Chương 3- [ Giác Chủy] Lần này hãy để ta bảo vệ ca
Bên ngoài, ánh trăng bàng bạc phủ lên Giác Cung một màu u ám. Gió đêm lạnh thổi qua những tán cây khô cằn, mang theo hơi thở chết chóc từ cuộc giao tranh ác liệt bên trong. Canh ba, nhưng Giác Cung không còn yên bình. Tiếng binh khí va chạm, tiếng gào thét, tiếng máu rơi xuống sàn gỗ như một khúc nhạc bi thương.
Ở sảnh lớn Giác Cung , ba bóng người đang giao chiến quyết liệt. Cung Thượng Giác, trong bộ trường sam màu nâu tối đã rách tả tơi , ánh mắt đỏ ngầu vì cơn thịnh nộ không gì dập tắt nổi. Bên cạnh hắn là Cung Viễn Chủy, mặc áo đen, thân hình mảnh khảnh nhưng toát ra sự cứng cỏi đầy quyết tâm. Đối diện họ là Hàn Y Khách - cấp quỷ của Vô Phong.
Hàn Y Khách khoác trên mình bộ y phục màu nâu ngắn tay , đôi lưỡi liềm sắc bén trong tay hắn vung lên đầy uy lực. Dáng vẻ lạnh lùng của hắn như thách thức bất kỳ ai dám chống lại. Ánh mắt hắn ánh lên tia độc ác khi nhìn về phía Cung Thượng Giác.
" Cung Thượng Giác , mẹ và đệ đệ của ngươi đang chờ ngươi xuống gặp , để lần này ta tiễn ngươi một đoạn ? Hôm nay , Giác Cung của ngươi sẽ không còn ai sống sót . Kể cả hắn , Cung Viễn Chủy ! "
" Ngươi dám động vào đệ ấy !"
Lời nói lạnh băng của Cung Thượng Giác vừa dứt, một luồng sát khí bùng lên dữ dội. Hắn lao tới, lưỡi liềm trong tay xoay tròn như muốn xé toạc không gian.
Cung Thượng Giác xông lên , cả người lao thẳng về phía Hàn Y Khách như một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt. Lưỡi đao trong tay hắn vung ra từng chiêu tàn bạo, không chút chùn tay. Những đòn tấn công liên tiếp đó không chỉ là đao pháp, mà còn là nỗi đau khắc sâu vào tim hắn từ ngày Linh phu nhân và Lãng đệ đệ bị tàn sát. Cảm giác bất lực, nỗi hận thù dồn nén suốt nhiều năm trở thành sức mạnh duy nhất giữ hắn đứng vững giữa cuộc chiến không cân sức này.
Bên cạnh hắn Cung Viễn Chủy như chiếc bóng phản chiếu của Cung Thượng Giác , lặng lẽ nhưng sắc bén, không ngừng tung ra những đòn tấn công từ các góc hẹp. Cơ thể y mảnh khảnh, nhưng mỗi bước di chuyển đều mang theo sự linh hoạt và khéo léo hiếm thấy. Y như dòng nước len lỏi giữa trận cuồng phong, tận dụng mọi sơ hở nhỏ nhất của đối phương. Y hiểu rõ sự chênh lệch về sức mạnh, nhưng không hề lùi bước. Đôi mắt y, sáng rực trong màn đêm, không chút dao động dù thân thể đã bắt đầu thấm mệt.
Hàn Y Khách không dễ đối phó. Đôi lưỡi liềm trong tay hắn chuyển động nhanh như chớp, ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi đao phản chiếu ánh trăng trông như một cặp mắt quỷ khát máu. Hắn không chỉ mạnh về nội lực, mà còn có kinh nghiệm chiến đấu vượt trội. Từng chiêu thức của hắn đều chứa đầy sát ý, như muốn kết liễu kẻ thù trong tích tắc. Trong lúc giao đấu, ánh mắt hắn không rời khỏi hai người, đó không chỉ là sự tàn nhẫn, mà còn là cảm giác thỏa mãn khi được thấy kẻ thù đau khổ và kiệt sức.
Sau một hồi giao tranh ác liệt, Hàn Y Khách nhanh chóng nhận ra điểm yếu của Cung Viễn Chủy. Trong khoảnh khắc y vừa tung một đòn tấn công, hắn lợi dụng sự sơ hở đó, dồn toàn bộ nội lực vào một cú đá chí mạng, nhắm thẳng vào ngực y.
Âm thanh cú va chạm vang lên khô khốc, như tiếng búa tạ giáng vào tấm kim loại.
Cung Viễn Chủy không kịp phản ứng , cả thân hình nhỏ bé bị hất văng ra xa. Ngực y đau buốt như bị ngọn núi đè nặng, máu từ miệng trào ra không ngừng. Y ngã gục xuống sàn gỗ lạnh lẽo, đôi tay run rẩy chống đỡ cơ thể nhưng vô ích. Hơi thở trở nên gấp gáp, như thể mỗi lần hít thở đều kéo theo cơn đau xé lòng.
Tầm nhìn y bắt đầu mờ nhòe, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía Cung Thượng Giác. Dù cơ thể không còn sức lực, y vẫn cố giữ lấy ý chí của mình. Y không thể để ca ca gánh chịu nỗi đau này một mình.
Cung Thượng Giác kinh hãi khi thấy Viễn Chủy bị thương nặng. Tiếng gọi của hắn vang lên như xé toạc màn đêm, đầy tuyệt vọng và căm hận. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, cơ thể như bị nỗi đau và phẫn nộ thiêu đốt.
Hắn lao lên, không hề nghĩ ngợi, vung kiếm tấn công Hàn Y Khách. Mỗi nhát đao mang theo sức mạnh của một con thú bị dồn vào đường cùng. Những đòn tấn công liên tục như vũ bão, ép Hàn Y Khách phải lùi lại.
Nhưng cơn thịnh nộ không thể che lấp sự thật rằng Cung Thượng Giác đã kiệt sức. Nội lực cạn kiệt, từng đường đao pháp của hắn dần trở nên chậm chạp hơn. Trong một khoảnh khắc sơ hở, Hàn Y Khách bất ngờ phản công. Hai lưỡi đao sắc bén như lưỡi hái tử thần , đánh gãy thanh trường đao trên tay Cung Thượng Giác.
Hắn bị nội lực mạnh mẽ của Hàn Y Khách hất văng ra xa , cả cơ thể đập mạnh xuống sàn , máu từ miệng chảy ra nhuộm đỏ cả sàn nhà. Hắn cố gắng gượng dậy, nhưng cơ thể không còn sức lực, như bị toàn bộ trọng lượng thế gian đè lên.
Hàn Y Khách nhận ra thời cơ đã tới. Gã nhếch mép, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Gã xoay người, nhắm thẳng vào Cung Thượng Giác đang nằm bất động. Đôi lưỡi liềm vung lên, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối.
Nhưng ngay lúc đó, một bóng đen lao tới chắn trước mặt Cung Thượng Giác.
Là Cung Viễn Chủy !?!
Dù cơ thể đau đớn tột cùng, y vẫn cố gượng dậy. Đôi tay run rẩy của y chụp lấy lưỡi liềm sắc bén của Hàn Y Khách, ngăn không cho nó chạm vào ca ca mình. Máu từ tay y tuôn ra như suối, từng giọt rơi xuống sàn, thấm đẫm lớp gỗ cũ kỹ.
Mỗi cơn đau như thiêu đốt cơ thể y, nhưng y không hề buông tay.
Trong giây phút ấy, không có gì quan trọng hơn việc bảo vệ người y yêu thương . Viễn Chủy không màng đến vết thương, không màng đến sự sống chết của bản thân mà dùng toàn bộ sức mạnh còn lại , cướp lấy lưỡi liềm , tung cho gã một cú đạp lùi ra xa.
Hàn Y Khách bất ngờ, loạng choạng lùi lại.
Trong tích tắc, Viễn Chủy xoay người, cướp lấy lưỡi liềm từ tay hắn . Với một động tác nhanh gọn, y xoay vũ khí, nhắm thẳng vào tim hắn mà phóng tới.
Mũi đao xuyên qua cơ thể Hàn Y Khách, tạo ra âm thanh khô khốc.
Hắn gục xuống, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và không cam lòng. Trước khi kịp nói bất cứ điều gì, hắn đã ngã xuống nền đất lạnh lẽo chết không nhắm mắt.
Cung Viễn Chủy cảm thấy đôi chân mình không còn chống đỡ nổi, cả người như rơi vào khoảng không vô tận. Y khuỵu xuống, đầu gối chạm sàn gỗ lạnh buốt, một cảm giác đau đớn từ cả thể xác lẫn tâm hồn dội lên như những cơn sóng lớn nhấn chìm y. Máu từ khóe miệng trào ra, dòng máu đỏ thẫm chảy dọc theo cằm, nhỏ xuống nền gỗ đã thấm đẫm máu tươi của y và anh trai.
Y không ngẩng đầu lên , chỉ ngồi đó , lặng lẽ mà bất lực như đã buông xuôi . Đôi mắt vốn kiên định giờ đây phủ đầy tơ máu, ánh lên một nỗi đau khó tả. Bàn tay y bất giác đặt lên ngực, nơi trái tim đang đập yếu ớt, như muốn níu kéo chút hơi thở cuối cùng.
Cung Viễn Chủy quay lại , ngước mắt nhìn về phía Cung Thượng Giác, cơ thể ca ca y nằm bất động giữa vũng máu cách đó không xa. Một nụ cười khổ đau nở trên môi y, nhưng lại chứa đựng vô vàn bất lực.
"Ca ca..." Y thì thầm, giọng nói như tan biến giữa không gian im lặng, lạnh lẽo.
Y cười, một nụ cười chua chát đến tột cùng.
Dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống gương mặt lấm lem máu của y, hòa lẫn với nỗi đau đớn đến cùng cực. Y cắn chặt răng, không để bản thân bật khóc thành tiếng, nhưng cả cơ thể y run rẩy dữ dội, như muốn chống lại số phận tàn nhẫn đang bủa vây.
Chút ý chí còn sót lại nhắc nhở y mau tới chỗ Cung Thượng Giác. Y đưa tay chống xuống nền gỗ, từng ngón tay run rẩy đến mức khó lòng giữ vững. Y nghiến chặt răng, dùng cả sức lực cuối cùng để từ từ bò đến chỗ hắn như một kẻ đang cầu nguyện giữa cơn tuyệt vọng.
"ca...ca "
Từng động tác của y chậm chạp đến đáng sợ, như thể mỗi lần cử động là một cực hình đau đớn. Máu từ vết thương trên ngực y không ngừng rỉ ra, từng giọt thấm đẫm mặt sàn lạnh lẽo. Y từ từ, từng chút một, bò về phía Cung Thượng Giác.
Mỗi lần di chuyển, y lại cảm thấy như có hàng ngàn mũi dao đâm xuyên qua cơ thể. Nhưng y không dừng lại, ánh mắt y chỉ hướng về phía Cung Thượng Giác - người thân duy nhất mà y còn lại trên đời này.
"Ca... chờ ta..."
Giọng y đứt quãng, từng từ thốt ra như bị bóp nghẹt trong cổ họng. Hơi thở y gấp gáp, đôi mắt mờ đi, nhưng ý chí của y vẫn kiên định.
Cuối cùng, khi đôi bàn tay đầy máu của y chạm tới cơ thể Cung Thượng Giác, y ngừng lại, cả thân thể sụp xuống như thể mọi sức lực đã hoàn toàn cạn kiệt. Bàn tay y run rẩy đặt lên ngực anh trai, cảm nhận hơi thở yếu ớt đang dần phập phồng.
" Ca huynh tỉnh lại đi...ta cầu xin huynh "
Đôi mắt y ướt đẫm nước, ánh lên niềm hy vọng mong manh. Y cúi xuống, áp tai lên ngực Cung Thượng Giác, lắng nghe từng nhịp đập yếu ớt của trái tim người anh trai. Nước mắt từ khóe mắt y tuôn trào, hòa lẫn với dòng máu đỏ tươi.
"Đừng bỏ ta... Ca... Đừng làm đệ sợ !"
" Có ai không !!?"
" Cung Thượng Giác !!" - Đó cũng là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng Cung Viễn Chủy gọi thẳng tên của Cung Thượng Giác.
Y bật khóc, tiếng khóc nghẹn ngào, từng câu nói như lưỡi dao cứa sâu vào lòng người nghe. Y gắng gượng, móc từ trong túi áo ra một lọ thuốc nhỏ. Đôi tay y run rẩy, làm nắp lọ rơi xuống sàn. Y không quan tâm, cố gắng đưa chai thuốc lên miệng Cung Thượng Giác đổ từng giọt vào miệng hắn.
" Hức..hức ca ! Ta cầu xin huynh !..."
" Aaaaa!!"
Cung Viễn Chủy hét lớn rồi giọng cũng yếu dần đi , cơ thể y không chống đỡ nổi nữa .
Cuối cùng cũng đến rồi !
Khi bóng dáng những hộ vệ của Giác Cung xuất hiện, Kim Phục lao vào, hắn sững người trước khung cảnh đau lòng trước mắt.
" Công tử !"
"Chủy công tử ! Hai người.. "
Kim Phục chạy đến, nhìn thấy Cung Viễn Chủy kiệt sức còn chủ nhân hắn đang nằm bất tỉnh , cả người như một ngọn nến sắp tắt.
" Xuất...Vân...Trùng Liên... cứu ca ta..."
Giọng của Cung Viễn Chủy khẽ thốt ra, như một ngọn gió nhẹ thoảng qua, yếu ớt đến mức khó nghe thấy. Đôi mắt y dán chặt vào Cung Thượng Giác, ánh nhìn tràn ngập sự lo âu nhưng kiên định.
Kim Phục lao đến, bàn tay run rẩy nâng Cung Thượng Giác dậy theo lời Viễn Chủy. Hắn biết đây là cơ hội duy nhất để cứu mạng Cung Thượng Giác...nhưng còn y .
"Chủy công tử, ngài..."
Kim Phục nghẹn lời, nhìn thấy tình trạng thê thảm của y.
"Đừng lo cho ta..." Cung Viễn Chủy thì thào, đôi môi đã nhợt nhạt không còn chút sức sống. "Ca ca ta... cứu ca trước..."
Kim Phục cắn chặt răng, nước mắt lăn dài trên gương mặt. Hắn không dám chần chừ, lập tức dìu Cung Thượng Giác vào trong, đặt hắn nằm xuống giường, rồi nhẹ nhàng ép Xuất Vân Trùng Liên vào miệng hắn. Đóa hoa phát ra ánh sáng rực rỡ, từng luồng sáng dịu dàng bao phủ lấy cơ thể Cung Thượng Giác, từ từ chữa lành những vết thương chí mạng.
Nhưng khi quay lại, Kim Phục sững người.
Cung Viễn Chủy vẫn nằm ở đó, đôi vai gầy lặng thinh , cả người như chìm trong màn sương của đêm đen .Đôi môi y khẽ cong lên, như mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo biết bao đau thương không bao giờ tắt .
"Ca... cuối cùng cũng an toàn rồi..." Y khẽ nói, giọng nói lạc dần.
Y ngả đầu ra sau, đôi mắt đã dần khép lại. Từng dòng máu vẫn chảy ra từ khóe miệng, từng giọt rơi xuống nền gỗ, hòa vào vũng máu đã nhuộm đỏ cả không gian. Nhưng khuôn mặt y lại an nhiên đến lạ, như một người vừa hoàn thành sứ mệnh cuối cùng trong đời.
Kim Phục lao đến, quỳ sụp xuống bên cạnh y.
" Chủy công tử ! Đừng mà ! " Hắn gọi, giọng nói run rẩy, nghẹn ngào.
Nhưng Cung Viễn Chủy không còn đáp lại nữa. Hơi thở của y yếu dần, đôi môi y mấp máy, như muốn nói điều gì đó.
"Kim... Phục..." Y cố gắng , từng chữ như lưỡi dao cứa vào hơi thở cuối cùng. "Chăm sóc... ca ta... thật tốt !"
Dứt lời, cơ thể nhỏ bé của y bất động, bàn tay đầy máu khẽ buông lỏng, rơi xuống nền gỗ. Đôi mắt y khép lại hoàn toàn, trên môi vẫn giữ nụ cười đẹp đẽ, mãn nguyện.
Kim Phục nấc nghẹn, đôi tay run rẩy ôm lấy thân thể nhỏ bé của Cung Viễn Chủy. Xung quanh, những hộ vệ khác cúi đầu, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Cả không gian chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại hình ảnh một người đệ đệ nhỏ bé đã hy sinh tất cả , mang theo nụ cười bình yên vào giấc ngủ vĩnh hằng. Nụ cười ấy không chỉ là sự mãn nguyện, mà còn là minh chứng cho tình yêu thương vô bờ mà y dành cho Cung Thượng Giác .
Cung Viễn Chủy thực sự đã chọn rời xa thế gian này , để bảo vệ ca ca mà y yêu thương nhất .
Mãi mãi
----
Ánh sáng nhạt nhòa từ ngoài cửa sổ len lỏi vào gian phòng tĩnh mịch, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Cung Thượng Giác. Hắn từ từ mở mắt, cảm giác đau nhói từ các vết thương trên cơ thể nhắc nhở hắn rằng mình vừa trải qua một trận chiến khốc liệt. Nhưng điều khiến hắn bận tâm không phải là nỗi đau trên thân thể, mà là một sự trống trải vô hình, như thể một phần linh hồn đã bị rút cạn.
Đôi môi khô khốc của hắn khẽ mấp máy, nhưng tiếng gọi yếu ớt bị chặn lại bởi một cơn ho. Đám gia nhân đứng xung quanh cúi đầu im lặng, không ai dám nói lời nào. Hắn cố gượng dậy, ánh mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
"Viễn Chủy đâu ?"
Hắn lên tiếng, giọng nói khàn đặc vì khô cạn và lo lắng.
" Đệ ấy sao rồi ?!"
Kim Phục sững người .
Đôi môi mím chặt, đôi mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào chủ nhân. Hắn siết chặt tay, từng đường gân trên trán nổi lên như thể đang cố gắng giữ lại thứ gì đó nghẹn nơi cổ họng.
" Kim Phục !" Cung Thượng Giác quát lên, nhưng giọng nói ấy không còn vẻ uy nghiêm như thường lệ, thay vào đó là sự hoang mang tột độ.
Kim Phục cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sự đau xót. Hắn nhìn lên vòng hoa trắng treo khắp Giác Cung, lòng đau như cắt.
"Công tử..."
Hắn nghẹn lời, rồi hít một hơi sâu.
"Ngài nên... đến Chủy cung tìm Chủy công tử."
Cung Thượng Giác ngẩn người, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Bàn tay hắn bấu chặt vào mép giường, cố gắng chống đỡ để đứng lên, nhưng đôi chân lại như mất đi sức lực.
Hắn mơ hồ bước ra khỏi phòng, theo lối mòn dẫn đến Chủy cung, nơi mà từ nhỏ Cung Viễn Chủy vẫn sống. Lối đi quen thuộc giờ đây bỗng trở nên dài dằng dặc và vắng lặng đến lạ thường. Từng bước chân của hắn nặng nề, trái tim đập mạnh từng nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn càng bước, nỗi bất an trong lòng càng lớn dần.
Khi đến gần cửa Chủy cung, hắn dừng lại, ánh mắt chạm phải khung cảnh khiến cả người hắn cứng đờ.
Cửa Chủy cung mở rộng, gia nhân kẻ hầu đứng trang nghiêm trong bộ tang phục trắng. Một khung cảnh tang tóc bao trùm toàn bộ Chủy cung, như thể nơi đây đã không còn là nơi vui vẻ tràn ngập tiếng cười quen thuộc của Viễn Chủy mà hắn từng biết.
Hơi thở của hắn nghẹn lại, cổ họng như bị bóp nghẹt.
Cung Thượng Giác đứng trước cửa Chủy Cung, đôi chân như đeo chì, không thể nhấc nổi. Mọi thứ xung quanh hắn dường như trở nên mơ hồ, chỉ có lòng ngực hắn như bị xé toạc bởi nỗi đau nào đó . Hắn không tin, không thể tin rằng Viễn Chủy - đệ đệ yêu quý nhất của mình - đã rời bỏ thế gian này. Cái tên ấy vẫn vang vọng trong đầu hắn, như một lời gọi yếu ớt giữa cơn mộng mị.
"Viễn Chủy... đệ ấy... sẽ không sao đúng không ?
Hắn lặng lẽ bước vào, từng bước chân nặng nề như đi vào cõi mộng, nhưng mỗi bước lại khiến nỗi bất an trong lòng hắn ngày một lớn hơn. Đám gia nhân đứng hai bên lối đi, ai nấy đều cúi đầu, im lặng. Những ánh mắt lảng tránh, những gương mặt thẫn thờ chỉ càng làm lòng hắn trĩu nặng.
" Viễn Chủy...ca tới rồi ! "
Đến đại sảnh, ánh mắt hắn lập tức dừng lại ở chiếc quan tài phủ vải trắng đặt giữa căn phòng. Hắn khựng lại. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Một ý nghĩ ghê gớm lóe lên trong đầu, nhưng hắn lập tức gạt đi.
"Không... không thể nào ! Viễn Chủy vẫn còn sống ,tại sao lại để đệ ấy nằm trong đó ! "
Hắn tự trấn an bản thân, nhưng đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn run rẩy của hắn lại phản bội sự bình tĩnh giả tạo ấy. Cung Thượng Giác bước tới, mỗi bước chân như đè nặng cả trái tim hắn.
Đứng trước chiếc quan tài, hắn không còn cách nào để trốn tránh sự thật nữa. Trong chiếc quan tài lạnh lẽo ấy là Viễn Chủy, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn yên bình như đang ngủ , rất xinh đẹp . Đệ đệ của hắn, người luôn quấn quýt bên hắn, giờ đây chỉ còn là một hình bóng bất động.
"Không..."
Một tiếng thì thầm thoát ra từ cổ họng hắn, yếu ớt nhưng đầy tuyệt vọng.
"Không thể nào... Đệ ấy... đệ ấy làm sao có thể chết được ?"
Hắn cúi xuống, hai tay run rẩy đặt nhẹ lên gương mặt mềm mại nhưng lạnh lẽo của Cung Viễn Chủy. Nước mắt trào ra, rơi xuống đôi bàn tay trắng bệch của Viễn Chủy.
"Viễn Chủy... dậy đi... đệ đang đùa ca phải không?"
Hắn gọi, giọng khàn đặc. Nhưng người trong quan tài không trả lời. Sự im lặng ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim hắn, khiến cả thân hình cao lớn của hắn khuỵu xuống.
"Làm sao đệ có thể bỏ ca lại một mình? Đệ nói sẽ luôn ở bên ca mà..."
Đôi vai hắn run rẩy, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Cung Tử Vũ và Cung Tử Thương đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng ấy mà lòng đau như cắt. Họ bước tới, mỗi người một bên, đặt tay lên vai hắn, cố gắng an ủi.
" Cung Thượng Giác ! Viễn Chủy đã dùng mạng mình để đổi lấy mạng của huynh . Đệ ấy muốn huynh sống thay mình , muốn huynh mạnh mẽ..." Tử Vũ nghẹn ngào nói, nước mắt chực trào.
" Viễn Chủy đệ ấy đã dành Xuất Vân Trùng Liên cuối cùng cho ngươi . Nếu không có đệ ấy , hôm nay người nằm đây đã là ngươi rồi ! " Tử Thương quát lớn , giọng gắt gỏng nhưng không giấu được sự đau xót.
" Đại tiểu thư ..!"
Cung Thượng Giác nghe mà cả thân thể như bị sét đánh. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Cung Tử Thương, giọng nghẹn ngào :
" Tỷ nói cái gì? Xuất Vân Trùng Liên... của đệ ấy để cứu mạng ta ? "
" Đúng !" Tử Vũ cắn chặt môi, cố nén tiếng khóc.
"Viễn Chủy nói, nếu không có ca, Giác Cung này còn ý nghĩa gì , Cung môn cũng vậy . Đệ ấy lại càng không thể sống thiếu huynh...nên đã quyết định từ bỏ để giữ lại mạng sống cho huynh "
Nghe đến đây, Cung Thượng Giác hoàn toàn gục ngã. Hắn gào lên một tiếng, cúi đầu xuống chiếc quan tài, hai tay nắm chặt mép gỗ đến mức các khớp tay trắng bệch.
"Viễn Chủy... tại sao? Tại sao đệ phải làm vậy ? "
Hắn khóc, khóc như chưa từng khóc trong đời. Giọng hắn khàn đặc, nghẹn ngào trong từng tiếng nấc.
"Đệ là tất cả của ta ! Đến đệ cũng muốn bỏ ta lại !"
Nhưng dù hắn gào thét thế nào, người trong quan tài vẫn không trả lời. Cung Tử Vũ và Cung Tử Thương chỉ biết đứng đó, lặng lẽ nhìn Cung Thượng Giác chìm trong nỗi đau tột cùng. Họ không thể làm gì hơn ngoài việc ở bên hắn, hy vọng rằng thời gian sẽ xoa dịu trái tim đầy vết thương này.
Trong không gian lạnh lẽo, chỉ còn lại tiếng khóc xé lòng của Cung Thượng Giác, vang vọng khắp Chủy Cung, như một lời tiễn biệt đau đớn dành cho người đệ đệ đã dùng mạng mình để đổi lấy cuộc sống cho hắn.
" Viễn Chủy ! Đừng bỏ ta !"
------------------------ the end -----------------------
Quà năm mới cho mấy mom =)))
Lười up fic nên nhai tạm plot đi :))
Tjr.ntd
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro