Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Kiếm Vâng Quang, tâm cảnh giác

Ánh sáng mờ nhạt nơi Băng sơn Bạch Dân.

Trác Dực Thần mở mắt, cảm nhận cơn đau âm ỉ lan khắp cơ thể. Xung quanh, tiếng nhỏ giọt của nước băng tan vọng lại, hòa cùng ánh sáng nhạt nhòa từ những tinh thể băng trên vách động.

Y nhìn quanh, thấy mình nằm trên một tấm giường băng lạnh lẽo nhưng không hề cảm thấy giá buốt. Bản năng cảnh giác khiến y bật dậy ngay lập tức.

"Kiếm…" Trác Dực Thần lẩm bẩm, tay mò mẫm tìm kiếm thứ quý giá nhất của mình.

Ngay lúc ấy, cánh cửa động khẽ mở, Thừa Hoàng bước vào, tay cầm một bát thuốc, ánh mắt lạnh nhạt nhưng không giấu được nét trầm tư.

"Ngươi tỉnh rồi." Hắn nói, giọng điệu trầm ổn, mang theo chút lạnh lùng.

Trác Dực Thần không đáp, ánh mắt sắc như dao quét qua Thừa Hoàng. Y vội tìm kiếm thanh Vân Quang kiếm - bảo vật trấn ma theo y nhiều năm. Nhìn thấy thanh kiếm nằm dựa trên vách băng gần đó, y thở phào nhẹ nhõm, rồi ngay lập tức lao tới, cầm chặt lấy.

"Ngươi định làm gì?" Thừa Hoàng nhướng mày, bước tới chắn trước mặt Trác Dực Thần.

"Tất nhiên là đi bắt yêu." Trác Dực Thần lạnh lùng đáp, ánh mắt kiên định không chút dao động.

Thừa Hoàng chặn đường, ánh mắt vàng kim lóe lên tia không vui.

"Ngươi mới tỉnh lại, thương thế còn chưa lành. Nếu cứ liều mạng như vậy, e rằng chưa kịp gặp yêu quái, ngươi đã mất mạng rồi."

Trác Dực Thần siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc lạnh nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự cố chấp.

"Nhiệm vụ của ta chưa hoàn thành. Nếu không bắt được con yêu gây họa ở Lam Sơn, rất nhiều người sẽ chết. Thương thế của ta không quan trọng."

Thừa Hoàng nhìn y, lòng thoáng xao động. Sự kiên định trong ánh mắt của người phàm này khiến hắn nhớ đến Băng Di, người từng không ngại hy sinh tất cả để bảo vệ nhân gian.

"Ngươi nghĩ rằng một thân một mình với cơ thể đang kiệt sức, có thể đối đầu với yêu ma sao?" Hắn hỏi, giọng lạnh nhưng ẩn chứa sự quan tâm.

"Dù có chết, ta cũng không hối hận." Trác Dực Thần đáp gọn, ánh mắt không dao động.

Thừa Hoàng im lặng một lúc, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Trác Dực Thần.

"Được, nếu ngươi đã cố chấp như vậy, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng…" Hắn dừng lại, giọng nói trầm xuống.

"Ta sẽ đi cùng ngươi."

Trác Dực Thần nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ nghi ngờ.

"Ngươi đi cùng ta? Vì sao?"

Thừa Hoàng khẽ nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý chí khó lường.

"Thứ nhất, ngươi đang mang thương thế, ta không thể để ngươi liều mạng một cách vô ích. Thứ hai…" Hắn bước đến gần hơn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sức ép: "Ngươi nghĩ rằng ta cứu ngươi chỉ để nhìn ngươi đi chết sao?"

"Nhưng, lợi ích gì cho ngươi? Dù sao, nếu ngươi nói giúp ta, chẳng phải lợi ích thuộc về ta sao?"

"Không có, chẳng qua rảnh rỗi mà thôi."

...

Trác Dực Thần đưa tay vuốt nhẹ lên thân Vân Quang kiếm, ánh mắt lạnh lẽo mang theo sự đề phòng. Kiếm Vân Quang là bảo vật của y, có khả năng nhận biết yêu quái, và hiển nhiên, trước mặt y, nam nhân này - Thừa Hoàng không hề giống người phàm.

Ngay khi kiếm vừa được rút khỏi vỏ, một luồng ánh sáng bạc lóe lên, thân kiếm khẽ rung động, phát ra âm thanh mơ hồ như tiếng thở dài.

Ánh mắt Trác Dực Thần càng thêm sắc bén. Y đưa mũi kiếm chỉ thẳng vào Thừa Hoàng, giọng nói lạnh nhạt nhưng mang đầy cảnh giác.

"Không có? Rốt cuộc ngươi là ai? Đừng nói với ta ngươi chỉ là một kẻ qua đường. Vân Quang kiếm của ta không bao giờ phản ứng mạnh mẽ đến vậy với phàm nhân."

Thừa Hoàng không né tránh, chỉ bình tĩnh đứng yên, ánh mắt vàng kim như hồ sâu, không hề gợn sóng.

"Ngươi không cần phải biết ta là ai." Hắn nói, giọng nói trầm ổn, mang theo khí thế uy nghiêm khiến người khác khó lòng phản bác.

"Ngươi chỉ cần biết, nếu ta muốn làm hại ngươi, ngươi đã không sống được tới bây giờ."

Trác Dực Thần nhíu mày, siết chặt chuôi kiếm.

"Vậy mục đích của ngươi là gì?"

Thừa Hoàng khẽ nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt mang theo chút trêu tức.

"Mục đích của ta rất đơn giản. Ta thấy ngươi đang gặp nguy hiểm, và ta có đủ khả năng giúp ngươi đối phó với lũ yêu ma đang quấy nhiễu Lam Sơn."

"Giúp ta?" Trác Dực Thần cười nhạt, vẻ mặt mang theo chút khinh thường.

"Ngươi nghĩ ta cần sự giúp đỡ của một kẻ mờ ám như ngươi sao?"

Thừa Hoàng không giận, ánh mắt vẫn điềm nhiên nhìn y.

"Ngươi không cần tin ta, nhưng hãy tin vào tình thế hiện tại. Thương thế của ngươi chưa lành, lũ yêu ma ở Lam Sơn lại không hề tầm thường. Một mình ngươi có thể chống lại tất cả sao?"

Trác Dực Thần im lặng, ánh mắt lóe lên tia dao động.

Thừa Hoàng tiếp tục, giọng nói mang theo sự chắc chắn đầy quyền uy:

"Ta không yêu cầu ngươi phải tin tưởng, cũng không đòi hỏi trả ơn. Ta chỉ đưa ra một thỏa thuận. Ngươi muốn bắt yêu, ta sẽ giúp ngươi. Đổi lại, khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ rời đi, không làm phiền ngươi thêm nữa."

Trác Dực Thần nhíu mày, lòng đầy mâu thuẫn. Y hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình. Dù không muốn thừa nhận, nhưng lời của Thừa Hoàng không hề sai. Với thương thế chưa lành, y khó lòng đối đầu với lũ yêu ma đang tụ tập tại Lam Sơn.

"Ngươi nói nghe dễ dàng." Trác Dực Thần gằn giọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thừa Hoàng.

"Nhưng làm sao ta biết được ngươi không có mưu đồ gì khác? Nếu ngươi cũng là một kẻ trong hàng yêu ma, ta hợp tác với ngươi chẳng phải tự đưa mình vào miệng cọp sao?"

Thừa Hoàng khẽ nhướng mày, nét mặt không hề tỏ ra tức giận trước lời nghi ngờ của y.

"Ngươi có thể không tin, nhưng chính kiếm của ngươi đã chứng minh ta không thuộc về yêu ma." Hắn đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục.

"Nếu ta thực sự là yêu, kiếm của ngươi đã không chỉ rung động, mà còn tấn công ta ngay từ khi ta bước vào động băng này."

Trác Dực Thần nhìn xuống thanh Vân Quang kiếm trong tay, lòng thoáng do dự. Những lời Thừa Hoàng nói không phải không có lý.

"Được." Cuối cùng, y gật đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.

"Ta tạm thời đồng ý. Nhưng nhớ lấy, nếu ngươi làm điều gì khả nghi, đừng trách ta không khách sáo."

Thừa Hoàng khẽ cười, nụ cười như gió thoảng, mang theo nét bí ẩn khó đoán.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm ngươi thất vọng."

Nhìn bóng lưng rắn rỏi của Trác Dực Thần, ánh mắt Thừa Hoàng thoáng lóe lên tia phức tạp.

Hắn biết rõ phàm nhân này không hề tin tưởng mình, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là hắn đã thuyết phục được y cùng hành động.

Trong lòng Thừa Hoàng, một kế hoạch đang dần thành hình. Phần tàn hồn của Băng Di trên người Trác Dực Thần, cộng với sự hiện diện của lũ yêu tại Lam Sơn, chắc chắn không phải là sự trùng hợp.

"Trác Dực Thần…" Hắn thì thầm, giọng nói nhẹ như gió.

"Ngươi không biết ngươi quan trọng thế nào đâu."

Ở phía đối diện, Trác Dực Thần lặng lẽ giấu đi ánh mắt ngờ vực. Trong lòng y, sự cảnh giác đối với Thừa Hoàng chưa từng giảm bớt.

"Người này…" Y nghĩ thầm.

"Không phải phàm nhân. Hắn cứu ta, nhưng không thể nào không có lý do, phải cẩn thận."

Dù cả hai có mục đích khác nhau, nhưng giờ đây, họ đã bước chung trên một con đường. Những ngọn núi Lam Sơn mờ ảo trong sương mù, mang theo sự tĩnh lặng đầy nguy hiểm, chờ đợi cuộc đối đầu giữa con người, thần thú và những bóng ma của quá khứ.

Lam Sơn.

Sáng sớm, khi ánh bình minh vừa chạm đến đỉnh, sương mù dần tan đi, để lộ con đường gập ghềnh giữa những hàng cây cổ thụ cao vút. Trác Dực Thần đi phía trước, tay nắm chặt chuôi Vân Quang kiếm, ánh mắt cẩn trọng nhìn quanh. Sau lưng y, Thừa Hoàng khoan thai bước theo, đôi mắt vàng kim nhàn nhạt, như kẻ đi thưởng ngoạn cảnh sắc hơn là truy tìm yêu ma.

Hai người đi được một đoạn dài, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới chân và tiếng chim rừng vọng lại. Trác Dực Thần giữ im lặng, không buồn quay lại nhìn người đồng hành bất đắc dĩ. Y biết rõ mình cần hắn, nhưng điều đó không có nghĩa y phải hòa nhã.

Thừa Hoàng ngược lại, dường như không để tâm đến sự lạnh nhạt của Trác Dực Thần. Hắn chậm rãi bước theo, ánh mắt lướt qua từng gốc cây, từng tảng đá, như thể đang tìm kiếm điều gì.

"Thật kỳ lạ…" Hắn chợt lên tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh.

"Lam Sơn được cho là nơi yêu ma tụ tập, nhưng ta lại không cảm nhận được chút khí tức yêu quái nào. Ngươi chắc chắn không dẫn ta đi sai đường chứ?"

Trác Dực Thần quay phắt lại, ánh mắt đầy sắc bén.

"Nếu ngươi không cảm nhận được, có lẽ ngươi không đủ khả năng. Đừng đổ lỗi cho ta." Y đáp, giọng nói không chút khách khí.

Thừa Hoàng cười nhạt, không phản bác. Hắn biết phàm nhân này đang cố tình châm chọc mình, nhưng lại cảm thấy thú vị hơn là tức giận.

Cả hai tiếp tục hành trình, nhưng suốt nửa ngày trời, chẳng có bất kỳ dấu vết gì. Trác Dực Thần bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Y cúi xuống kiểm tra những dấu chân trên đất, ngẩng lên nhìn quanh, nhưng tất cả chỉ là những dấu hiệu bình thường của động vật hoang dã.

Thừa Hoàng khoanh tay đứng tựa vào một gốc cây, nhìn y bận rộn, đôi mắt mang theo ý cười.

"Ngươi luôn cẩn trọng như vậy sao?" Hắn cất tiếng, giọng nói mang theo chút trêu đùa.

"Hay là vì có ta đi cùng, nên ngươi cố tình muốn thể hiện mình?"

Trác Dực Thần dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

"Nếu ngươi không muốn giúp, tốt nhất đừng làm phiền."

Thừa Hoàng nhún vai, nụ cười trên môi càng đậm. Hắn bước tới gần, ánh mắt ánh lên vẻ khiêu khích.

"Ngươi quá căng thẳng rồi. Lam Sơn rộng lớn, việc tìm kiếm không thể vội vã. Nếu cứ thế này, sẽ tự làm mình kiệt sức trước khi tìm thấy bất kỳ thứ gì."

Trác Dực Thần hừ lạnh, nhưng không thể phủ nhận lời hắn nói có lý. Y quay mặt đi, tiếp tục tìm kiếm, nhưng trong lòng không khỏi khó chịu.

Thừa Hoàng không vội vã, hắn bước chậm rãi phía sau Trác Dực Thần, ánh mắt vàng kim lấp lánh như đang thưởng thức một vở kịch thú vị.

Đột nhiên, hắn khẽ nheo mắt, như thể phát hiện điều gì.

"Dừng lại." Thừa Hoàng lên tiếng, giọng nói trầm thấp đầy nghiêm túc.

Trác Dực Thần lập tức dừng bước, tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

"Có chuyện gì?"

Thừa Hoàng không trả lời ngay, hắn bước tới gần, ánh mắt chăm chú nhìn xuống mặt đất.

"Ở đây có dấu vết…" Hắn khẽ nói, giọng điệu đầy bí ẩn.

"Hình như là…"

Trác Dực Thần nhíu mày, cúi xuống nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng không thấy gì khác thường.

"Ngươi nói rõ ràng đi, là gì?"

Thừa Hoàng đột nhiên bật cười, nụ cười thoải mái đến mức khiến người khác khó chịu.

"Là một vết chân thỏ."

Trác Dực Thần sửng sốt, sau đó ánh mắt tối lại, lạnh lùng nhìn hắn.

"Ngươi đang đùa giỡn với ta?"

"Không phải ngươi quá nghiêm túc sao?" Thừa Hoàng nhún vai, vẻ mặt thản nhiên.

"Ta chỉ muốn ngươi thư giãn một chút thôi. Ngươi suốt ngày cau có như vậy, thật sự không tốt cho sức khỏe."

Trác Dực Thần hít một hơi sâu, kiềm chế cơn tức giận trong lòng. Y không đáp, chỉ lẳng lặng quay đi, tiếp tục hành trình.

Nhưng trong lòng, sự cảnh giác đối với Thừa Hoàng lại càng tăng thêm. Người này rõ ràng không đơn giản. Dù hắn không tỏ ra nguy hiểm, nhưng sự bí ẩn của hắn khiến y không thể hoàn toàn tin tưởng.

"Ta không biết ngươi muốn gì." Trác Dực Thần nghĩ thầm, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

"Nhưng chỉ cần ngươi có ý đồ xấu, ta tuyệt đối sẽ không tha."

Ở phía sau, Thừa Hoàng nhìn bóng lưng kiên cường của Trác Dực Thần, đôi mắt vàng kim thoáng hiện nét phức tạp.

"Băng Di… ngươi thực sự ở đâu?" Hắn thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng.

"Nếu tàn hồn của ngươi thực sự còn trên người Trác Dực Thần, ta sẽ không để y thoát khỏi tay."

Dù là trêu đùa hay thuyết phục, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cảm giác ấm áp quen thuộc khi nhìn Trác Dực Thần lại khiến hắn không khỏi dao động.

Khi ánh chiều buông xuống, cả hai vẫn mải miết băng qua những lối mòn chằng chịt trong rừng. Không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ, chẳng hề có dấu hiệu của yêu ma quấy nhiễu. Trác Dực Thần bắt đầu nghi ngờ lời đồn thổi về Lam Sơn. Y cau mày, vừa định lên tiếng thì Thừa Hoàng, kẻ đi phía sau nhàn nhã như đang tản bộ, đột nhiên dừng bước.

"Chờ đã."

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng đủ để Trác Dực Thần lập tức cảnh giác. Y xoay người, tay đặt lên chuôi Vân Quang kiếm, ánh mắt dò xét.

"Ngươi định làm gì nữa?"

Thừa Hoàng không trả lời ngay, chỉ khẽ cúi người, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên lớp đất mềm. Sau vài giây im lặng, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng kim lóe sáng trong bóng chiều.

"Có yêu khí, rất yếu, nhưng vẫn còn sót lại."

Trác Dực Thần bước tới, ánh mắt chăm chú nhìn xuống đất. Y không cảm nhận được điều gì bất thường.

"Ngươi chắc chứ?" Y hỏi, giọng điệu nghi hoặc.

Thừa Hoàng đứng dậy, đôi môi mỉm cười như thể vừa phát hiện ra điều thú vị.

"Ngươi không tin sao?" Hắn nghiêng đầu, ánh mắt thoáng nét trêu chọc.

"Vân Quang kiếm của ngươi nhạy bén như vậy, lẽ nào không nhận ra?"

Trác Dực Thần im lặng, bàn tay siết chặt chuôi kiếm hơn. Đúng là y không cảm nhận được gì, nhưng không thể phủ nhận rằng Thừa Hoàng dường như đang nói thật.

"Dẫn đường đi." Y cất giọng lạnh lùng, cố gắng che giấu sự bất an trong lòng.

Thừa Hoàng dẫn Trác Dực Thần đến một khe núi hẹp, nơi ánh sáng mặt trời chỉ còn sót lại vài tia mờ nhạt. Ở đó, hắn dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn lên một vách đá phủ đầy rêu xanh.

"Yêu khí phát ra từ đây." Hắn nói, giọng trầm thấp.

Trác Dực Thần lập tức rút kiếm, lưỡi kiếm Vân Quang lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Y tiến lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng, nhưng khi nhìn kỹ, vẫn không thấy gì ngoài những mảng rêu vô hại.

"Ngươi chắc chứ?" Y quay lại, ánh mắt nghi ngờ.

Thừa Hoàng không đáp, chỉ bước tới gần vách đá, bàn tay nhẹ nhàng vung lên. Một luồng sáng vàng nhạt xuất hiện, cuốn bay lớp rêu phủ bên ngoài, để lộ một ký hiệu kỳ lạ khắc trên đá.

"Đây là…?" Trác Dực Thần kinh ngạc.

"Dấu vết của yêu quái cổ xưa." Thừa Hoàng cười nhạt, đôi mắt vàng kim lấp lánh.

"Có lẽ là một loại phong ấn, hoặc là dấu hiệu để gọi đồng bọn."

Trác Dực Thần nắm chặt Vân Quang kiếm, lòng tràn đầy tức giận.

"Ngươi phát hiện trước, lại không nói sớm hơn?"

"Ta muốn ngươi tự mình cảm nhận." Thừa Hoàng nhún vai, nụ cười trên môi càng thêm sâu.

"Đáng tiếc, Vân Quang kiếm của ngươi lại không nhạy bén như ta tưởng."

Trác Dực Thần hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận. Y không tranh cãi thêm, chỉ quay người đi, ánh mắt tối lại.

"Ngươi muốn biết vì sao ta tới Lam Sơn không?" Y đột nhiên cất giọng, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo nỗi u buồn khó giấu.

Thừa Hoàng thoáng ngạc nhiên, nhưng không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.

"Dưới chân núi Lam Sơn, có một ngôi làng nhỏ. Dân làng sống bình yên qua bao thế hệ, cho đến khi yêu ma xuất hiện." Trác Dực Thần nói, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

"Chúng không giết người, nhưng khiến cây cối héo úa, sông suối cạn khô. Mùa màng thất bát, dân làng lâm vào cảnh đói khổ." Y dừng lại một chút, giọng nói càng thêm trầm buồn.

"Một người phụ nữ đã đến tìm ta, quỳ trước cửa nhà ta suốt ba ngày ba đêm. Bà nói, nếu không bắt được yêu quái, cả làng sẽ chết đói. Ta không thể từ chối."

Thừa Hoàng nhìn y, ánh mắt thoáng hiện nét phức tạp.

"Ngươi luôn nhận về mình trách nhiệm nặng nề như vậy sao?"

"Ta là thợ săn yêu." Trác Dực Thần đáp, giọng nói không chút cảm xúc.

"Đó là điều ta phải làm."

Nhưng ẩn sau giọng nói lạnh lùng ấy, Thừa Hoàng có thể cảm nhận được nỗi đau thầm lặng trong lòng y. Một nỗi đau mà ngay cả chính y cũng không muốn thừa nhận.

"Ngươi không cần gánh vác mọi thứ một mình." Thừa Hoàng khẽ nói, ánh mắt dịu dàng hơn.

"Ta ở đây để giúp ngươi."

Trác Dực Thần không đáp, chỉ lẳng lặng siết chặt chuôi kiếm. Trong lòng y, sự cảnh giác đối với Thừa Hoàng vẫn không hề giảm bớt. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, y cũng không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của hắn, dù chỉ là tạm thời, lại mang đến một cảm giác an ủi kỳ lạ.

Cả hai men theo dấu vết của yêu khí mờ nhạt từ ký hiệu trên vách đá. Dường như nó dẫn đến một nơi sâu hơn trong rừng rậm Lam Sơn, nơi mà ánh sáng mặt trời cũng chẳng thể xuyên qua nổi tán lá dày đặc. Trác Dực Thần đi trước, ánh mắt dò xét từng cành cây, từng bụi cỏ, trong khi Thừa Hoàng theo sát phía sau, dáng vẻ ung dung nhưng lại có một sự uy nghi khó tả.

Y không rõ người này là ai, từ đâu đến, nhưng sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến y không khỏi sinh lòng nghi ngờ. Một người có thể phát hiện ra yêu khí mà ngay cả Vân Quang kiếm cũng không nhận thấy, không thể đơn thuần chỉ là một kẻ qua đường vô hại.

Trác Dực Thần quay đầu nhìn lại, ánh mắt như vô tình lướt qua Thừa Hoàng, nhưng trong lòng lại cân nhắc từng biểu cảm, từng động tác của hắn.

"Ngươi là ai?" Y hỏi, giọng nói lạnh nhạt, nhưng lại ẩn chứa sự dò xét kín đáo.

Thừa Hoàng khẽ cười, ánh mắt vàng kim ánh lên sự thú vị.

"Ngươi chỉ thiết lập một câu hỏi trong đầu à? Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta chỉ là một lữ khách đi ngang qua, thấy ngươi gặp nạn nên tiện tay giúp đỡ."

"Lữ khách mà có thể phát hiện ra yêu khí?" Trác Dực Thần nhướn mày, giọng nói đầy ý mỉa mai.

Thừa Hoàng không hề tức giận, chỉ nhún vai, dáng vẻ ung dung như thể mọi sự nghi ngờ đều không đáng bận tâm.

"Ngươi đa nghi quá rồi. Chẳng phải ngươi đã thấy ta giúp được ngươi sao?"

Trác Dực Thần không đáp, chỉ quay người đi, tiếp tục bám theo dấu vết mờ nhạt. Trong lòng vẫn âm thầm quan sát từng hành động của Thừa Hoàng, hy vọng có thể tìm ra một sơ hở nào đó. Nhưng dù có cố gắng thế nào, Thừa Hoàng vẫn tỏ ra vô cùng tự nhiên, không để lộ bất kỳ điều gì khả nghi.

Đi được thêm một đoạn, Thừa Hoàng đột nhiên dừng lại. Hắn cúi xuống, đôi mắt vàng kim chăm chú nhìn vào một hòn đá nhỏ nằm lẫn trong đám cỏ dại.

"Lại thêm một dấu vết nữa." Hắn nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường.

Trác Dực Thần bước tới, Vân Quang kiếm khẽ rung lên trong tay y, như thể cũng cảm nhận được sự khác thường. Trên hòn đá là một vệt đen mờ nhạt, giống như bị thứ gì đó ăn mòn.

"Yêu ma đi qua đây." Thừa Hoàng tiếp tục, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhạt.

"Có vẻ nó không đi một mình. Dấu vết này mới chỉ xuất hiện cách đây vài ngày."

Trác Dực Thần cau mày, ánh mắt thoáng nét ngạc nhiên.

"Làm sao ngươi biết được?"

Thừa Hoàng chỉ cười, không trả lời, mà đứng dậy, bước về phía trước.

"Ngươi không cần lo. Nếu ta muốn hại ngươi, ta đã không cứu ngươi. Đi thôi, có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy thứ thú vị hơn ở phía trước."

Trác Dực Thần nhìn theo bóng dáng cao lớn của Thừa Hoàng, trong lòng không khỏi dao động. Dường như người này thực sự có ý tốt, nhưng bản năng lại không cho phép y hoàn toàn tin tưởng.

Dù vậy, y vẫn đi theo, từng bước chân vẫn giữ một khoảng cách nhất định, tay không rời khỏi chuôi kiếm.

Thừa Hoàng liếc nhìn y từ khóe mắt, đôi môi mím lại. Hắn biết rõ Trác Dực Thần đang cảnh giác, thậm chí còn âm thầm thăm dò hắn. Nhưng hắn không vạch trần.

"Cứng đầu, giống hệt Băng Di."

Ý nghĩ ấy lướt qua trong đầu hắn, mang theo một chút đau lòng. Nhưng hắn nhanh chóng dẹp bỏ nó, ánh mắt trở lại sự sắc bén ban đầu.

Hắn không thể để lộ quá nhiều. Mục đích của hắn không phải là chiếm được niềm tin của Trác Dực Thần, mà là tìm thấy Băng Di. Nhưng để làm được điều đó, bảo vệ Trác Dực Thần trước mắt vẫn là điều quan trọng nhất.

Hắn không thể để người trước mặt này rơi vào bất kỳ nguy hiểm nào, bởi vì y là hy vọng duy nhất để hắn tìm lại mảnh hồn còn sót lại của người thương.

Dọc đường tìm kiếm, ngoại trừ vài dấu vết yêu lực mờ nhạt dường như cố tình bị che giấu, cả hai vẫn không phát hiện thêm điều gì đáng chú ý. Mặt trời dần ngả về tây, ánh tà dương nhuộm đỏ cả một khoảng trời nơi chân núi Lam Sơn. Trác Dực Thần siết chặt chuôi kiếm, vẻ mặt thoáng nét trầm tư, trong khi Thừa Hoàng lại ung dung như thể chẳng mấy bận tâm đến sự im lặng của rừng núi.

Đi thêm một đoạn, phía trước xuất hiện một trấn nhỏ nằm nép mình dưới chân núi, khói bếp từ các căn nhà tranh thấp thoáng bay lên. Trác Dực Thần dừng bước, ánh mắt thoáng qua một tia chần chừ.

"Chúng ta nghỉ ở đây một đêm." Thừa Hoàng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi để lấy lại sức. Ngày mai tiếp tục tìm kiếm." Hắn quay sang nhìn y, ánh mắt vàng kim ánh lên vẻ trấn an.

Trác Dực Thần khẽ cau mày, vẻ mặt như muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.

Cả hai bước vào trấn nhỏ nằm khi trời đã chạng vạng. Nơi này gọi là Hạ Đô, trấn không lớn, chỉ có vài dãy nhà rải rác, con đường lát đá vụn lồi lõm vương đầy lá khô. Không khí bao trùm lên nơi đây không hẳn là lạnh lẽo, nhưng lại khiến người ta cảm giác như có gì đó không đúng. Ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn lồng treo lủng lẳng càng làm cho không gian thêm phần âm u.

Người dân nơi đây không nhiều, phần lớn chỉ thoáng liếc nhìn hai người rồi lặng lẽ quay đi, ánh mắt có phần né tránh nhưng lại không giấu được sự tò mò. Trác Dực Thần bước đi, bàn tay vô thức siết lấy chuôi kiếm Vân Quang bên hông, cảm giác lạnh lẽo từ chuôi kiếm truyền lên càng làm y thêm cảnh giác.

"Người nơi này kỳ lạ thật." Trác Dực Thần khẽ cất tiếng, giọng nói thấp nhưng không giấu được chút ngờ vực.

Thừa Hoàng đi phía sau y, ánh mắt vàng kim lấp lánh như ánh sáng của một loài dã thú trong bóng tối.

"Không chỉ kỳ lạ. Đây là nơi giáp ranh giữa nhân gian và yêu giới, có lẽ họ đã quen với những điều không nên biết."

Trác Dực Thần rùng mình, nhưng y không để lộ ra ngoài.

Sau một hồi tìm kiếm, cả hai cũng dừng chân trước một quán trọ nhỏ nằm ở cuối trấn. Biển hiệu gỗ đã bạc màu theo năm tháng, cửa chính hé mở, ánh đèn vàng nhạt từ bên trong hắt ra, khiến nơi đây mang vẻ vừa ấm áp, vừa huyền bí.

Chủ quán là một ông lão gầy gò, dáng vẻ khắc khổ nhưng đôi mắt lại sáng quắc, dường như không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trên người khách.

"Làm phiền lão trượng, chúng ta muốn thuê hai phòng." Trác Dực Thần nói, giọng nói trầm ổn nhưng đầy dứt khoát.

Ông lão chủ quán gật đầu, nhưng chưa kịp đáp thì Thừa Hoàng đã bước lên, khóe môi cong thành một nụ cười nhẹ.

"Không cần phiền vậy đâu, chỉ một phòng là đủ. Đi cùng nhau giữa nơi hiểm nguy thế này, chẳng phải nên tiện bảo vệ nhau sao?"

Trác Dực Thần khựng lại, ánh mắt hơi tối đi, nhìn sang Thừa Hoàng với vẻ khó hiểu.

"Ngươi…"

Giọng Thừa Hoàng tràn đầy trêu chọc, hắn nhún vai như thể mọi chuyện đều hiển nhiên.

"Ngươi không tin ta? Ta chỉ muốn giúp thôi mà."

Ánh mắt Trác Dực Thần thoáng hiện sự do dự, nhưng rồi chỉ hừ nhẹ một tiếng, không đáp. Y hiểu rõ tình thế lúc này, một mình đối đầu với bất cứ thứ gì trong trấn này đều không khôn ngoan. Dẫu vậy, trong lòng vẫn không ngừng cảnh giác.

Phòng trọ không lớn, đồ đạc bày biện đơn sơ. Một chiếc giường, một bộ bàn ghế nhỏ và ánh sáng leo lét từ ngọn đèn dầu đặt nơi góc bàn.

Thừa Hoàng không chút khách khí, bước vào trong và ngồi xuống ghế. Hắn quan sát căn phòng, ánh mắt lướt qua mọi ngóc ngách như đang tìm kiếm điều gì đó.

Trác Dực Thần đứng ở cửa, vẫn chưa buông tay khỏi chuôi kiếm.

"Nếu ngươi muốn đi cùng ta, tốt hơn hết là không được làm gì khiến ta nghi ngờ."

Thừa Hoàng nghe vậy khẽ cười, ánh mắt lấp lánh như mang theo chút đùa cợt.

"Ngươi lo lắng thật đấy. Nhưng ta không phải kẻ gây hại cho ngươi. Ngược lại…" Hắn đứng dậy, bước đến gần Trác Dực Thần, ánh mắt thoáng nghiêm túc hơn.

"Ngươi phải cẩn thận với những thứ đang ẩn nấp ngoài kia. Ta ở đây là để giúp ngươi."

Trác Dực Thần không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến giường, rút kiếm Vân Quang khỏi vỏ và đặt ngay ngắn bên gối. Cử chỉ ấy chẳng khác gì một lời cảnh cáo ngầm, khiến Thừa Hoàng chỉ có thể khẽ cười.

Cả hai người, một bên nằm xuống giường nhắm mắt, một bên ngồi tựa vào tường, vẻ ngoài như thể an nhàn. Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, sự yên lặng không hề mang lại cảm giác an tâm. Ai cũng có bí mật của riêng mình, chỉ là chưa đến lúc để phơi bày.

Đêm đến, bầu không khí trong trấn càng trở nên khác lạ. Tiếng gió thổi qua những khe cửa cũ kỹ vang lên từng hồi rít rợn người, hòa cùng tiếng côn trùng kêu râm ran không ngớt. Trác Dực Thần nằm trên giường, mắt khép hờ, lòng đầy cảnh giác. Cảm giác âm u, mờ ám nơi đây khiến y không thể nào yên tâm.

Khi ngọn đèn dầu trên bàn đã cháy đến mức leo lét, Trác Dực Thần khẽ ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa sổ. Lớp giấy dán cửa lay động nhè nhẹ, như có thứ gì đó đang lẩn khuất bên ngoài.

"Ngươi không ngủ được sao?" Giọng nói trầm thấp của Thừa Hoàng vang lên.

Trác Dực Thần liếc nhìn hắn, ánh mắt không giấu được sự nghi ngờ.

"Nơi này có gì đó không đúng."

"Nói thử xem." Thừa Hoàng khẽ cười, nhưng nụ cười không còn vẻ trêu chọc thường ngày.

"Người nơi đây… họ rất kỳ lạ. Ánh mắt né tránh, biểu cảm sợ hãi. Hơn nữa, từ lúc bước vào trấn này, ta luôn cảm giác được yêu khí rất yếu, thoảng qua rồi biến mất, như thể có thứ gì đó đang cố tình che giấu." Trác Dực Thần nói, giọng trầm hẳn xuống.

"Không chỉ vậy. Nơi này có dấu vết của kết giới. Một loại kết giới cổ xưa dùng để che giấu điều gì đó. Dân thường không thể tự làm ra thứ này." Thừa Hoàng gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.

"Ngươi chắc chứ?" Trác Dực Thần nheo mắt, lòng lại dấy lên một tầng nghi ngờ mới.

"Ngươi nghĩ một người bản lĩnh như ta sẽ nói chơi sao?" Thừa Hoàng nhướn mày, giọng mang theo chút bông đùa, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc đến lạ.

"Dựa vào khí tức cảm nhận được, kết giới này có vẻ như được dựng lên để phong tỏa yêu lực. Kẻ tạo ra nó chắc chắn không tầm thường."

Trác Dực Thần trầm mặc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đầy suy tư.

"Nếu đúng như ngươi nói, vậy kết giới này nhằm mục đích bảo vệ hay giam giữ?"

Thừa Hoàng không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ quan sát Trác Dực Thần. Hắn biết, y đang nghi hoặc chính hắn. Nhưng cũng tốt, sự nghi hoặc này sẽ khiến y giữ được cảnh giác, đồng thời buộc y phải dựa vào hắn để tìm ra chân tướng.

"Một kết giới như vậy, phần lớn là để giấu đi thứ gì đó. Có thể là yêu ma, cũng có thể là một bí mật lớn." Thừa Hoàng trả lời, ánh mắt chậm rãi trở nên sâu thẳm.

Trác Dực Thần nghe vậy, lòng càng thêm nặng nề. Nhưng y không biểu lộ ra ngoài, chỉ đứng dậy, tra lại kiếm Vân Quang vào vỏ. Ánh sáng bạc từ thân kiếm chiếu rọi khắp căn phòng, mang theo luồng khí tức thanh khiết như muốn xua tan đi sự lạnh lẽo trong không gian.

"Ta sẽ tự mình kiểm tra."

"Ngươi đi đâu, ta theo đó." Thừa Hoàng không ngăn cản, chỉ nhếch môi cười.

Cả hai rời khỏi quán trọ, bước vào màn đêm âm u. Đường phố trong trấn giờ đây càng thêm tĩnh lặng, không một bóng người. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, những ngôi nhà dường như cao lớn hơn, như muốn nuốt chửng mọi kẻ qua đường.

Trác Dực Thần chậm rãi tiến lên, kiếm Vân Quang trong tay phát ra ánh sáng dịu nhẹ, dẫn đường cho y. Nhưng càng đi, cảm giác bất an trong lòng y càng lớn.

"Ngươi cảm nhận được gì không?" Trác Dực Thần khẽ hỏi.

"Yêu khí mờ nhạt… có gì đó không đúng." Thừa Hoàng đứng phía sau, ánh mắt quét qua xung quanh, đôi mày hơi nhíu lại.

Trác Dực Thần dừng lại, ánh mắt đột nhiên hướng về phía một căn nhà nhỏ nằm ở cuối con hẻm. Cánh cửa gỗ khép hờ, bên trong tối đen như mực.

"Đằng kia." Y chỉ tay, giọng nói đầy chắc chắn.

Thừa Hoàng không nói gì, chỉ gật đầu, bước lên trước dẫn đường. Hắn không để lộ ra ngoài, nhưng trong lòng đã lờ mờ đoán được điều gì đó.

Cả hai bước vào căn nhà, ánh sáng từ kiếm Vân Quang soi rọi từng góc nhỏ. Trong không gian u tối, mùi ẩm mốc xen lẫn với một thứ mùi tanh kỳ lạ khiến Trác Dực Thần khẽ cau mày.

"Có thứ gì đó ở đây." Trác Dực Thần nói, tay siết chặt kiếm.

Thừa Hoàng tiến lại gần một góc phòng, nơi có một chiếc rương gỗ cũ kỹ phủ đầy bụi. Hắn dùng tay mở ra, bên trong là một mảnh vải rách, trên đó thêu những ký hiệu kỳ lạ bằng chỉ vàng.

"Một trận đồ phong ấn." Thừa Hoàng lẩm bẩm, ánh mắt tối lại.

"Xem ra nơi này không chỉ đơn giản là một trấn nhỏ bình thường."

Trác Dực Thần nhìn mảnh vải, lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Y biết, đây chỉ mới là khởi đầu.

Ánh sáng từ Vân Quang kiếm dần yếu đi khi Trác Dực Thần lùi bước về phía cửa. Y nhìn quanh căn nhà một lần nữa, cảm giác như có vô số ánh mắt vô hình đang dõi theo mình.

"Thứ này… có vẻ là một phần của phong ấn trong trấn." Thừa Hoàng nhấc mảnh vải, đôi mắt hổ phách ánh lên vẻ nghi hoặc.

"Nhưng ta không nghĩ bây giờ là lúc xem xét kỹ hơn."

"Ý ngươi là gì?" Trác Dực Thần cau mày, giọng có chút gấp gáp.

Thừa Hoàng bước lại gần, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai y, như muốn trấn an.

"Ngươi không nhận ra sao? Kể từ lúc chúng ta bước vào trấn này, mọi nhất cử nhất động đều nằm trong tầm mắt của ai đó. Nếu tiếp tục lục soát, rất có thể sẽ khiến chúng ta bị nghi ngờ."

Trác Dực Thần nhìn Thừa Hoàng, lòng không khỏi tán đồng. Dân trong trấn tuy có vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt len lén quan sát và thái độ dè dặt của họ lúc ban ngày vẫn khiến y không thể yên tâm.

"Ta không sợ bị phát hiện." Trác Dực Thần đáp, tay vẫn giữ chắc Vân Quang kiếm.

"Nhưng nếu bọn chúng phát hiện, chúng ta sẽ khó lòng tìm ra thêm manh mối." Thừa Hoàng khẽ nhếch môi, đôi mắt mang theo chút nghiêm trọng.

"Làm việc trong bóng tối, đôi khi hiệu quả hơn."

"Được, về quán trọ trước đã." Trác Dực Thần trầm mặc trong giây lát, sau đó thu lại kiếm.

Hai người rời khỏi căn nhà, cẩn thận tránh gây tiếng động. Con hẻm tối đen như mực, ánh trăng lúc tỏ lúc mờ làm bóng họ kéo dài trên mặt đất. Trác Dực Thần không quay đầu lại, nhưng trong lòng y rõ ràng đang dâng lên một cảm giác khó chịu không tên, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ bám theo sau.

Thừa Hoàng đi phía sau, đôi mắt sắc bén quét qua mọi góc khuất. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt chứa đựng vẻ trầm tư khó đoán.

Khi trở lại quán trọ, cả hai bước qua sảnh mà không gặp phải ai. Tiếng gió thổi qua hành lang dài tạo thành âm thanh rít khẽ, khiến không gian thêm phần âm u.

"Tạm thời đừng để lộ bất kỳ điều gì." Thừa Hoàng nói khi bước vào phòng.

"Sáng mai sẽ xem xét lại tình hình."

Trác Dực Thần khép cửa phòng, ánh mắt nhìn Thừa Hoàng thoáng vẻ không tin tưởng.

"Ngươi định giấu ta chuyện gì?"

Thừa Hoàng khẽ cười, nụ cười ấy mang theo chút thách thức.

"Ngươi nghĩ ta có gì để giấu ngươi?"

"Ngươi biết rõ nơi này không bình thường, từ đầu đến giờ ngươi không hề tỏ ra bất ngờ." Trác Dực Thần nghiêm giọng.

Thừa Hoàng tiến lại gần, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt cảnh giác của Trác Dực Thần.

"Ngươi nghĩ ta là ai? Những thứ xảy ra nơi đây không thể làm ta bất ngờ. Nhưng nếu ngươi muốn biết mọi thứ, có lẽ ngươi cần cho ta một chút lòng tin trước."

Trác Dực Thần nhíu mày, bàn tay siết chặt chuôi kiếm. Y không trả lời, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả. Y không tin, nhưng cũng không thể phủ nhận sự hiện diện của Thừa Hoàng là cần thiết.

"Được rồi." Thừa Hoàng khẽ cười, lùi lại một bước.

"Ngươi cứ nghĩ ta nguy hiểm. Nhưng ta không phải kẻ thù của ngươi, chí ít là hiện tại."

Trác Dực Thần không đáp, chỉ quay đi và bước vào phòng.

...

Trong căn phòng nhỏ, Trác Dực Thần ngồi bên bàn, ngọn đèn dầu cháy leo lét soi rõ gương mặt. Những suy nghĩ rối bời xoay quanh tâm trí. Kết giới trong trấn, dân làng kỳ lạ, mảnh vải phong ấn… tất cả như một tấm lưới khổng lồ, quấn chặt lấy y mà không rõ đâu là lối thoát.

Bên kia phòng, Thừa Hoàng ngồi tựa vào bàn, đôi mắt nhắm hờ như đang nghỉ ngơi. Nhưng thực tế, hắn đang lặng lẽ cảm nhận từng dao động nhỏ nhất trong không khí, đôi môi khẽ nhếch lên.

"Băng Di, nếu thật sự có chút manh mối ở đây…" Hắn lẩm bẩm, giọng nói thấp đến mức tan biến trong không gian.

"Ta sẽ không để bất kỳ ai phá hoại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro