Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5-8

Do có sai sót không đáng có, sau khi tụi mình (thiệt ra tụi mình ở đây chỉ có 2 người :v) thảo luận thì cuối cùng đã thống nhất được xưng hô, mặc dù chưa hài lòng lắm nhưng nó có vẻ ổn hơn ta-ngươi :3

Nhưng rồi mình lại nghĩ lại, đổi đi một chút, do hai người tầm tuổi nhau nên để tôi-cậu ha.

Thành thật xin lỗi mọi người... Chương trước có từ "đối tác", nguyên tác là "cộng tác", theo lý thì phải được hiểu là "cộng sự" vì lính gác và dẫn đường sẽ hợp tác với nhau, mà mình lại để là "đối tác", nghe có hơi ... :( Lần đầu edit (và đọc) thể loại này nên chưa có kinh nghiệm nhiều, mình sẽ cố gắng giảm thiểu sai sót!

Về việc tại sao lần đầu biết mà dám edit hả? Ờ thì... Lúc đầu thấy lính gác dẫn đường nên tưởng là lính canh với người dẫn đường thời xưa :v Sau thấy pheromone các thứ thì đi tra, mới biết có thể loại này *khóc cười lẫn lộn*

Beta: Ngây thơ -.-

Edit: !!!

===Edit: Thảo Linh (Koori Rin). Beta: Nguyệt Thần===

5.

Tên lính đánh thuê rót cho Thành Dương một chén trà.

Ly thủy tinh đập vào bàn trà, phát ra tiếng vang lanh lảnh, Thành Dương có thể cảm nhận được ánh mắt người đối diện, ánh mắt kia thật sự không được thân thiện cho lắm, như động vật ăn thịt nhìn chằm chằm con mồi dưới móng vuốt, nguy hiểm mà cấp bách.

Lần đầu gặp gỡ giữa bọn họ có lẽ là có một chút không vui nho nhỏ, mà điều này cũng không thể giải thích được thái độ kì lạ của Dạ Ưng —— hết sức cẩn trọng giữ khoảng cách nhất định, thân thể căng cứng thành một thanh kiếm thủ thế chờ đợi.

Thành Dương không dám đọc suy nghĩ của hắn.

Dạ Ưng rõ ràng là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, có thể nhận biết pheromone, có thể làm trống đại não, che giấu suy nghĩ thật của mình. Đối với tình huống này, dẫn đường rất khó xâm nhập đầu óc họ một cách không dấu vết, Thành Dương cần một bình rượu, hay ba ngày mất ngủ, hoặc là xông vào phá tan lớp bảo vệ, đường hoàng xông vào.

Nhưng nếu như thế, lính đánh thuê tất sẽ phát hiện, Thành Dương không nhất thiết phải khiến quan hệ giữa họ thêm căng thẳng.

Thế nên y tiết ra pheromone thân thiện, có chút mùi Valium (giúp an thần), cách này đã từng rất hiệu quả với Diệp Vũ Tình, mỗi khi cô suýt nữa mất khống chế, luôn được Thành Dương thành công kéo về bên bờ lý trí.

Ninh Phi đột nhiên đứng lên.

Đã nhiều năm rồi hắn chưa tiếp xúc với bất kì dẫn đường nào gần như thế, cách vẻn vẹn mỗi cái bàn trà, mà dẫn đường kia lại còn là Thành Dương. Pheromone theo đường hô hấp tiến vào trong cơ thể hắn, thấm vào trong máu huyết, cuối cùng tụ lại ở tuyến thể não sau. Hắn thậm chí không thể nhận biết được ý nghĩa ẩn giấu, chỉ biết tim mình đập rất nhanh, phản ứng hóa học trong tuyến thể lý bùm bùm nổ thành pháo hoa liên tiếp trong đầu.

Hắn dùng sức mở tung cửa sổ, hung hăng hít vài hơi không khí bên ngoài, để bản thân bình tĩnh lại.

"Xin lỗi." Thành Dương nói: "Pheromone của tôi ——"

Ninh Phi gấp rút ngắt lời: "Vào chính sự đi."

"Chuyện xảy ra hơn một tháng trước." Thành Dương lặng yên chốc lát, nhớ lại: "Lúc đó tôi và Vũ Tình đang thi hành một nhiệm vụ. Nhiệm vụ cơ mật, cấp bậc rất cao, ngoại trừ tổ chức tối cao nhất của công đoàn, chỉ có tôi, Vũ Tình và giáo viên hướng dẫn biết cụ thể thông tin."

"Nhiệm vụ gì?"

"Tôi không thể nói."

Ninh Phi phát ra giọng mũi ngắn ngủi: "Rồi sao?"

"Nhiệm vụ thất bại. Chúng tôi gặp phải phục kích của 'Kền Kền' —— đây là tình huống không nên có, nhất định là có người để lộ tin tức. Cuối cùng, kẻ địch thật sự rất đông, tôi để Vũ Tình dẫn mục tiêu đi trước, tôi ở phía sau bảo vệ bọn họ."

Thành Dương khép mắt, rồi mở ra, âm sắc trở nên cay đắng: "Tôi không nên làm vậy. Nếu cô ấy ở vị trí của tôi, cùng lắm thì trọng thương, nằm trong bệnh viện một thời gian. Mà tôi cũng không đến nỗi như thế, vừa ra viện là vừa lúc đến lễ tang cô ấy."

Ninh Phi không nói gì, cúi đầu trở lại ghế sô pha ngồi, dường như đang trầm tư. Khuôn mặt anh tuấn, sống mũi kiên cường, tư thế cúi đầu khiến chóp mũi hơi hướng xuống dưới, cong như mỏ chim ưng.

Thành Dương lại bổ sung: "Nhiệm vụ không qua tay nhiều người trong công đoàn, tôi đã cung cấp hết mức có thể tài liệu của họ cho cậu. Tôi biết việc này không dễ đàng, cậu có thể ra giá tùy ý, chỉ cần cuối cùng có thể giúp tôi tìm ra kẻ nào đã tiết lộ tin tức —— tôi không thể để cho Vũ Tình chết vô ích."

"Đây là nhiệm vụ gì?" Ninh Phi hỏi lần thứ hai.

"Người ủy nhiệm là quân đội, tôi không thể tiết lộ quá nhiều chi tiết nhỏ, hiệp nghị bảo mật vẫn còn đó." Thành Dương đáp: "Bước đầu điều tra đã có kết quả, vấn đề xuất hiện ở phía công đoàn."

"Ừm."

Hai người đều lặng im, lính đánh thuê điều chỉnh tư thế ngồi một chút, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, tay phải chậm rãi vẽ vòng tròn lên bàn trà, khoảng nửa phút sau, cuối cùng hắn lên tiếng: "Cậu chưa nói hết."

"Cái gì?"

"Cậu tới tìm tôi xử lý chuyện này, mà không phải người trong công đoàn." Hắn nói: "Hệ thống khổng lồ như công đoàn, có thể làm được những việc hơn một tên lính đánh thuê tự do như tôi rất nhiều. Cậu từ bỏ con đường đơn giản nhất, đến tìm tôi nói chuyện làm ăn, chỉ có thể thấy rõ một điều —— bọn họ không tin cậu."

Thành Dương nói: "Đây không phải trọng điểm."

"Đây là trọng điểm thương lượng giá tiền." Ninh Phi nói: "Cậu rõ ràng rành mạch toàn bộ nhiệm vụ, cậu ở hiện trường, cậu để Diệp Vũ Tình đi trước. Bọn họ hoàn toàn có lý do để nghi ngờ cậu."

"Tôi sẽ không hại chết Vũ Tình."

"Cậu rất yêu cô ta?"

Thành Dương không trả lời.

"Chắc hẳn cậu rất yêu cô ta." Lính đánh thuê tự nhủ: "Lính gác nhỏ yếu đến đâu, sức chiến đấu cũng cao hơn dẫn đường gấp nhiều lần. Mà cậu lại nhường đường an toàn cho cô ta, chọn đi phía sau cô ta. Cậu thật sự không màng sống chết, không ngờ cuối cùng người xảy ra chuyện ngược lại là cô ta."

"Đủ rồi, Dạ Ưng!"

Lửa giận bắt đầu bốc lên trong lòng Thành Dương, lại bị đè nén mạnh mẽ, y hít sâu, khống chế được cảm xúc của mình, cuối cùng mới miễn cưỡng dùng giọng nói bình tĩnh ôn hòa: "Toàn là mấy chuyện không liên quan, tôi thấy không cần thiết phải thảo luận bất cứ cái gì."

"Vậy thì nói chuyện khác đi." Dạ Ưng nói: "Tên thật của tôi là Ninh Phi, Dạ Ưng chỉ là mật danh."

Ninh Phi đã ngồi thẳng người, chăm chú nhìn Thành Dương, mím chặt môi, dường như đang chờ đợi hoặc ngăn chuyện gì đó phát sinh.

Thành Dương nghĩ kỹ một hồi, xác định bản thân không hề có bất kỳ ấn tượng nào với khuôn mặt và cái tên này, bèn thăm dò: "Ninh tiên sinh?"

"Là Ninh Phi." Người đối diện buồn rầu nở nụ cười: "Cậu nên nhớ, một khi tôi nhận giao dịch này, chúng ta phải hợp tác một thời gian dài. Nói chuyện giá tiền đi, xem cậu có khả năng trả giá cho Diệp Vũ Tình đến mức nào."

Cách dùng từ này khiến Thành Dương có chút khó chịu, nhưng y vẫn gật đầu: "Bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận."

"Thi thoảng tôi cũng cần một ít tiền này nọ."

Thành Dương im lặng chờ người đối diện ra giá.

Trong một giây, hô hấp của Ninh Phi tựa như run rẩy, hắn dùng tay nắm thật chặt mép đệm ghế sô pha, khiến gân xanh trên mu bàn tay căng đến độ nổi lên.

"Tôi muốn cậu lên giường với tôi." Cuối cùng, hắn nói, giọng điệu cứng rắn.

6.

Thành Dương mới đầu cho rằng tai mình có vấn đề.

"Cái gì?" Y hỏi.

"Lên giường với tôi." Ninh Phi nói: "Đến khi tôi tìm ra được nội gián tiết lộ bí mật theo như yêu cầu, chúng ta đi thuê phòng, cậu thượng tôi, hoặc bị tôi thượng một lần. Cứ vậy, xong."

Thành Dương vừa sợ vừa giận, lập tức đứng phắt dậy, một từ cũng không muốn phí, quay người đi tới cửa, y chưa bao giờ bị quấy rối tình dục như vậy —— hay có thể nói là làm nhục. Nhưng dù sao hơn hai mươi năm qua ở công đoàn cũng nhận được sự giáo dục kỉ cương tuân theo pháp luật, cho dù là tình huống lửa giận ngập trời, y cũng không quên quay về phía cửa sắt. (không hiểu lắm chỗ này @@, ý là cố gắng không quá khích nhào đến bụp NP?)

Tư thế ngồi của Ninh Phi không thay đổi, chỉ giương mắt nhìn y, tay vẫn bấu mép ghế sô pha, gương mặt không một chút biểu cảm.

Dẫn đường định chửi hắn vài câu, lại cảm thấy liếc mắt thêm một cái cũng chán ghét, thế là lạnh mặt kéo mũ trùm, phẫn nộ bỏ đi.

Mưa đã tạnh, đèn đường cũ nát dọc con phố bóng tắt bóng rạng, Thành Dương đút tay vào túi quần, lặng im rảo bước. Hai con đường bên ngoài là khu đèn đỏ, tiếng nói cười ồn ã từ phía xa truyền đến, khiến người ta phát phiền. Y thở dài một hơi, bắt đầu tính toán hành động tiếp theo.

Lính đánh thuê tự do ở Hải Hà không chỉ có một, nhưng Dạ Ưng là ứng cử viên phù hợp nhất, không chỉ bởi có tiếng, quan trọng hơn là, không có bất cứ quan hệ gì với bang phái địa phương, từ khi hành nghề tới nay, phạm vi hoạt động của hắn luôn là ở ngoại địa, ngay cả lần đầu đặt chân đến Hải Hà, cũng là sau khi Diệp Vũ Tình xảy ra chuyện.

Thành Dương cần một người không dính líu gì như vậy, đến giúp y rửa sạch hiềm nghi, điều tra chân tướng.

Thế nhưng đầu óc tên này lại có bệnh.

Dù sao đi nữa, nửa ngày này coi như bỏ phí, Thành Dương bụng đói cồn cào, tìm đại một quán ăn ven đường, rồi gửi một tin nhắn cho Diêu Cảnh Hành(1), cảm ơn cậu ta đã giúp y đổi ca đánh yểm trợ.

Diêu Cảnh Hành đáp: "Xong rồi?"

Thành Dương nhập: "Không."

Diêu Cảnh Hành an ủi y: "Cậu không nên quá nóng ruột, Dạ Ưng không nhận thì có người khác, rồi cũng sẽ tìm được cách giải quyết."

Thành Dương cười khổ: "Tôi đang nghi mình có khi nào đắc tội Dạ Ưng."

Diêu Cảnh Hành nói: "Hai người lúc trước có quen biết?"

Y lần thứ hai kĩ lưỡng lục tung kí ức của mình, xác định bên trong không có người này, mới gửi lại cho Diêu Cảnh Hành một chữ "Không".

Mà theo như biểu hiện của người kia, Ninh Phi không chỉ biết y, hơn nữa còn giống như đã ghi hận y rất lâu rồi.

Chuyện phiền lòng đã quá nhiều rồi, Thành Dương ngấu nghiến hai ba miếng, cơm nước xong xuôi, cuối cùng mới trả lời Diêu Cảnh Hành: "Mặc kệ, tôi đây trở về công đoàn."

Nhiệm vụ của công đoàn trước giờ đều là hai người một nhóm, bọn họ được gọi là bộ đôi tiêu hướng (lính gác dẫn đường), làm việc không mệt mỏi. Dù là thời điểm nào, công đoàn cũng thiếu nhân sự. Cho nên thi thoảng có lính gác hoặc dẫn đường mất đi cộng sự, cũng chỉ được nghỉ một tháng "điều chỉnh tâm lý" mà thôi. Sau khi kết thúc thì lập tức gặp người mới, bắt đầu công việc.

Kỳ nghỉ của Thành Dương mặc dù đã kết thúc, nhưng bởi còn hiềm nghi, nên chỉ được phân mấy việc nhàn hạ như tuần thị (tuần tra thị sát), gác bốt, sắp xếp tài liệu, thậm chí cả lau dọn vệ sinh.

Đèn phòng hồ sơ số 5 tối đen, nhìn qua không có một bóng người, Thành Dương bất chợt "tạch" một cái bật lên, từ giá sách sâu phía trong lập tức truyền đến tiếng la quỷ quái "Ư oa".

Lính gác Diêu Cảnh Hành bạn y che mặt căm giận lên án: "Mắt tôi! Mù mất mù mất."

"Xin lỗi." Thành Dương nói, "Đến trễ. Cậu đi nghỉ đi, việc còn lại giao cho tôi được rồi."

"Còn lại bốn giá sách cuối cùng." Diêu Cảnh Hành dụi dụi mắt: "Ngày mai cậu phụ trách tuần thị khu vực hội Tam Hợp(2), nơi đó tương đối xa. Hôm nay nhớ nghỉ sớm, không được đến trễ."

Hội Tam Hợp đã tẩy trắng từ lâu, mấy năm nay hợp tác tốt đẹp với chính quyền và quân đội thành phố Hải Hà, nghiễm nhiên trở thành một ngôi sao bạch đạo mới đang từ từ mọc lên. Cái gọi là "tuần thị", cùng lắm chỉ là đi dạo phố hóng chút gió ở đó, tiện thể ngắm phố thương mại phồn hoa và người đi đường tấp nập. Thành Dương thấp giọng "Ừ" một tiếng, rồi tiến đến giá sách phía trong.

Diêu Cảnh Hành đằng sau y nói: "Bọn họ cứ kéo lê tiến độ điều tra ra thế, nhất định là cố ý, muốn cậu vác cái nồi đồng* này." (chịu trách nhiệm thay cho kẻ gây lỗi, kiểu quít làm cam chịu)

"Tôi không hào hiệp đến độ 'vác nồi' đâu."

Thành Dương vừa nói, vừa vươn tay lấy hộp hồ sơ trên cao nhất, y mình cao chân dài, làm loại động tác này không tốn chút sức lực, cả chân cũng không cần kiễng. Không hiểu sao chồng hồ sơ đối diện lại sắp xếp xiêu vẹo, vừa đụng vào đã lộn nhào một loạt, vài tờ giấy in hình nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống dưới chân.

"Cẩn thận chút." Diêu Cảnh Hành nói, định cúi xuống nhặt lên.

Thành Dương giành trước một bước, nhặt tài liệu lên, xếp lại, nhét đại lên giá, nhịp tim đập hơi nhanh —— vẻn vẹn một cái liếc mắt, cũng đủ để y nhìn thấy người trong hình.

Là Ninh Phi.

Diêu Cảnh Hành mang vẻ kinh ngạc trên gương mặt: "Có chuyện gì vậy?"

Phòng hồ sơ này lưu trữ toàn tư liệu về lính gác đào ngũ năm năm trở lên.

Thành Dương lấy lại bình tĩnh, đáp: "Không có gì."

Vẻ mặt Diêu Cảnh Hành có chút nghi ngờ, nhưng vẫn bị pheromone của y lừa, bèn ngoan ngoãn xoay người đi ra ngoài. Chờ cậu ta đi rồi, Thành Dương mới lần thứ hai lấy hộp hồ sơ xuống, tìm trang tài liệu về Ninh Phi.

Họ tên giống nhau, mặt mũi có chút trẻ con, nhưng vẫn có thể căn cứ hướng của ngũ quan và xương mặt mà nhận ra đó là cùng một người.

Phía dưới cùng còn đóng một con dấu, có người viết bên cạnh dấu mộc: "Số lần phát hiện pheromone trong vòng ba năm là 0, có thể tuyên bố tử vong."

Dạ Ưng là lính gác đào ngũ.

Thành Dương nhìn tài liệu, kinh hãi đến không nói lên lời.

Tình cảnh của y trong nội bộ công đoàn đã khá nhạy cảm, nếu như đột nhiên lại bị phát hiện lén lút gặp lính gác đào ngũ ——

Không, có vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều, y khó có thể tưởng tượng Ninh Phi dùng cách gì để che dấu thân phận của mình. Năng lực nhận biết của y trong công đoàn đã là số một số hai, ấy vậy mà mặt đối mặt nói chuyện với Ninh Phi gần một giờ, lại không hề phát hiện một chút pheromone nào.

Trước khi bị cách chức, Thành Dương chưa từng thấy án lệ nào như thế trong công đoàn.

7.

Năm 2117, thiên phú lính gác thức tỉnh, vào công đoàn Tiêu Hướng thành phố Hải Hà.

Năm 2123, lúc thi hành nhiệm vụ đả thương dẫn đường đồng hành đến hôn mê, nhân cơ hội lẩn trốn.

Năm 2125, dấu vết pheromone biến mất khỏi hệ thống giám sát một cách lạ thường.

Năm 2125, Dạ Ưng bắt đầu hành nghề.

Nay là năm 2130, Thành Dương cắn bút, đối chiếu với tư liệu của Ninh Phi, vẽ ra một trục thời gian.

Ngay từ đầu, y đã suy xét đến việc báo cáo cho công đoàn phát hiện trên của mình —— nếu có thêm những lính gác ham giết chóc thành thói cũng nắm được phương pháp này thì sao? Bọn chúng có thể giấu đi mùi của mình, tha hồ làm càn, còn người bình thường thì như cừu non đợi làm thịt, hoàn toàn không có bất kỳ năng lực chống đỡ nào.

Nhưng y vẫn làm ra vẻ như không có gì xảy ra, như thường lệ quay về ký túc xá của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Dù sao Dạ Ưng đã hành nghề năm năm, trong năm năm này, cũng không có bất kỳ sự kiện nghiêm trọng nào xảy ra.

Hơn nữa hiện nay vẫn còn nội gián, y không dám tin công đoàn, công đoàn cũng không hề tin y.

Thành Dương biết tất cả những việc này đều có lý do, sâu trong thâm tâm y, có một ý nghĩ như chồi non run rẩy trồi lên từ mặt đất: Nếu như mình cũng có thể che giấu pheromone, thì có thể tự điều tra cái chết của Diệp Vũ Tình, thì có thể ra khỏi cửa công đoàn, thoát khỏi hệ thống giám sát giờ giờ phút phút, trở thành một con người tự do.

Lui một vạn bước mà nói, y cũng có thể dùng những tài liệu này để bức Ninh Phi hợp tác.

Nghĩ tới đây, Thành Dương ngạc nhiên phát hiện sự tốt tính của mình đã bị hai ba lần không thuận lợi làm hao mòn đến mức này. Khi Vũ Tình còn sống, y cũng không phải chưa từng tiếp xúc với những kẻ kì quái, hay chưa từng xâm nhập nội tâm nhơ nhuốc nào. Canh cánh ghi nhớ trong lòng thế này, vẫn là lần đầu tiên.

Hắn đột nhiên mở ngăn kéo, tìm bật lửa. Ấn hai ba lần liên tiếp mới đánh ra lửa, Thành Dương cầm một góc bản thảo, đưa đến cạnh ngọn lửa, tiếp sau mùi khét, tờ giấy trắng chứa bí mật cuộn lại vì nhiệt, cuối cùng tan thành nắm tro tàn rơi trên mặt đất.

Nghĩ đến Vũ Tình, Thành Dương tự nhủ trong lòng, mày còn có chuyện đáng quan tâm hơn.

Khi Ninh Phi mở mắt, gò má vừa vặn cận kề đôi mắt cười thành nửa vầng trăng non của Thành Dương.

Hắn mệt mỏi duỗi thẳng chân, mới phát hiện bản thân ấy vậy mà đang nằm trên sô pha chợp mắt. Tài liệu và báo cũ hắn lục tìm suốt đêm ngổn ngang trên sô pha, trên bàn trà và mặt đất, tất cả đều về Thành Dương.

Thành Dương nhận được huy chương dẫn đường tiên tiến tại đại hội tuyên dương, Thành Dương quay lưng đối diện với ống kính đang áp giải nghi phạm lên xe, Thành Dương cầm loa phát thanh nói chuyện với người đàn ông trung niên muốn nhảy lầu tự vẫn, Thành Dương hôn mê bất tỉnh được mang lên xe cứu thương...

Ở trong mơ, Thành Dương nói với hắn: "Tôi nhớ ra rồi, là cậu."

Chỉ là "nhớ ra", không phải "nhớ cậu" cũng không phải "chưa từng quên cậu", cũng đủ cho viền mắt hắn nóng lên, thỏa mãn đến suýt khóc, dường như nhớ nhung và khao khát từ trước tới nay đều được giải thoát.

Một khi tỉnh giấc, lại bị đánh về nguyên mẫu. Vốn dĩ, hắn với Thành Dương, chỉ đơn giản là một kẻ qua đường thoáng gặp không chút ấn tượng.

Trong bảy mươi vạn người trên toàn thế giới, Thành Dương là duy nhất với hắn.

Ninh Phi trở mình, vùi mặt lên ghế sô pha, toàn thân co lại thành một khối. Tay hắn nắm lấy bộ phận đã bán cương, lực độ lớn đến mức gần như trừng phạt, cổ họng phát ra âm thanh như thú hoang bị thương.

Hắn thủ dâm như không cảm nhận được đau đớn, trong đầu chỉ nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của Thành Dương —— phẫn nộ, khinh bỉ, khó tin. Hắn biết biểu hiện của mình đê hèn biết bao nhiêu, loại ánh mắt này khiến hắn bị thiêu đốt từ thân xác đến tận sâu linh hồn, gần như hoàn toàn bị đánh bại.

Cả người Ninh Phi run rẩy lên đến cao trào.

Ít ra sau này Thành Dương sẽ không lần thứ hai quên mất hắn.

Cả phòng tanh nồng, hắn chết lặng đứng lên, đến nhà vệ sinh rửa tay. Hôm nay khí trời trong lành, ánh nắng bị những song cửa cắt thành từng sợi, chiếu lên tấm kính thủy tinh trước bồn rửa mặt. Người trong gương sắc mặt tái nhợt, viền mắt dưới thâm đen, trên má còn dính vết bẩn màu xám tro, thoạt trông không giống người còn sống.

Ninh Phi vươn tay định lau đi vết bẩn, động tác chợt dừng lại.

Trong vết bẩn có hai chữ, lờ mờ nhận ra được là chữ "Thành Dương" viết ngược. Có lẽ tối qua khi ngủ toát mồ hôi, lại đè sát quá, in luôn chữ viết trên báo cũ lên mặt.

Hắn thấy hai chữ kia, cuối cùng yếu ớt kề sát trán vào gương, vươn ngón trỏ cẩn thận dùng đầu ngón tay miết nhẹ.

Ninh Phi trong gương cùng hắn thân mật cọ cọ, như động vật nhỏ cọ má an ủi bạn.

"Thành Dương." Hắn khẽ nói: "Thành Dương. Thành Dương. Thành Dương."

Cái tên này như ma chú, Ninh Phi không khỏi bắt đầu hối hận, sao bản thân lại quay về thành phố Hải Hà.

Ít nhất, hắn nghĩ, hắn có thể giúp đỡ Thành Dương.

8.

Sau khi hội Tam Hợp chính thức tẩy trắng thành tập đoàn Tam Hòa thì tặng cho thành phố Hải Hà đại lễ đầu tiên, chính là quảng trường Lâm Giang rộng năm mươi sáu vạn mét vuông.

Hai bên quảng trường là hai sân cỏ thật lớn, giữa tấm thảm xanh biếc được điểm xuyết vài luống hoa và bụi cây lẻ tẻ. Xa hơn một chút là khu làm việc, từng cao ốc văn phòng san sát nối tiếp nhau. Hôm nay, vách tường thủy tinh ở các cao ốc văn phòng được gột rửa đến bóng loáng sau cơn mưa, phản chiếu bầu trời xanh thăm thẳm. Một tòa nhà chín mươi tám tầng hình bầu dục vươn lên từ mặt đất, đứng giữa các cao ốc văn phòng như hạc giữa bầy gà, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ quảng trường Lâm Giang và mặt sông mênh mang.

Thành Dương bé nhỏ đứng giữa quảng trường, quay lưng về phía tòa cao ốc, nhìn các lái buôn và dòng người tới lui bốn phía. Công việc của y hôm nay trên danh nghĩa là "tuần thị", nhưng thực tế là chẳng làm gì cả. Chán nản muốn chết, tiện thể chờ người.

Y nhớ trước đây, mỗi khi được nghỉ, Vũ Tình rất thích đến đây. Tìm một gốc đại thụ, trải một tấm thảm, nằm một lát là hết một ngày. Nghe tiếng lái buôn hết ới lại ơi, một tiếng lại một tiếng, lại còn kéo dài âm cuối, khiến thời gian dường như cũng chậm lại. Thi thoảng y đến ven quảng trường tìm người bán hàng rong, mua một cái ống nhòm nhỏ cho Vũ Tình chơi. Vũ Tình nâng ống nhòm, lười biếng miêu tả cho y nghe dáng dấp người đứng trên tòa nhà đối diện ra sao, đang làm cái gì.

"Cũng không khác nhìn bằng mắt thường mà." Cô nói.

Thành Dương vờ giận, giơ tay giành lại ống nhòm: "Vậy thì trả lại cho anh."

Còn có một lần, một cậu bé nghịch ngợm la hét chạy đến dưới tàng cây bọn họ đang hóng mát, đâm sầm vào ngực Thành Dương. Nó lảo đảo lùi lại vài bước, thật vất vả mới đứng vững, ngẩng đầu liếc nhìn Thành Dương, lại suýt chút hét lớn.

Thành Dương vội vàng giơ tay ra hiệu im lặng, cậu nhóc che miệng mình lại, gật gật đầu, nhưng hai mắt vẫn sáng lấp lánh nhìn y chằm chằm. Đại não các bạn nhỏ trước giờ đều không giấu giếm gì, trình tự thăm dò Thành Dương cũng bớt đi vài bước, chợt nghe liên tiếp suy nghĩ kích động không thôi ——

"Là đại ca ca đại tỷ tỷ đã cứu ba ba hôm thứ Sáu!"

"Đại ca ca thật lợi hại thật đẹp trai, sau này mình cũng phải trở thành người như anh ấy!"

Vũ Tình phì cười, chọc chọc Thành Dương nhắc nhở: "Quên mất rồi à? Tụi mình mới gặp bạn nhỏ này tuần trước."

Thành Dương không giỏi nhớ mặt người khác, lúc đó cũng nên phản ứng lại. Lần đầu tiên đối diện ánh mắt tràn ngập mong đợi và sùng kính này, y đỏ từ hai gò má đến mang tai, ấp úng không nói nên lời.

Chuyện này bị Vũ Tình chế nhạo rất lâu.

"Thành tiên sinh."

Y xoay người như vừa tỉnh mộng, thấy một người đàn ông đeo kính râm cách ba bước đang xòe tay ra với y: "Tôi là trợ lý của Liệp Báo."

Thành Dương gật đầu, giơ tay phải lên bắt tay người kia. Lòng bàn tay đối phương thô ráp, ngón tay thô to mạnh mẽ, gan bàn tay có vết chai do cầm nắm thứ gì đó lâu ngày mà ra. Y kéo tâm tư quay lại, hỏi: "Liệp Báo không đến?"

"Ông chủ đang bận việc."

"Về việc ủy thác chúng ta đã bàn tối qua thì sao?" Thành Dương hỏi.

"Thành thật xin lỗi, chúng tôi không thể nhận."

Người đàn ông mỉm cười theo lễ tiết, Thành Dương im lặng gật đầu, đây cũng là kết quả như dự liệu, nhưng y vẫn có chút thất vọng mơ hồ. Trầm mặc chốc lát, vị trợ lý kia lùi lại một bước nhỏ, nói như thăm dò: "Nếu như Thành tiên sinh không còn chuyện gì, vậy tôi về trước."

"Nếu đã đến thì nhân tiện chuyện trò thêm đôi câu đi."

Bước chân của anh ta khẽ động như có điều chống cự, trong một giây, chút chống cự ấy cũng biến mất, bị pheromone giữ chặt trước mặt Thành Dương.

"Thành tiên sinh." Người đàn ông nói như đang mộng du: "Có phải cậu đã đắc tội với ông lớn nào không? Cấp trên đánh tiếng cảnh cáo chúng tôi không được nhận vụ của cậu."

Thành Dương dẫn dắt: "Cấp trên?"

"Người của chính phủ. Ông chủ cho tôi biết, còn dặn tôi báo cho các đồng nghiệp có quan hệ tốt khác."

—— Nhân tiện báo cho chính Thành Dương.

Dẫn đường thở dài một hơi, hiểu được ẩn ý trong những lời đó. Liệp Báo vừa cảnh cáo y, khiến y thiếu một món nợ ân tình, lại không dấu vết mà thanh minh cho chính mình. Dù sao thì thông tin cũng là do y xâm nhập đại não mà có được, Liệp Báo chỉ phái đến một trợ lý có sức phòng thủ tinh thần yếu. Thành Dương phất tay cho người kia đi, rồi lấy ra một tập vở nhỏ từ trong túi, nhíu mày nhìn danh sách cấp trên.

Người của chính phủ.

E là hành động hôm trước của y đã khiến công đoàn chú ý.

Cái tên đầu tiên trên trang giấy là Liệp Báo, Thành Dương đè bút, thô bạo gạch ngang ba, bốn đường. Y không biết tin tức của Liệp Báo đã truyền đến bao nhiêu nơi, cũng không biết mình còn bao nhiêu lựa chọn —— rất có thể đến cuối cùng, hy vọng duy nhất của y chỉ có thể đặt vào Dạ Ưng.

Cảm giác nôn nóng từ trước đến nay chưa từng có từ đỉnh đầu dọc theo xương sống chạy xuống dưới, y buồn bực cất giấy bút đi, tiến về phía trước.

Cùng lúc đó, Ninh Phi cũng gạch đi cái tên thứ nhất trong danh sách.

Súng trường bắn tỉa đã gác ngay cửa sổ, ChayTec M240(3) mẫu tiêu chuẩn, đạn loại .433, ống ngắm không có thấu kính, không gây ra phản quang. Hắn buông bỏ tất cả những chuyện không vui từ lúc thức dậy, toàn tâm toàn ý nhập tâm vào công việc. Áp má lên báng súng, tìm mục tiêu cách xa bốn ngàn mét, chầm chậm, cẩn thận điều chỉnh đường đạn. M240 là bạn tốt của hắn, cho tới nay vẫn luôn phối hợp ăn ý.

Mục tiêu là Bạch Bằng, một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi, đang hùng hồn thuyết trình trên bục, vừa nói vừa khoa tay múa chân kịch liệt. Thời điểm nheo mắt lại, Ninh Phi thậm chí còn có thể thấy rõ ràng từng nếp nhăn nhỏ xíu và bắp thịt run rẩy.

Đến lúc rồi.

Ngón tay đặt ngay cò súng, ấn xuống rồi buông ra. Lực giật lùi chấn động đến mức khiến hắn ngồi bệt xuống đất, Ninh Phi bò lên, trở lại tư thế nửa quỳ nửa ngồi, nhìn về phía xa qua ống ngắm, sẵn sàng bồi thêm phát đạn nữa.

Mục tiêu đã chết.

Nhiệm vụ đầu tiên luôn đơn giản nhất, bọn họ không có bất kỳ phòng bị nào, cũng sẽ không nhờ công đoàn phái lính gác bảo vệ. Bọn họ luôn bị đạn xuyên qua một phát vỡ đầu dưới tình huống không hay biết gì.

Tiếng hét chói tai cùng tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại, Ninh Phi thả lỏng tâm trạng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rút khỏi hiện trường. Hắn cởi bộ quần áo đầy mùi khói thuốc, thay một cái áo sơ mi trắng, cài được nửa số nút, đột nhiên loáng thoáng ngửi thấy một mùi cỏ xanh đặc biệt.

Hắn chợt dừng động tác, đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Thành Dương đang ở ven quảng trường, giơ ống nhòm nhìn về phía hắn. An tĩnh, lại xa xôi, rõ nét như những bức ảnh rải rác trên ghế sô pha nhà hắn.

Thành Dương bị sát ý thấu xương kinh động.

Là một dẫn đường, y đã từng lĩnh hội qua cảm giác này, hệt như bị xối nước đá từ trên đầu xuống. Chuyện không hay cứ kéo nhau mà đến, tỷ như cái chết của con tin, tiếng khóc tê tâm liệt phế, khiển trách nặng nề ập xuống, cùng với ăn năn.

Nhất định là có bất trắc xảy ra ở một góc nào đó trong khu này.

Y xông tới một quán hàng rong, thốt một tiếng "Xin lỗi" rồi cầm ống nhòm lên, dựa theo sát ý tìm kiếm nơi xuất hiện. Cao ốc, tầng thứ ba từ trên xuống, phòng thứ hai bên trái, cửa sổ mở một nửa, súng.

Ninh Phi đứng bên trái súng trường bắn tỉa, cúi thấp nhìn thẳng y, tay đặt trên nút áo thứ tư, lộ nửa ngực.

Tay Thành Dương trượt đến khẩu súng bên hông, dõi mắt xác định vị trí tim của Ninh Phi. Y không có bất kì bằng chứng nào, trước khi biết rõ thì không thể tùy tiện làm ra hành động phi pháp nào được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Phi tiếp tục cài nút áo từ dưới lên, chuyển động của cánh tay thi thoảng che đi nơi quan trọng. Ánh mắt Thành Dương cũng từng tấc từng tấc lướt lên trên, đi qua hầu kết hơi nhô ra, cuối cùng dừng nơi ấn đường. (giữa hai lông mày)

Y cũng không bỏ qua động tác nhỏ của đôi môi người kia. Ninh Phi không lên tiếng, chỉ làm khẩu hình hai từ.

Hai từ kia khiến đầu ngón tay y trượt khỏi bao súng.

Tiếng bộ đàm bên hông vang lên, là tiếng hô to của các đồng nghiệp ——

"Tình huống khẩn cấp! Khu Vân Phù có một vụ nổ súng, Bạch Bằng bị ám sát!"

"Tôi nghe được đường đạn, hung thủ ở hướng Đông Nam."

"Các nhân viên tuần thủ* khu Đông Nam chú ý phân biệt mùi thuốc súng." (tuần tra và canh giữ)

Dạ Ưng nghiêng người nấp sau rèm cửa, tức thời mất dạng.

Thành Dương đặt ống nhòm xuống, do dự chốc lát, ấn nút báo cáo: "Hung thủ ở tầng chín mươi sáu khách sạn Tứ Quý, trốn thoát quá nhanh, không nhìn rõ mặt. Các cậu liên lạc với nhân viên khách sạn, tôi thử lên bắt hắn."

=========

(1) Về cái tên Diêu Cảnh Hành: chữ có đến 4 âm: hành (dài, đi), hạnh (đức hạnh), hàng (hàng lối), hạng (thứ hạng), mà chữ Cảnh () có nghĩa phong cảnh, cảnh ngộ (tình thế), cảnh (kịch), nên mình mạn phép chọn Hành (với nghĩa "bất định", "biến đổi không ngừng").

(2) Hội Tam Hợp (hay Hội Tam Hoàng) là tập hợp các tổ chức xã hội đen xuyên quốc gia, hình thành từ thời phong kiến qua phong trào chống nhà Thanh vào thế kỷ 17, sau phát triển lớn mạnh qua nhiều triều đại. Sau này bị trấn áp thì đã di chuyển qua nhiều quốc gia và xây dựng phát triển tại những nơi này. Thật là "thú dị" khi tác giả cho hội Tam Hợp tẩy trắng ở đây :v lại còn "ngôi sao bạch đạo" đồ =)))))))))

(3) Ngoài đời thật có khẩu Cheytac M200 của Mỹ, được mệnh danh là "vua bắn tỉa tầm xa", tác giả cố ý đổi chỗ"e" và"a".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro