đầu thai nhi lộ ra bên ngoài cơ thể.

“Nhanh nhanh!” Tỉnh táo lại Vân Mặc mừng rỡ nhìn hạ thân Tô Chân, nhưng không lường được sự xóc nảy trên lưng ngựa, ngăn chặn huyệt khẩu, sao để thai nhi đủ tháng này thuận lợi sinh ra.

“A a a  a a a a a !!!!!!!!!!”

Tuấn mã di chuyển như điên, lưng ngựa cường tráng đánh vào sản huyệt đột nhiên nhô ra bên ngoài, đẩy thai nhi vừa mới lộ đầu ra trở lại!

Đau đớn như muốn nứt ra này là điều Tô Chân phải chịu, nhưng ngay cả ngất cũng không thể tiếp tục chịu đựng được.

Một màn này xem trong mắt Vân Mặc cũng đã đau đớn triệt nội tâm, tư thế như vậy không khác nào ngăn cản hài tử ra đời, phải làm sao cho đúng đây!

Cho dù Vân Mặc xuất sinh nhập từ nhiều, lại cũng không so được với tình cảnh thảm thiết hôm nay.

Trong lòng Vân Mặc đã chuyển trăm nghìn loại tâm tư, lại nghĩ đến một cách, nhưng mà cũng quá mức mạo hiểm, thế nhưng lúc này, đó là đánh bạc sinh mạng cũng thể để cho Tô Chân chịu loại đau đớn như vậy.

Trấn an mà vỗ vỗ tuấn mã dưới thân, ngựa này lớn lên theo tuổi hắn trưởng thành, ngồi cưỡi nhiều, từ lâu đã tâm ý tương thông.

Hắn ổn định thân thể ướt đẫm trong lòng, vẫn để ngựa chạy nhanh như cũ, từng chút từng chút buông dây cương trong tay ra, giơ Tô Chân trong lòng bị mưa xối xả không mở nổi mắt lên.

Cảm giác cơ thể đang từng chút một rời xa thân ngựa, Tô Chân kinh hô một tiếng, nhưng bụng từng đợt từng đợt co rút đau đớn khiến y không quan tâm được tư thế quái dị, chỉ phải chuyên tâm chống đỡ đau đớn mãnh liệt trong bụng.

Vân Mặc cẩn thận cởi bỏ bàn đạp yên ngựa, để chân Tô Chân vào.

“Tiểu Chân, bây giờ đứng lên thử xem…”

Làm xong mọi thứ chẳng qua chỉ trong chốc lát, Vân Mặc nắm chặt cương ngựa lần nữa, trong lòng hắn biết nếu lại ngã ngựa lần nữa thì tất cả sẽ xong.

Một tay Vân Mặc vẫn để sau lưng Tô Chân, chống đỡ thân thể không ổn định của Tô Chân, tư thế như vậy tất nhiên là để không gian cho hài tử, cũng làm khó cho Tô Chân.

“Không… Ách a…” Hai chân Tô Chân bủn rủn không chống đỡ nổi trọng lượng của bụng, chỉ phải tựa vào trên người Vân Mặc.

Tư thế đứng yên khiến hài tử xuống nhanh hơn, cũng làm tăng đau đớn cho Tô Chân, lăng trì thần trí của y.

Hai tay Vân Mặc đè nén ngang lưng Tô Chân, đặt thai bụng vẫn chưa có xuống hoàn toàn ở lồng ngực của mình mà đè ép .

Mưa rơi dần dần ngớt, không khí sau khi bị nước mưa cọ rửa, chỉ còn lại mùi máu tươi nhàn nhạt.

Một chút tia sáng lộ ra sau tầng mây phản chiếu hai tròng mắt không động đậy của Tô Chân một mảnh sáng lấp lánh, sắc mặt cũng nhanh chóng xám trắng lại.

“Ách… A… Hắc a… Sắp ra… rồi… A…”

Máu dưới thân càng ngày càng có nguy cơ chảy nhiều hơn, giữa tiết khố được cởi một nửa, đầu thai nhi đã lộ toàn bộ ra bên ngoài.

Vân Mặc không dám khinh thường, ấn mạnh cơ thể Tô Chân vào người mình.

“A a a… Hắc a a… Ách…”

Hai tay mệt mỏi vùng vẫy trên không trung, đốt ngón tay đều xuất hiện chút máu, đôi mắt đẹp trợn tròn, cắn chặt khớp hàm.

“Ách… Ngô… Hắc… A hô… A —-“

Dưới thân ngọ nguậy một chút, sản huyết xé rách chảy máu, cả người hài tử lao xuống dưới, trượt ra bên ngoài cơ thể.

Vân Mặc cảm giác ngực buông lỏng, không ngờ bụng lớn lại buông thẳng xuống phía dưới, nhìn dưới thân Tô Chân, một trẻ mới sinh nho nhỏ rơi xuống.

Người trong ngực đột nhiên mềm yếu ngã xuống, lại đau khổ chống đỡ không áp lên hài tử dưới thân.

Vân Mặc cũng thở dài một hơi, rút chủy thủ trong giày ra, cắt đứt cuống rốn của hài tử.

— Hoàn —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro