Chương 6: Trò chuyện
Nghĩa thấy Hùng không khỏi kích động, con cặc Hùng vẫn còn đang bán cương và nhìn anh trai. Nghĩa dùng chút sức của bản thân đã giãy giụa, cổ họng đau rát vì thiếu nước vẫn cố gắng kêu lên.
Hùng nhìn anh trai bản thân mình yêu quý và tôn trọng. Trong tư tưởng của Hùng có thoáng suy nghĩ, ngày còn bé cho dù có chuyện gì anh hai luôn đứng ra bảo vệ cậu. Cậu học giỏi nhưng thể lực thì nằm ở mức trung bình, thi thoảng cậu bị bắt lạt thì chính Nghĩa sẽ là người đứng ra bảo vệ cậu. Dù vậy, nhưng sau lúc phá trinh người anh này, cậu lại sung sướng đến vậy? Nghĩ lại những việc bản thân đã làm với anh trai mà con cặc Hùng đã rỉ nước nhờn.
Hơn hết Hùng hiện tại muốn làm lại chuyện đó với Nghĩa, Hùng muốn được đưa con cặc đó vào trong anh trai một lần nữa, muốn nghe anh hai rên rỉ dưới chân mình. Cảm giác thỏa mãn đó thật sự làm Hùng nứng hơn bao giờ hết, so với việc chỉ được liếm cặc, rửa chân cho Lâm.
Nhưng Hùng cũng nhận thức được bản thân bây giờ không có quyền làm vậy. Tiếng ư ứ của Nghĩa như đang muốn nói điều gì đó. Hùng tiến lại lấy chiếc tất của bản thân ra khỏi miệng Nghĩa.
Điều đầu tiên mà Nghĩa làm khi cái miệng được thoát khỏi đôi tất dơ bẩn khi là nhổ nước bọt vào người Hùng. Mùi vị kinh tởm, mùi hôi của chiếc tất đọng lại nơi đầu lưỡi và cánh mũi của Nghĩa.
Nghĩa thở những hơi dài mệt mỏi, ngước mắt nhìn Hùng. Hùng thì vẫn bình thản, thậm chí cậu còn quẹt lấy bãi nước bọt mà Nghĩa vừa nhỏ cho vào mồm nhấm nháp.
Nghĩa chứng kiến mà cảm giác kinh tởm trực chờ trào ra khỏi mồm.
" Mày bị điên à Hùng, thằng Lâm đã làm gì mày để mày ra nông nỗi này?"
Hùng nhẹ lắc đầu, phủ nhận quan điểm của Nghĩa
" Là em tự nguyện." - Hùng nói
"Tự nguyện?" Nghĩa nói với giọng giễu cợt. "Mày học nhiều đến nỗi não có vấn đề rồi à."
Hùng thở dài một hơi, mắt ngước nhìn trần nhà.
" Chắc vậy, em mới nghiện mùi tất, giày đi lâu ngày. Nghĩa được được ngửa với liếm cặc anh Lâm." Hùng giãi bày.
Nghĩa nghe em trai mình nói vậy chỉ biết trợn tròn mắt. Chẳng bao giờ, anh nghĩa đứa em trai "thần động" lại có suy nghĩ ti tiện, kinh tởm đến vậy. Không những thèm được bú liếm cặc đàn ông mà còn nghiện được ngửi giày và tất.
" Mày còn tỉnh toán không vậy, mày đã nghĩ đến chuyện ba sẽ làm gì nếu biết chuyện mày đang làm không hả?" Nghĩa nói.
Chưa để Hùng trả lời, Nghĩa đã vội nói.
"Bây giờ,cởi trói cho anh. Chúng ta tìm cách."
"Tìm cách...?" Hùng lặp lại lời Nghĩa, trầm ngâm suy nghĩ " Để làm gì. Không phải đang rất tốt sao."
" Mày gọi thế này là tốt sao. Làm chó cho thằng Lâm mà mày gọi là tốt sao." - Nghĩa gần như quát lớn trong cơn tức giận trước mặt Hùng.
" Phải, em đang thấy rất tốt. Làm chó thì có gì không tốt, dù cặc trong khoá thì vẫn nứng. Được nghe sỉ nhục, được liếm chân, bú cặc. Không phải lúc nào cũng phải đeo lại cái bộ mặt giả tạo như anh với ba đang đeo. Bản thân em cảm thấy rất hạnh phúc khi được làm một con chó." - Hùng cũng trừng trừng nhìn thẳng vào mắt Nghĩa và nói.
Khi Nghĩa còn đang sững sờ trước những gì Hùng vừa nói.
" Không phải, lúc cặc em trong đít anh, anh cũng sướng đến run người hay sao. Cặc thì không ngừng rỉ nước. Tin rằng nếu không bị khoá thì cặc anh đã cương đến mức phóng tinh rồi." Hùng tiếp lời.
Lời Hùng vừa dứt, trong lòng Nghĩa trỗi dậy một sự xấu hổ tột cùng. Trí não Nghĩa đã không thể kiểm soát được cái miệng của bản thân và bắt đầu chửi rủa, thậm chí lấy người ba ra để đeo dạo Hùng. Thấy những lời nói không có tác dụng, Nghĩa quay sang chửi rủa người mà cậu cho đã khiến em trai cậu thành một con chó.
" Thằng Lâm khốn nạn đó, rốt cuộc nó đã cho mày uống cái lồn gì vậy. Mày còn tỉnh táo không vậy. Xét cho cùng, so với thằng chó đẻ khốn nạn đó, thì tao là anh trai mày. Anh trai ruột của mày ..."
Không để Nghĩa nói thêm lời nào Hùng dùng chiếc tất của bản thân thấm đẫm nước dãi của Nghĩa mà cậu vẫn đang cầm nhét thẳng vào cuống họng của Nghĩa. Hành động của Nghĩa đầu tiên khi Hùng làm vậy là nôn khan, có lẽ thời gian để cậu hít thở không khí trong lành đã hết mà thay vào đó là mùi hôi tởm lợm của một chiếc tất.
Hùng bóp mồm Nghĩa, tay chỉ thẳng vào anh trai mình.
" Anh có thể sỉ nhục em, chửi rủa em vì em thích vậy. Nhưng đừng động đến chủ nhân của em. Nếu không chúng ta không còn là anh em nữa đâu. Anh hai ạ."
Trong lòng Nghĩa lúc này, sự kinh bỉ chỉ được thể hiện qua đôi mắt. Hùng muốn từ mặt cậu chỉ vì cậu xúc phạm đến chủ nhân đáng kính nực cười. Cậu có thể tưởng tượng được bố cậu sẽ cười như thế nào nếu nghe được những lời đó.
" Anh yên tâm, em sẽ sớm biết anh giống như em vậy. Vì chung quy, chúng ta vẫn là ANH EM RUỘT. Em là một con chó thèm cặc thì anh cũng sẽ vậy thôi anh hai." Hùng vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Nghĩa.
" Chẳng phải chung dòng máu sẽ có nhiều sở thích giống nhau sao. Chẳng qua là anh không dám thừa nhận thôi. Vậy nên để em giúp anh nhận ra điều đó, đó cũng những gì chủ nhân em."
Hùng tiếp lại chỗ tủ giày của Lâm, lấy ra một đôi giày thể thao màu đen và mang nó đến trước mặt Nghĩa.
" Anh biết đây là gì không ?" Hùng nói
Nghĩa không thể trả lời, nhưng Hùng thừa hiểu anh hai cậu sẽ nói gì.
" Đây không phải giàu, mà là báu vật đối với em."
Nói xong, Hùng con đưa chiếc giày lên mũi và hít một hơi thật mạnh. Biểu cảm của Hùng làm Nghĩa liên tưởng đến mấy thằng nghiện lên cơn phê pha khi dùng thuốc. Nhưng khác nhau ở chỗ, cái Hùng nghiện lại là mùi giày đã đi lâu ngày.
" Anh hỏi Lâm đã cho em uống gì? Được, để em cho anh biết. Không những vậy, em sẽ cho anh thử hương vị của nó."
Hùng quỳ xuống sàn nhà, để chiếc giày ngăn ngắn trước mặt, cúi thấp người mà hành lễ với chiếc giày đó. Cung kính và hôn lên chiếc giày đó như thể đó là bảo vật của vua chúa vậy.
Trong đầu Nghĩa lúc đó, chỉ có một suy nghĩ, sẽ đưa Hùng đi gặp bác sĩ tâm lý ngay khi cậu ra khỏi căn phòng khốn nạn này.
Hùng tiếp tục vái lạy và hôn chiếc giày của Lâm. Khi lấy đã đủ, cậu để chiếc giày ngay dưới con cặc đang bán cương của bản thân và đái vào trong chiếc giày.
Hùng đái rất nhiều, như thể Hùng đã nhìn đái mấy tiếng rồi chờ đến giây phút này mà đái vậy. Nước đái của Hùng trắng , tốc độ thấm của chiếc giày hình như khá chậm. Khi đã xong, Hùng vẩy vẩy con cặc cho ra những giọt nước đái cuối cùng.
Cầm chiếc giày bằng cả hai tay như đang bê chậu nước thánh vậy đến trước mặt Nghĩa.
" Đây là nó, nó là thứ nước ngon nhất mà em từng được uống trong đời."
Nghĩa bàng hoàng tột độ, nhưng chưa kịp để cậu suy nghĩ điều gì thì Hùng đã nói.
" Tuy không ngon bằng nước đái của chủ nhân nhưng như em nghĩ chắc chắn anh sẽ thích."
Nếu có nói được trong hoàn cảnh này thì Nghĩa sẽ vừa nói vừa nôn trong sự kinh tởm đến tận đầu lưỡi.
Hùng giữ chặt đầu Nghĩa không cho nó động đậy quá nhiều. Cậu đổ từ từ thứ nước bản thân mà thải ra vào mồm anh trai đang ngậm tất của cậu.
Thứ nước không màu nhưng mùi khai thì không thể che đi được nó là nước đái người chậm chầm thấm qua chiếc tất và chảy xuống cổ họng Nghĩa. Nghĩa không thể ngăn cản thứ nước dơ bẩn chảy xuống họng, xuống dạ dày được. Dù cơn buồn nôn đã gần như đến đỉnh điểm. Chỉ cần mở chốt là cậu sẽ nôn như thể đây là lần đầu vậy.
Khi chiếc giày dần chảy những giọt cuối cùng. Hùng tham lam đưa lưỡi ra hững những giọt cuối cùng và không quên dùng chiếc lưỡi đó liếm vào sâu nhất của thể trong chiếc giày.
Hùng cúi xuống nhìn anh trai và nói.
" Mùi vị ngon không anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro