Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 2: Gặp gỡ


Hôm nay là ngày cầu cho mưa thuận gió hòa theo truyền thống của người dân Âu Lạc xưa. Đúng là mưa thuận gió hòa, nắng nhuộm vàng khắp vùng đất Cổ Loa. Buổi lễ diễn ra trong một không khí trang nghiêm trước sảnh cung điện, Niên dần chấp nhận quen với cái tên Mị Châu của mình, là con gái của An Dương Vương, nên nàng đang đứng bên cạnh các quan thần và nữ nhân quý tộc chuẩn bị tham dự cổ. Nàng mặc bộ y phục lụa trắng tinh khôi, ánh mắt ngọc ngà, nụ cười duyên dáng, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút bồn chồn khó tả.

Mị Châu được biết là sẽ gặp một vị khách đặc biệt trong buổi lễ hôm đó – một người con trai của vua Tần, người được cha nàng, An Dương Vương, gửi lời mời để bàn chuyện hòa bình giữa hai nước. Tuy nhiên, Mị Châu không ngờ rằng người ấy lại chính là Trọng Thủy, một người vừa trẻ tuổi lại vừa mang theo trong mình sự thông minh, sắc sảo, và đầy bí ẩn. Hắn chính là chồng tương lai là kẻ sẽ khiến mình thành người phản bội đất nước đây sao?

Khi Trọng Thủy bước vào cung điện, ánh mắt của Mị Châu và Trọng Thủy như vô tình chạm phải nhau. Mị Châu cảm nhận được sự khác biệt trong ánh nhìn của người thanh niên ấy – một sự pha trộn giữa trí tuệ, sự lôi cuốn và một chút gì đó khó đoán. Trọng Thủy, hắn nho nhã và mặt cũng không ác độc như trong tưởng tượng của nàng, bước đi vững chãi, khuôn mặt anh tuấn với ánh mắt sắc bén nhưng lại mang trong đó sự ân cần, như thể anh không phải là kẻ thù mà là một người bạn lâu ngày mới gặp lại.

Mặc dù đã được dạy dỗ rất nhiều về những cuộc chiến tranh, sự xâm lược và những hiểm nguy từ các tiết học lịch sử, nhưng khi nhìn thấy Trọng Thủy, nàng lại không cảm thấy sợ hãi hay phòng thủ. Trái lại, trong ánh mắt của chàng ta, Mị Châu cảm nhận được một sự chân thành lạ lùng – một thứ mà nàng chưa bao giờ thấy ở những người lính hay tướng quân phương Bắc đến đất Âu Lạc này.

"Công chúa," Trọng Thủy chào một cách kính trọng, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại có chút ấm áp như muốn xóa tan mọi khoảng cách giữa hai người. "Chúc công chúa sức khỏe và sự bình an."

Mị Châu, lần đầu tiên cảm nhận được một lời chúc từ kẻ lạ, cảm thấy hơi lạ lẫm. Nàng cúi đầu, đáp lại một cách lễ độ: "Cảm ơn ngài. Mong ngài có một chuyến đi bình an."

Trong giây phút đó, giữa họ như có một sợi dây vô hình kéo lại gần nhau. Trọng Thủy mỉm cười, nụ cười ấy không phải là của kẻ xâm lược, mà là của một người khách muốn hòa nhã, muốn tìm hiểu và chia sẻ. Mị Châu đang suy nghĩ rằng dưới vẻ ngoài lịch thiệp và ôn hòa ấy, Trọng Thủy lại có những âm mưu ẩn giấu mà nàng đã đoán trước được. Sao con người này lại nhẫn tâm đến như vậy?

Công chúa đất nước của nàng thật đẹp. Trọng Thủy giọng điềm đạm nhưng lại đầy sự tôn trọng.

Mị Châu, cảm thấy một chút kiêu hãnh khi nghe Trọng Thủy nói về đất nước mình. "Nước Âu Lạc của chúng ta đã chiến đấu kiên cường, bảo vệ từng tấc đất, mỗi chiến binh đều chiến đấu vì một lý tưởng – bảo vệ quê hương, bảo vệ gia đình." Nàng đáp, ánh mắt không giấu nổi sự tự hào, nhưng trong thâm tâm, nàng cũng không khỏi cảm thấy một sự dè chừng về người con trai này.

Từ khoảnh khắc ấy, một mối liên hệ khó nói được hình thành giữa hai người – vừa là sự đề phòng của Mị Châu với hắn, vừa là sự tôn trọng mà Trọng Thủy dành cho nàng. Có lẽ họ đều biết rằng, sau này, mối quan hệ ấy sẽ trở thành một sợi dây đan xen những tình cảm và âm mưu, dẫn đến những sự kiện khó lường.

"Nước Âu Lạc quả thật mạnh mẽ," Trọng Thủy nói nhẹ nhàng, nhưng trong câu nói ấy ẩn chứa những suy nghĩ sâu xa. "Nhưng ta tin rằng, hòa bình luôn là điều mà chúng ta nên hướng tới."

Mị Châu, trong lòng bỗng cảm thấy một sự khó hiểu. Vì lời nói của Trọng Thủy, vì ánh mắt đó – ánh mắt sắc lạnh nhưng lại đầy sự chân thành. Dường như trong sâu thẳm, nàng cảm nhận được một điều gì đó mà mình không thể lý giải – một sự trớ trêu trong tình cảnh của hai dân tộc, và một thứ cảm giác lạ lùng không thể dễ dàng lý giải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro