Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

một.

Vừa thoát li khỏi cánh cửa ấm áp của công ty, buốt giá lạnh lẽo bên ngoài của mùa đông lập tức liền bao lấy nam nhân cô độc. Quách Thừa không muốn choàng khăn, cũng chẳng buồn đeo găng tay cho lạnh bớt. Tuyết lại bắt đầu rơi, rơi rất dày, tuyết phủ trắng con đường anh sắp đi, Quách Thừa không để ý đến điều đó, anh cầm cặp táp cứ vậy đi trong cơn mưa tuyết hối hả. Những bông tuyết trắng bé xíu đậu lên tóc Quách Thừa, rơi trên vai áo anh, lại nghịch ngợm chạy cả vào trong cổ áo, thấm vào da thịt.

Tuyết lạnh gặp thân nhiệt ấm áp liền tan ra, ướt đẫm cả một mảng áo lông dày dặn.

Từ phía xa xa, anh bắt gặp chàng trai quen thuộc đứng trong mái hiên của một cửa hàng tiện lợi. Quách Thừa không nghĩ nhiều, lập tức đi về phía đó.

"Thừa ca, anh vừa tan làm về đấy à?" Thanh âm trong trẻo dễ nghe của người con trai vang lên, xua tan đi tiếng gió thổi ù ù bên tai.

Quách Thừa chẳng biết lôi từ đâu ra một túi sưởi nho nhỏ đặt vào tay người đối diện: "Ừm. Anh vừa mới hết giờ làm việc, nhìn xem em kìa, không thấy gió thổi mạnh thế nào hay sao lại ăn mặc phong phanh như này ra đường. Lỡ ốm thì phải làm sao đây."

Người con trai giơ ngón tay đẩy mắt kính, em chun chun cái mũi nhỏ, môi hồng dẩu ra làm mặt xấu với anh:

"Anh cứ như ông cụ ấy~"

"Chỉ có ông cụ này mới thèm lo lắng cho em thôi đó, đang đứng đây làm gì?" Quách Thừa véo véo cái mũi đang ửng đỏ vì lạnh của người con trai nhỏ hơn mình, mỉm cười, lại lấy trong cặp táp ra chiếc mũ len cẩn thận đội lên đầu cho em.

"Tiểu Tinh đang đợi Tú Bân ạ, hôm nay cậu ấy hẹn em đi trượt tuyết."

Đôi tay Quách Thừa đang đội mũ cho em khựng lại trong giây lát, rồi anh bình tĩnh lại, vén vài sợi tóc lòa xòa cho khỏi vướng mắt em, lại cẩn trọng hạ tay xuống.

Trịnh Phồn Tinh thích Vương Tú Bân, em ấy thích Tú Bân nhiều lắm. Còn anh, thì lại thích em ấy.

Tam giác tình yêu này nghe chừng thật ngột ngạt, thật khó thở.

Nhưng không, mới vài ngày trước thôi, anh nhận ra cậu nhóc Vương Tú Bân kia cũng thích em. Nếu hai người họ thành đôi, há chẳng phải anh mới là kẻ cô độc dư thừa sao.

Quách Thừa từng thử tìm cách tỏ tình với Trịnh Phồn Tinh, nhưng trong khoảnh khắc anh cầm bó hoa hồng đỏ định nói ra tâm tư của mình, em của ngày hôm đó đặc biệt vui vẻ ghé sát vào tai anh thủ thỉ: "Thừa ca, nói cho anh biết một bí mật nè, em thích Vương Tú Bân."

Tình yêu của anh, còn chưa chớm nở đã lụi tàn.

Nhìn dáng vẻ em hạnh phúc như vậy, yêu đời như vậy, anh tốt bụng không muốn phá hỏng. Lỡ như anh nói ra tình cảm bấy lâu nay của mình với em, có lẽ sẽ khiến em khó xử, thậm chí khi đó anh muốn làm người anh trai bình thường bên cạnh em còn khó.

Vậy nên Quách Thừa chấp nhận, anh quyết định không nói ra tình cảm của mình nữa, anh chọn lẳng lặng ở bên em, chăm sóc để ý cho em từng chút, từng chút một.

Mối quan hệ này, chính là Trịnh Phồn Tinh mải miết cầm hoa chạy theo Vương Tú Bân, Quách Thừa anh lại cẩn thận cầm ô chạy theo em mà lo lắng.

Đêm.

Quách Thừa nhận được cuộc gọi từ Trịnh Phồn Tinh.

"Anh nghe đây, sao giờ em còn chưa ngủ." Quách Thừa thổi thổi tách trà vừa pha vẫn còn nóng, khói nhẹ nhàng bay bay trước mặt tỏa ra hơi ấm dìu dịu.

Trịnh Phồn Tinh ở đầu dây bên kia nghe chừng đang nằm trong chăn, giọng nói nho nhỏ phát ra đều đều qua điện thoại: "Em không ngủ được."

"Làm sao thế, em lại uống cafe đấy à?"

Ngập ngừng một lát, em ngại ngùng kể với Quách Thừa: "Không có a... Hôm nay em mới tỏ tình với Tú Bân, cậu ấy cũng đồng ý rồi. Em là vui không ngủ được, muốn nói chuyện cùng anh. "

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, Quách Thừa đã sớm biết Vương Tú Bân cũng có tình cảm với Trịnh Phồn Tinh. Nhưng biết thì cũng làm được gì đây, anh chẳng ngăn cản được tình yêu mà Trịnh Phồn Tinh dành cho cậu ta, chỉ biết ngậm ngùi thầm chúc phúc cho hai người họ.

Tách trà thơm cũng chẳng còn tâm tình nào để uống nữa. Quách Thừa đi đến bồn rửa bát, nghiêng tay, trà trong ly đổ toàn bộ xuống ống thoát nước. Vốn dĩ trong lòng đã sớm chấp nhận sự thật tồi tệ này, nhưng đến khi nó chân thật xảy ra với bản thân, anh vẫn là không thể cầm lòng được.

Trong lòng khó chịu đến thế, nhưng Quách Thừa vẫn cố gắng đè nén lại sự thất vọng, âu cũng chỉ không muốn để em phát hiện, để em buồn. Anh bật cười, dùng giọng điệu của một người anh trai tốt bụng khuyên nhủ em: "Có vậy mà cũng không ngủ được, làm anh cứ tưởng em bị làm sao chứ. Em và Tú Bân... nhớ yêu thương nhau cho tốt. Nhưng anh nói trước đấy nhé, cậu ta mà làm em tổn thương, anh sẽ không tha đâu, nghe chưa?"

Quách Thừa à, tổn thương thì đừng gắng gượng, hà cớ gì phải tự tay xát muối vào trái tim mình như vậy...

Người con trai đầu dây bên kia vẫn nằm trong chiếc chăn ấm áp, nghe tiếng anh răn đe Vương Tú Bân, em cười khúc khích, Thừa ca vẫn luôn cưng chiều em như vậy, chẳng vì lí do gì cả, Thừa ca thật tốt.

Trịnh Phồn Tinh a, em thật ngây thơ, Quách Thừa luôn cưng chiều em như vậy, là bởi anh ấy đã trao trọn trái tim của mình cho em, em... có thể hiểu cho Quách Thừa không, một chút, một chút thôi cũng được...

"Em buồn ngủ rồi, Thừa ca à, tạm biệt anh, anh cũng phải ngủ sớm đó, đừng thức khuya làm việc nhiều. Thừa ca ngủ ngon~"

"Anh biết rồi, Tiểu Tinh cũng ngủ ngon."

*

[ Ngày X, tháng X, năm X.

Hôm nay tuyết rơi rất dày, tô trắng lối đi về nhà, tô trắng mọi thứ trong thành phố.

Hôm nay, em cùng Vương Tú Bân chính thức yêu nhau.

Trong lòng rốt cuộc là tư vị gì đây, bây giờ đến tôi cũng không thể cảm nhận rõ trái tim lúc này phải nếm những đau khổ gì nữa rồi. Có thất bại, có chán nản, có tức giận, có trống rỗng, có đau lòng, có tiếc nuối, có cả hối hận khi để em rơi vào tay người đàn ông khác, mà không phải tôi.

Tôi mong em cùng Vương Tú Bân hãy thật hạnh phúc, hạnh phúc thay cả phần của tôi.

Vương Tú Bân, cậu ta là một chàng trai tốt, tốt hơn tôi nhiều. Cậu ta có ngoại hình sáng, lại rất giàu có, cậu ta dám làm dám chịu, vô cùng tài giỏi, tương lai sẽ rất rộng mở, như vậy có thể chăm sóc chu toàn cho em. Chỉ cần thế thôi, tôi đã an tâm lắm rồi.

Vương Tú Bân cái gì cũng có, cậu ta có mọi thứ.

Tôi ghen tị.

Nhưng ghen tị nhất, có lẽ rằng là việc cậu ta có được tình yêu của em.

Hãy để tôi đau lòng đi.

Nhưng lúc này, đau lòng thì nào có được gì.

Dù lòng có đau, nhưng tại sao tôi vẫn không thể ngừng dành thứ cảm xúc này cho em vậy nhỉ.

Phồn Tinh, chỉ mong em luôn vui vẻ lạc quan như hiện tại.

Mãi thương em.

Quách Thừa. ]

---------------------

Một chiếc hố mới đã được đào, không thông báo ở những truyện khác nên chắc chị em hên xui thì biết hê hê =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro