Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - 12

Tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới sẽ cản trở tôi rời đi.

Sáng mùng một Tết, tối qua cùng nhau uống rượu và thức khuya xem kịch, nên bây giờ cả hai dậy muộn.

Đã hơn mười hai giờ, Thừa Lỗi mở mắt, Gia Thụy bên cạnh vẫn đang ngủ say, tuyết ngoài cửa sổ dường như rơi dày đặc, anh vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng cười đùa của bọn trẻ trên lầu.

"Thụy Thụy? Thụy Thụy, thức được rồi em." Thừa Lỗi nói vậy nhưng lại quay người ôm Gia Thụy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cậu.

"Anh... đừng đi... em sẽ nghe lời..." Lời nói của Gia Thụy trong giấc ngủ khiến Thừa Lỗi cứng đờ, sau đó anh sờ đầu cậu, an ủi vài câu. Sau khi được dỗ dành, đứa nhỏ lại ngủ thiếp đi.

Thừa Lỗi dậy đi tới cửa hàng bách hóa dưới lầu mua nguyên liệu nấu canh. Hôm qua trước khi đi ngủ, Gia Thụy đột nhiên nhắc đến việc muốn uống canh sườn ngô nên anh đã đi mua.

Sau khi điều chỉnh nhiệt độ và xem thời gian, Thừa Lỗi cuối cùng cũng có thể kiếm được thứ gì đó để ăn. Số gà còn lại tối qua có thể dùng để nấu một bát mì, sau khi tỉnh dậy cũng không cần suy nghĩ sẽ ăn gì.

Thừa Lỗi đang ăn mì, xem tin tức buổi sáng, đang suy nghĩ xem hai ngày tới sẽ đưa cậu đi đâu thì nghe thấy giọng nói của Gia Thụy yếu ớt từ trong phòng truyền đến. Anh đặt điện thoại xuống và lắng nghe, nhịp tim ngày càng lớn hơn.

"Anh--!"

Thừa Lỗi lập tức đặt đũa xuống, đứng dậy chạy vào phòng, nhìn thấy Gia Thụy đang ngồi trên giường, vẻ mặt ngơ ngác. Anh biết cậu đang gặp ác mộng, vội vàng đi tới an ủi.

"Không sao, anh ở đây, đừng sợ."

Tay Thừa Lỗi còn chưa chạm vào Gia Thụy, đứa nhỏ đã nhảy vào trong ngực anh. Sợ bị cảm lạnh, Thừa Lỗi túm lấy chiếc áo khoác bên cạnh khoác cho cậu.

"Anh... em xin lỗi..."

"Chỉ là mộng thôi, không sao đâu. Mặc quần áo vào, cẩn thận kẻo bị cảm."

"Ừm......"

Thừa Lỗi hôn lên trán cậu, bảo Gia Thụy đánh răng rửa mặt, lát nữa ra ăn canh. Cậu bối rối gật đầu, nhưng vẫn giữ chặt quần áo của Thừa Lỗi không chịu buông.

Sau bao vất vả, Gia Thụy cũng ngoan ngoãn đi tắm rửa, tình trạng này đã từng xảy ra trước đây nhưng lần này có vẻ trầm trọng hơn.

Sau khi Thừa Lỗi múc canh xong, Gia Thụy từ trong phòng tắm đi ra, vẻ mặt bơ phờ ngửi thấy mùi thơm, lập tức tỉnh táo lại.

"Anh nấu canh khi nào thế?" Điền Gia Thụy ngồi xuống: "Thơm quá~"

"Còn nóng, mau uống đi." Thừa Lỗi ngồi xuống.

"Còn muốn ăn gì không? Hay là... chỉ uống canh?"

Gia Thụy gặm ngô: "Em không đói, chỉ uống canh thôi, buổi chiều nếu đói thì em sẽ ăn chút gì đó cho đỡ bụng."

"Được rồi, lát nữa anh sẽ đến nhà lãnh đạo chúc mừng năm mới, em ở nhà ngoan, nếu muốn ra ngoài thì phải nhắn tin cho anh, không được để như lần trước, không về nhà còn được đi, lại gọi điện cho anh khóc, làm anh sợ chết khiếp."

"Em biết rồi." Gia Thụy suy nghĩ một lúc: "Em có hẹn với các bạn cùng lớp cấp ba tối nay để ăn tối, nên em sẽ không ăn ở nhà."

"Được rồi. Nếu lúc nào ăn xong, gọi cho anh, anh sẽ đón."

"Không cần đâu, bọn em ở ngay trên đường cũ kia, rất gần."

Gia Thụy có chút ngơ ngác, kể từ lần trước cậu báo cho Thừa Lỗi chưa về nhà, Thừa Lỗi đã không thể không lo lắng khi cậu ra ngoài một mình, bất kể cậu đi đâu hay làm gì, Thừa Lỗi đều phải biết. Không chỉ vậy, Thừa Lỗi còn cài đặt thiết bị định vị trong điện thoại di động của cậu.

Máy định vị... Gia Thụy luôn muốn tắt hệ thống định vị này, nó quá cản trở việc di chuyển, nhưng điều này có thể trấn an Thừa Lỗi, người luôn quan trọng nhất đối với cậu.

Hoàng hôn, phố cổ, tại quán bún.

Gia Thụy là người đầu tiên đến và trò chuyện vài câu với ông chủ, ông chủ kéo cậu lại và nói rằng sẽ giảm giá 20%. Anh ta nói rằng đó là một cửa hàng nhỏ và sẽ không bị lợi dụng.

"Ayyo, cậu không cần lo lắng gì đâu." Ông chủ nói: "Đã quen gặp cậu rồi, lâu lắm mới đến đấy."

"Tôi biết rồi ông chủ." Gia Thụy nói: "Sau này tôi sẽ thường xuyên đến."

Mấy phút sau, Chu Lãng cùng Thẩm Hiểu Đồng cũng đến. Cả hai đã không giao tiếp với nhau kể từ khi học cấp ba nên Gia Thụy có chút ngạc nhiên khi họ bước vào cùng nhau.

"Từ khi nào mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt như vậy?"

Thẩm Hiểu Đồng lập tức phản bác: "Không, không có! Chỉ là ngẫu nhiên mà thôi!"

Chu Lãng cười lạnh nói: "Cậu làm sao căng thẳng như vậy? Cậu ta không thích cậu, tôi cũng không thích cậu, không thể có hiểu lầm, sợ cái gì?"

Gia Thụy tán thưởng hắn: "Nói rất hay, tôi sẽ đãi cậu bất cứ thứ gì cậu muốn ăn."

"Này, học bổng của cậu nhiều lắm, giàu đến thế sao?" Chu Lãng vẫn ngạo mạn như trước: "Vậy tôi phải tiêu hết tiền cậu rồi."

Chu Lãng chỉ nói như vậy, ngoài mì ra, hắn còn gọi món ăn kèm, không thèm quan tâm ví tiền của Gia Thụy còn sống hay đã chết. Cuối cùng Thẩm Hiểu Đồng đã chộp lấy thực đơn đưa cho ông chủ rồi nói "bao nhiêu được rồi ạ" mới kết thúc màn gọi món không nói nên lời.

"Sao đột nhiên lại mời bọn tôi đi chơi?" Chu Lãng mở chai rượu, rót cho mình và Gia Thụy một ly: "Thẩm Hiểu Đồng, cậu tốt nhất đừng uống rượu nữa, xảy ra chuyện gì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Gia Thụy cầm chai rượu rót cho Thẩm Hiểu Đồng: "Uống một chút cũng không sao, cậu đã không còn là trẻ con nữa, hơn nữa, đến được với nhau cũng không phải dễ dàng, ai biết có được hay không đây là lần cuối cùng."

Chu Lãng cùng Thẩm Hiểu Đồng nhìn nhau, không nói gì. Họ không dám kiểm tra điểm mấu chốt của Gia Thụy, người duy nhất có thể chạm vào điểm mấu chốt của cậu là Thừa Lỗi, họ chỉ muốn sống yên bình.

"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao lại mời bọn tôi ra ngoài?" Chu Lãng hỏi.

Gia Thụy liếc hắn một cái: "Cần một lý do sao? Không phải thời đi học chúng ta thường xuyên tụ tập với nhau à? Bây giờ là Tết Nguyên đán, tụ tập cùng nhau không phải là chuyện bình thường?"

"Bất quá, tớ luôn cảm giác cậu đang giấu cái gì đó." Thẩm Hiểu Đồng nói: "Tớ đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, đừng làm loại chuyện đó nữa, dừng lại đi."

Gia Thụy nhìn cô: "Tôi đã nói nhiều lần rồi, đừng xen vào việc của người khác."

Thẩm Hiểu Đồng không nhịn được ánh mắt như vậy, đành phải cúi đầu vặn vẹo ngón tay.

Ông chủ phục vụ mì và ba người ăn riêng, không ai nói chuyện hay thậm chí nhìn vào mắt nhau. Bầu không khí chết chóc không hợp với sự náo nhiệt xung quanh, khiến Chu Lãng và Thẩm Hiểu Đồng rất khó chịu.

"Ừm... Lát nữa chúng ta đi dạo ở đâu đây? Phố ăn vặt ngày đầu năm sẽ rất náo nhiệt." Chu Lãng dẫn đầu phá vỡ sự im lặng.

"Tôi không đi, tôi chỉ ăn thôi." Gia Thụy bình tĩnh đáp: "Các cậu đi đi, náo nhiệt lắm, có thể đi dạo."

Thẩm Hiểu Đồng không nói gì, gật đầu.

Gia Thụy nhìn họ, nở một nụ cười và nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều:

"Như tôi đã nói, cậu giúp tôi nhìn thấy thế giới nhiều hơn. Nhưng tôi không thể. Chính tôi mới là người không thể."

"Không, bạn học." Chu Lãng cau mày, "Hồi cấp 3 cậu đã nói điều này, tôi đã kìm nén rất lâu rồi, tôi phải hỏi, tại sao?"

Gia Thụy cười lắc đầu.

"Cậu không cần phải biết."

Bởi vì một người đầy tội lỗi không thể nghĩ quá nhiều về thế giới, nếu không người đó sẽ rất đau khổ khi ra đi, sẽ không muốn rời đi và sẽ muốn sống.

Nhưng trong tương lai của tôi, không có lựa chọn nào để "sống sót."

--------

Em là pháo hoa rực rỡ nhất trong cuộc đời anh.

Ba người cùng nhau đi đến cầu và dừng lại cùng một lúc. Nhà Thẩm Hiểu Đồng ở bên kia cầu, Chu Lãng muốn quay lại đường cũ, còn Gia Thụy chưa muốn về nhà, cũng không biết đi đâu.

"Vừa trở về sao?" Chu Lãng mắng Gia Thụy: "Cùng tôi trở lại phố cũ?"

"Không, tôi muốn đi dạo một mình." Gia Thụy nói: "Thẩm Tiểu Đồng, khi nào về nhà thì nhắn tôi."

Thẩm Hiểu Đồng gật đầu, đi lên cầu, biến mất trong màn đêm.

Trên bầu trời vẫn còn có tuyết rơi nhẹ, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn neon, Gia Thụy đội mũ trên áo len, vỗ vai Chu Lãng và nói: "Đi thôi."

Chu Lãng ôm lấy cậu nói: "Tôi còn muốn nói chuyện với cậu."

"Không có gì để nói, biết càng nhiều càng không tốt." Gia Thụy bất đắc dĩ cười nói: "Nhìn Thẩm Hiểu Đồng, biết nhiều như vậy có ích lợi gì? Cô ấy vẫn là bất đắc dĩ. Chỉ là những người ngu ngốc, đừng tham gia."

Nói xong, Gia Thụy quay người bỏ đi. Chu Lãng tức giận nói: "Cậu ngu ngốc! Cậu là một kẻ hèn nhát!"

Thanh âm truyền vào tai Gia Thụy, cậu cúi đầu mỉm cười. Cậu quả thực là một kẻ hèn nhát, chỉ dám ẩn mình trong bóng tối.

Đường phố rất sôi động, với tiếng nhạc xuân vang lên trong các cửa hàng, trẻ em chơi pháo hoa trên đường phố và người lớn thì chụp ảnh.

Gia Thụy giẫm lên tuyết trên mặt đất, phát ra âm thanh "lạch cạch". Khi còn nhỏ, cậu cũng từng tổ chức bắn pháo hoa như thế này và trải qua lễ hội mùa xuân vui vẻ trong tiếng cười của ba mẹ.

Trong lúc đang suy nghĩ, một giọng nói trẻ con vang lên bên tai. Sau đó, một bàn tay kéo tay áo cậu, ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt không tì vết của một cô bé.

"Anh ơi, anh có muốn mua hoa tặng bạn gái không?" Cô bé có chút rụt rè.

"Anh không có bạn gái." Gia Thụy cười nói, giúp cô bé thắt chặt quần áo.

"Anh cũng có thể tặng cho người mình thích, có lẽ người đó sẽ thích nếu được tặng."

"Được rồi, vậy, mua hai cái đi." Gia Thụy quét mã QR để thanh toán và đưa một cành hoa cho cô bé: "Cái này cho em. Chúc mừng năm mới."

"Cảm ơn anh!"

Gia Thụy cầm hoa đi về phía trước, những bông tuyết rơi trên cánh hoa, lấm tấm những ngôi sao. Không biết Thừa Lỗi có thích hoa hồng hay không, hình như cậu chưa bao giờ tặng anh thứ gì như thế này.

"Thụy Thụy!"

Gia Thụy ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Thừa Lỗi cách đó không xa, lập tức cứng đờ. Không ngờ lại gặp được anh ở đây, nhưng Thừa Lỗi dường như đặc biệt ra ngoài để tìm cậu.

"Anh? Tại sao anh lại ở đây?" Gia Thụy chạy tới.

Ánh mắt Thừa Lỗi rơi vào bó hoa trong tay cậu: "Những bông hoa này là cô gái nào tặng vậy?"

"Không, em mua cho anh." Gia Thụy đưa hoa cho Thừa Lỗi: "Là em tặng anh, không phải cô gái nào tặng em đâu."

Thừa Lỗi nhận lấy, lập tức nắm lấy tay Gia Thụy: "Muốn đốt pháo hoa không?"

"A?" Gia Thụy có chút sửng sốt.

"A cái gì, chúng ta đi?"

"Được!"

Thừa Lỗi tựa hồ đã chuẩn bị sẵn sàng, khi anh kéo cận đến đài cầu, ở đó đã đặt sẵn một túi pháo hoa, một bóng người quen thuộc đứng ở bên cạnh.

"Anh Lý?" Gia Thụy chào hỏi.

Tiểu Lý rụt cổ: "Đội trưởng Thừa, em trai. Anh về trước đây, bên ngoài lạnh quá, phải về nhà ở với bạn gái."

"Tạm biệt." Gia Thụy mỉm cười nói.

Thừa Lỗi cắn răng, nheo mắt nhìn lại.

"Sao vậy anh?" Giác chỉ muốn trêu chọc Thừa Lỗi.

"Cái gì? Em đang gọi ai? Anh của em là ai?"

(Đoạn trên, Gia Thụy gọi Tiểu Lý là Lý ca ca, tức chỉ anh trai ấy, giờ Thừa Lỗi ảnh ghen, ảnh chỉ muốn em của ảnh chỉ được gọi mình ảnh là ca ca thôi.)

Gia Thụy nhịn không được nhếch lên khóe miệng: "Anh là anh của em, anh là anh trai duy nhất của em."

Thừa Lỗi thừa nhận trong lòng anh cảm thấy vui mừng, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, tuyệt đối không được.

"Anh còn ghen à? Còn muốn chơi pháo hoa không?" Gia Thụy nắm lấy tay anh nói: "Đi thôi!"

Những thứ Thừa Lỗi mua phần lớn đều là pháo hoa trên không, một ít là tầm ngắn và những thứ tương tự mà Tiểu Lý ép anh mua. Gia Thụy thực sự thích pháo hoa cầm tay, đặc biệt là những loại có thể cầm lấy và ném lên.

"Ở đây có pháo hoa Gatling*, em có muốn chơi không?" Thừa Lỗi đưa pháo hoa cho Gia Thụy trợn mắt, "Anh, anh nghiêm túc đấy à? Em không nghĩ mình có thể nhấc được nó đâu, nó nặng quá."

(Mình search thấy loại này như cây súng ấy, nó bắn ra giấy hay bong bóng gì đó)

"Vậy anh bắn nó, em quay video cho anh."

"Được!"

Ngọn lửa được thắp lên, pháo hoa bắn lên trời và nổ tung trong đêm, chiếu sáng khuôn mặt và đôi mắt của đứa nhỏ. Ánh đèn neon chiếu vào mắt khiến nụ cười của cậu càng thêm dễ chịu.

"Đẹp không?" Thừa Lỗi kêu lên.

"Đẹp! Rất, rất đẹp!" Gia Thụy quay video bằng camera phía trước, trong đó có chính mình: "Anh ơi! Em yêu anh nhiều lắm!"

"Anh cũng yêu em!" Thừa Lỗi đáp.

Sau khi pháo hoa trên không trung được bắn ra, Gia Thụy cầm đèn pháo lên và nói: "Anh ơi, giúp em quay video đi."

"Được."

Thừa Lỗi lấy điện thoại di động ghi lại nụ cười của Gia Thụy. Nụ cười của thiếu niên thật đẹp trong ống kính, hơi ẩm của pháo hoa trên tay sưởi ấm trái tim anh trong ngày đông lạnh giá.

"Điền Gia Thụy, anh yêu em."

Lời nói rất nhẹ nhàng nhưng lại được ghi lại rõ ràng trong video.

Sau khi đốt pháo hoa, cả hai đi bộ về nhà trong tuyết. Có rất nhiều người đốt pháo hoa bên cầu, và các tàu du lịch trên sông chở người thưởng thức khung cảnh nổi được chiếu sáng bởi pháo hoa.

Đây đã là năm thứ tư họ ở bên nhau. Lúc đó, Thừa Lỗi hoặc đang bận việc gì đó hoặc bị đồng nghiệp và lãnh đạo kéo đi ăn tối, cũng bận thi đại học, không ai có thể quan tâm đến chuyện khác.

Năm nay thì khác, cuối cùng Thừa Lỗi cũng được nghỉ phép, Gia Thụy cuối cùng cũng được nhận vào đại học. Thật đáng tiếc khi nghĩ về những năm tháng hai người sống trong cảnh hỗn loạn.

"Anh ơi, nói cho em biết, năm sau chúng ta cũng có thể bắn pháo hoa được không?" Gia Thụy đan ngón tay với Thừa Lỗi, trầm giọng nói, có chút giống như đang nói với chính mình.

"Được, tại sao không? Không chỉ năm sau, mà mỗi năm sau này chúng ta đều sẽ bắn pháo hoa ở đây, giống như việc chúng ta phải đắp người tuyết khi trời có tuyết đầu mùa. Đó là kế hoạch phải làm hàng năm của chúng ta, được chứ?" Thừa Lỗi trả lời, tay giữ lấy tay Gia Thụy.

"Được." Gia Thụy mỉm cười đáp lại.

Về đến nhà, cả hai tắm nước nóng rồi hai người ngồi trên ghế sofa xem phim tivi. Đó là một bộ phim cổ trang có một cặp huynh đệ tuy không có nhiều cảnh nhưng cả hai đều có ca ca và đệ đệ. Giống như Gia Thụy nửa đầu cuộc đời, cho dù không hoàn hảo, nhưng Thừa Lỗi cũng có 99% ngọt ngào.

"Anh, vì sao ta cảm thấy hai huynh đệ này có chút giống chúng ta?"

"Giống như thế nào?"

"Bảo vệ lẫn nhau, không bao giờ rời xa nhau và đặt nhau lên hàng đầu dù có chuyện gì xảy ra."

Giọng nói của Gia Thụy rất nhẹ nhàng nhưng lại đánh mạnh vào trái tim Thừa Lỗi.

"Anh, em sẽ luôn đặt anh lên hàng đầu giống như đệ đệ trong phim kia vậy."

Thừa Lỗi xoa đầu cậu: "Anh không cần đâu, anh muốn em đặt bản thân lên hàng đầu, ca ca trong phim kia chắc chắn cũng nghĩ như vậy. Giống như anh ấy, anh hy vọng người anh yêu thương có thể bình an hạnh phúc, không có thảm họa tai ương nào cả."

"Em biết mà, em biết anh tốt với em nhất."

Gia Thụy tìm được một tư thế thoải mái trong vòng tay của Thừa Lỗi và chìm vào giấc ngủ trong lúc say. Mong rằng khi bản thân thức dậy, mọi chuyện sẽ lắng xuống, cậu và anh sẽ ổn thôi và cùng nhau đi hết cuộc đời còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro