Chương 6
Vương Nhất Bác vừa mới tắm rửa, chưa kịp sấy tóc thì Tiêu Chiến đã gọi điện tới. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh của anh: "Tôi đang ở bên dưới, có tiện xuống nói chuyện không?"
Lúc nãy tạm biệt anh, cậu đã tưởng từ nay về sau sẽ khó gặp lại nhau.
"Tiện, nhưng anh đợi chút."
"Không vội."
Vương Nhất Bác vắt khăn tắm qua vai, bắt đầu đứng trước gương sấy tóc.
Anh không thể tìm cậu nói chuyện công việc, chủ đề duy nhất hai người có thể nói với nhau là thân phận "bạn trai" của cậu, có lẽ nó đã gây rắc rối cho anh.
Sấy tóc xong, cậu đã cầm thẻ phòng rồi xuống lầu.
Chiếc xe đỗ ngay trước cổng khách sạn, cậu vừa ngồi lên xe thì chú Diêm bước ra khỏi xe.
Trong xe chỉ có hai người, cậu điều chỉnh lại hơi thở của mình: "Tiêu tổng, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tiêu Chiến không thích vòng vo: "Cậu chỉ là bạn trai của tôi ở Giang Châu, có cân nhắc đến việc ở Bắc Kinh cũng thế không?"
Quá đột ngột, Vương Nhất Bác nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tiêu Chiến: "Không cần hẹn hò với tôi, chỉ cần thỉnh thoảng cùng tôi về nhà để ứng phó với người lớn là được." Giúp tránh khỏi những cuộc xem mắt phiền phức. Anh nói tiếp: "Tôi sẽ không để cậu chịu thiệt, cậu có thể lợi dụng danh nghĩa bạn trai cùa tôi để khoe khoang, làm chỗ dựa, mở rộng mối quan hệ."
Anh không cần cậu trả lời ngay, mà cho cậu một đêm để suy nghĩ.
Giả làm bạn trai còn có điều kiện đi kèm, một khi đã nhận lời anh, không thể nào hối hận rồi dừng lại giữa chừng. Trong lúc "hẹn hò" với anh, không đươc đi xem mắt với người khác, cho dù là lý do bất đắc dĩ cũng không được.
Vương Nhất Bác có chút bối rối, sau khi lấy lại bình tĩnh, mới nhìn sang phía anh: "Nếu như tôi đồng ý giả làm bạn trai của anh, tôi đương nhiên sẽ không đi xem mắt, ba mẹ tôi chưa bao giờ giục kết hôn."
Điều cậu lo lắng là: "Còn anh? Nếu như gia đình anh không quan tâm đến người bạn trai là tôi, tiếp tục ép buộc anh đi xem mắt, vậy phải làm thế nào?"
Tiêu Chiến: "Chỉ cần cậu là bạn trai của tôi một ngày, chuyện đi xem mắt sẽ không bao giờ xảy ra với tôi."
Thật kỳ lạ, rõ ràng cậu mới quen biết anh vài tuần, hai người chưa thực sự thấu hiểu đối phương, nhưng cậu luôn tin tưởng vào lời hứa của anh một cách vô điều kiện. Có lẽ bởi vì, cậu cảm thấy anh là người tốt.
Cậu hỏi thêm: "Anh định 'hẹn hò' trong bao lâu?"
Điện thoại của Tiêu Chiến rung lên, dì của anh gửi Wechat của đối tượng xem mắt qua, anh không kết bạn mà quay đầu nhìn cậu: "Ít nhất là hai năm."
Vương Nhất Bác thương lượng: "Một năm không được sao? Hoặc là chúng ta giả vờ một năm trước, sau đó xem xét tình hình thực tể rồi quyết định gia hạn hợp đồng hay không."
Tiêu Chiến nói thẳng: "Tôi không có thời gian để đổi bạn trai thường xuyên."
Hai năm, không thể thương lượng, anh ghét nhất là bị người khác kì kèo.
Thấy cậu khó xử, anh cho cậu thêm thời gian: "Trở về rồi suy nghĩ tiếp."
Anh lại hỏi: "Tối ngày mai có hẹn sao?"
Vương Nhất Bác gật đầu: "Ừm, tám giờ tối mai."
Tiêu Chiến: "Tôi cho xe đến đón cậu."
Vương Nhất Bác từ chối không chút do dự: "Cảm ơn Tiêu tổng, không cần đâu, tôi bắt xe tới đó sẽ tiện hơn."
Tiêu Chiến giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu: "Cho dù cậu có đồng ý lời đề nghị của tôi hay không, đều không ảnh hưởng đến việc tôi cho xe đến đón cậu, đây là hai chuyện khác nhau." Anh không đến mức hẹp hòi như vậy: "Nếu bây giờ cậu trực tiếp từ chối tôi, hôm khác cậu mời tôi ăn cơm, tôi vẫn sẽ đi."
Anh kết thúc cuộc nói chuyện: "Lên phòng nghỉ ngơi đi."
Vương Nhất Bác muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Lúc mới lên xe cậu không để ý, bây giờ mới nhận ra chiếc túi đựng vòng tay vẫn còn ở trong xe.
Cậu khó hiểu: "Anh tìm tôi giả vờ làm bạn trai, vậy chủ nhân của mấy túi này..."
Tiêu Chiến mơ hồ một lúc mới hiểu ý của cậu, hiếm khi đưa ra lời giải thích: "Là quà một người bạn nhờ mua hộ."
Vương Nhất Bác xin lỗi, thì ra cậu đã hiểu lầm, không phải là anh mua tặng cho người mình thích. Quay về phòng khách sạn, cơn buồn ngủ đã tiêu tan hoàn toàn.
Đêm qua cậu thức cả đêm để làm số liệu thống kê, ban nãy tắm rửa gần như không mở nổi mắt, nhưng bây giờ lại tỉnh táo như thể đã ngủ hơn chục tiếng đồng hồ.
Về hợp đồng mà Tiêu Chiến đề xuất, cậu không thể đưa quyết định ngay lập tức. Ai dám tự tin thề rằng, bản thân sẽ không rung động với một người vừa có thủ đoạn thương trường vừa có tính cách cuốn hút như anh chứ? Một khi kểt thúc hợp đồng hẹn hò hai năm, anh muốn kết hôn thì sẽ tìm một người môn đăng hộ đối, không muốn kết hôn thì tiếp tục tìm người giả làm bạn trai để đối phó với gia đình.
Hai năm không ngắn, cậu lo lắng bản thân mưa dầm thấm lâu, xuất hiện những tình cảm không nên có với anh. Đến một ngày hai người chia tay, người đau khổ sẽ là cậu. Nhưng điều kiện anh đưa ra, quá hấp dẫn với một người sống thực tế như cậu.
Đến trưa ngày hôm sau, Tiêu Chiến vẫn chưa nhận được câu trả lời của Vương Nhất Bác.
Im lặng có nghĩa là từ chối. Loại hợp đồng như thế nàỵ vốn dĩ là anh tình tôi nguyện, không ép buộc bất kỳ ai.
Anh tìm Wechat của đối tượng xem mắt mà dì gửi tới, gửi lời mời kết bạn. Vài phút sau, đối phương đã đồng ý.
Tiêu Chiến gửi địa chỉ nhà hàng mà dì anh đã đặt rồi nói: [Cậu quyết định thời gian.]
Đối tượng xem mắt: [Buổi tối tôi không thích đồ Ý.]
Sau đó hỏi ý kiến của anh: [Hay là đổi sang một nơi náo nhiệt hơn? Đi ăn lẩu được không?]
Tiêu Chiến: [Đều được.]
Đối tượng xem mắt: [Vậy chúng ta đi ăn lẩu, tôi sẽ đặt chỗ.]
Rất nhanh, đối phương đã gửi thông tin đặt chỗ cho anh.
------
Tiêu Chiến nhìn địa chỉ của quán lẩu, cách cao ốc Chiến Thần chỉ năm phút lái xe.
Sự tin tưởng của dì dành cho anh không lớn, sợ anh hôm nay hối hận không đi xem mẳt, vì thê buổi trưa và buổi chiều đểu gọi điện tới.
"Cố gắng đến sớm vài phút, đừng để con nhà người ta đợi."
"Thành đôi hay không, vẫn nên có sự tôn trọng tối thiểu."
"Con xem, dì già rồi, bắt đầu thích lảm nhảm vậy đó."
Lúc này, phòng làm việc của anh truyền đến tiếng gõ cửa, không đợi anh nói "Vào đi", người bên ngoài đã đẩy cửa. Người bước vào là Lục An, trên tay anh ta còn cầm một túi đựng tài liệu.
Gần đây Lục An đi công tác nước ngoài, hai tiếng trước mới hạ cánh xuống Bắc Kinh, ra khỏi sân bay cũng không về nhà luôn mà đến thẳng cao ốc Chiến Thần để thảo luận một số vấn đề còn tồn đọng của hạng mục với Tiêu Chiến.
"Dì, bên con đang có việc."
"Được rồi." Dì Ninh ngoài miệng nói vậy, nhưng chưa có ý định cúp điện thoại: "Khoan đã, Tiểu Chiến, tại sao điện thoại của dì lại nhận được tin nhắn huỷ đặt chỗ của con?"
"Không ăn đồ Tây, chuyển sang ăn lẩu." Tiêu Chiến hiếm khi để lộ cảm xúc thật của mình: "Dì, con đã lớn rồi, cũng đã thêm phương thức liên lạc của người khác, sẽ đến mức huỷ hẹn trước"
"Đương nhiên dì biết con không hẹp hòi như vậy."
Nếu anh nói sớm, bà đã không phải hoang mang cả ngày. Lúc bà nhìn thây tin nhắn huỷ đặt chỗ, tức giận đến mức máu dồn lên não, suýt nữa không kiềm chế được mà chửi bậy.
Dì Ninh nghe cháu nói sẽ đi ăn lẩu, cảm giác cuộc xem mắt lần này có chút khác biệt. Tiêu Chiến chào dì rồi cúp máy.
Lục An vô cùng tò mò, rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào mà có thể khiến Tiêu Chiến đi ăn lẩu cùng.
"Tiệc xã giao gì mà nhất định phải đi ăn lẩu thế?"
"Xem mắt." Tiêu Chiến khoá màn hình điện thoại rồi đặt sang một bên, cầm máy tính bảng lên, tiếp tục đọc tài liệu.
Lục An nhìn chằm chằm vào anh như sinh vật lạ: "Cậu có ý với đối tượng xem mắt sao?"
Tiêu Chiến thậm chí không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Trước khi liên lạc, tôi thậm chí không biết cậu ta là ai, lây đâu ra hai chữ cỏ ý?"
Vậy cũng không đúng.
Bình thường Tiêu Chiến như có thù với lẩu, nhất định không đụng đến, tại sao lại chấp nhận đi xem mắt và ăn lẩu chứ. Trước khi liên lạc không biết đối phương là ai, vậy sau khi liên lạc không phải biểt rồi sao. Biết đối phương là ai, vẫn đồng ý cùng người ta đi ăn món lẩu mà mình không thích, đây mói là mấu chốt.
Lục An: "Cậu... chắc chắn đây không phải chiều theo sở thích?"
Tiêu Chiến lười để ý đến anh ta.
Người mà Lục An sợ nhất là anh, nhưng người Lục An thích bát quái nhất cũng là anh: "Không phải cậu ở Giang Châu đã thừa nhận có bạn trai sao? Cậu đi xem mắt, cậu ấy có biết không?"
Tiêu Chiến đang xem báo cáo công việc của các bộ phận khác, anh rời mắt khỏi máy tính bảng, chê giễu nói: "Đi công tác nước ngoài cũng không khiến cậu bớt lắm mồm nhỉ."
Lục An: " "
Liên quan gì đến anh ta cơ chứ.
Lục An thầm nghĩ, nếu như cậu là người tốt, danh tiếng nổi như cồn, Nhất Hàm cũng sẽ không dò hỏi tôi về cậu.
Vì chuyện công tác này mà anh ta bỏ lỡ bữa tiệc xã giao của Hạ Trình, cũng bỏ lỡ cảnh tượng công khai bạn trai nghìn năm có một của Tiêu Chiến. Anh ta thực sự rất tò mò, người tên là Vương Nhất Bác kia rốt cuộc đẹp xuất chúng thê nào, mới có thể thu phục được Tiêu Chiến.
Đối vói việc thân thì ở nước ngoài, nhưng vẫn nắm rõ tình hình trong nước, Lục An giải thích: "Bạn đại học của tôi - Nhất Hàm là anh kế của Vương Nhất Bác, tối hôm đó cậu ây hỏi tôi số điện thoại của cậu, nói Vương Nhất Bác muốn đưa đồng hồ cho cậu nhưng không có phương thức liên lạc. Lúc đó tôi còn bốỉ rối, chắc chắn phải hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, bằng không sao dám tuỳ tiện đưa số của cậu cho người khác chứ?"
"Phải rồi, không phải trước kia tôi rất thích một căn biệt thự ở Giang Châu sao, chủ nhân cũ của căn biệt thự đó là Vương Nhất Bác. Có điều, lúc tôi muốn mua thì căn nhà đó đã bán lại cho người khác."
Lục An lây từ trong túi đựng tài liệu ra những văn kiện liên quan đến hạng mục, nhưng vẫn không ngừng nói về chuyện kia: "Sau này tôi mới nghe nói, căn biệt thự đó là phí chia tay bạn trai cũ tặng cho cậu âỵ. Trông cậu ây cũng không giống người thiếu tiền, ba có công ty luật, mẹ là chủ một chuỗi siêu thị, vội vàng bán căn thiệt thự đó chắc là không muốn tức cảnh..." sinh tình.
Tiêu Chiến ngước lên, im lặng nhìn anh ta. Lục An lập tức ngậm miệng, ánh mắt này của Tiêu Chiến có nghĩa là anh đã hết kiên nhẫn.
Đến 4 giờ 50 phút, Lục An rời đi. Không đi cũng không được, bởi Tiêu Chiến phải đi xem mắt.
Lúc này, trong khách sạn, Vương Nhất Bác vừa mới tỉnh dậy-
Đêm qua, cậu mất ngủ vì suy nghĩ đến hợp đổng với Tiêu Chiến. Thức khuya mệt mỏi, hôm nay cậu đã dành ra một ngày ngủ bù để lấy lại tinh thần.
Buổi tối cậu còn có hẹn vói Lâm Thăng, cậu lấy điện thoại ra bấm số của Nhât Hàm, quyêt định nói cho anh trai biêt về quyết định của mình sau một đêm suy nghĩ.
Cậu có thể giấu ba mẹ, nhưng người duy nhất cậu không muôn giấu là Nhất Hàm. Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện Nhất Hàm dừng mọi việc mình đang làm lại im lặng chừng nửa phút.
"Không hổi hận là được."
Vài giây sau.
"Cùng lắm thì sau khi chia tay, anh đến Bắc Kinh đón em về."
Vương Nhất Bác mỉm cười, trong lòng chua xót. Cậu còn cho rằng, Nhất Hàm sẽ mắng cậu điên rồi, cảm thấy cậu vô lý.
Cậu an ủi Nhẩt Hàm: "Cũng không phải là thực sự hẹn hò với nhau, cho dù có chia tay, em cũng sẽ không buồn như lần trước. Hơn nữa, em không ở lại Bắc Kinh, mà về Giang Châu để phát triển. Buồn hay không buồn, đều là do bản thân tự kiểm soát."
Nhất Hàm: "Hai năm chứ không phải hai ngày, nếu như ở bên cạnh và tiếp xúc với nhau lâu, đôi lúc sẽ không thể phân biệt được bản thân đang chân thành hay chỉ là diễn xuất."
Dừng một lúc: "Dù sao em cũng đã quyết định, cứ tận hưởng niềm vui hiện tại là được."
Vương Nhất Bác: "........"
"Anh nghe mẹ nói em đến siêu thị làm việc?" Nhất Hàm đổi chủ đề.
"ừm. Nếu rảnh thì đến tìm em." Đây không phải lời khách sáo, cậu thực sự mong một ngày nào đó, Nhất Hàm có thể đến đó thăm cậu.
Hai ngưòi nói chuyện thêm một lúc rồi mới cúp máy.
Cậu mỏ rèm ra, hoàng hôn buông xuống, bây giờ là gần bảy giờ, Tiêu Chiến có lẽ đã tan làm.
[Tiêu tổng, tôi nghĩ mình sẽ chấp nhận lời đề nghị của anh.]
Tiêu Chiến lập tức gọi điện tói: "Sao không nói sớm hơn? Tôi vừa đi xem mắt xong."
Trong điện thoại, Vương Nhất Bác còn nghe thây tiếng phục vụ nói "Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm". Cậu cảm thây, trái tim của mình tựa hồ bị thứ gì đó đâm vào.
"Anh không nói với tôi hôm nay anh đi xem mắt."
"ừm." Tiêu Chiến ngồi lên xe, thuận tay mở cửa sổ: "Nói hay không cũng không ảnh hưỏng gì, nói ra có khi cậu còn hiềm nghi tôi khích tướng."
Vương Nhất Bác im lặng một lúc: "Bây giờ muộn rồi phải không?"
Tiêu Chiến: "Vẫn chưa muộn. Nếu cậu trả lời sớm hơn tôi đã không cần đến buổi xem mắt này." Nhưng cũng chỉ là một bữa cơm ứng phó mà thôi, không quan trọng.
Anh nói tiếp: "Chúng ta phải ở cạnh nhau hai năm, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"
Vương Nhất Bác: "Tôi nghĩ kỹ rồi."
Sau buổi xem mắt, Tiêu Chiến về thẳng công ty.
Anh nói với chú Diêm: "Tối nay chú lái xe đến đón cậu ấy."
Trở lại văn phòng, vừa ngồi xuống còn chưa bật máy tính lên, dì của anh đã gọi đến.
Dì Ninh vừa mới đi chơi bài về, một trong số những người bạn chơi bài là mẹ đối tượng xem mắt của Tiêu Chiến, thì ra sau bữa lẩu ngày hôm nay, cháu trai của bà đã từ chối con nhà người ta. Từ chối một cách thẳng thừng, không cho bất kỳ hi vọng nào. Đã đồng ý đi ăn lẩu với người ta, tại sao ăn xong lại từ chối?
Dì Ninh không hiểu nổi, tức giận đến mức giễu cợt cháu: "Phát hiện nước dùng và nước chấm mà người ta thích không giống cháu, nên cảm thấy tam quan không hợp sao?"
Tiêu Chiến không phản bác, cho dì thêm cơ hội để trách mắng.
"Nếu như trước khi đi cháu đã nghĩ đến việc từ chối, tai sao còn đổng ý cùng người ta đi ăn món lẩu mà mình không thích?" Khiến bà mừng hụt một phen, cho rằng cháu đã gặp được người mình thích.
Tiêu Chiến: "Cháu chỉ làm theo sự dặn dò của dì, cho đối phương sự tôn trọng tối thiểu."
Dì Ninh bất lực, bà thực sự không hiểu, con nhà người ta ưu tú như thế, mặt mũi cũng xem như đẹp, vậy mà cháu trai của bà còn không thích, vậy thì rốt cuộc muốn tìm người như thế nào!
"Nói đi, con thích mẫu người như thế nào? Lần sau có người giới thiệu đối tượng cho con, nểu như không phù hợp với điều kiện, dì sẽ bảo mẹ con trực tiếp từ chối."
Tiêu Chiến: "Sau này có cơ hội, con sẽ dẫn về cho dì gặp mặt."
Dì Ninh cảm thấy không đúng, hỏi liên tiểp ba câu: "Ý của con là gì? Con có bạn rồi sao? Từ bao giờ?"
Tiêu Chiến đắn đo, không biết nên trả lời như thế nào để tránh hiềm nghi của dì.
"Thôi đi." Dì Ninh nhanh chóng bình tĩnh lại, bà bác bỏ suy nghĩ của cháu trai: "Nếu là bạn con tìm để ứng phó chuyện xem mắt, tốt nhất đừng có dẫn về nhà dì."
"Nếu thực sự tìm bạn để ứng phó chuyện xem mắt, hôm nay con còn có mặt làm gì chứ?"
Dì Ninh nhất thời im lặng.
Tiêu Chiến không nói nhiều, có vài chuyện chỉ nên nói một nửa mà thôi.
"Được rồi, dì tin tưởng con một lần. Bao giờ dẫn về cho dì gặp?"
Dì Ninh không thể không thừa nhận, đôi ba lời mập mờ của cháu trai đã thành công khơi gợi sự tò mò của bà. Nếu cháu trai không chủ động nói ra, bà chỉ còn cách ép buộc.
"Dì, con đang bận việc."
Tiêu Chiến không phải tìm cớ để cúp điện thoại, đi xem mắt lãng phí vài tiếng đồng hồ, anh còn một số công việc chưa giải quyết xong.
Tăng ca đến hơn 9 giờ, anh hỏi chú Diêm: [Khoảng mấy giờ cậu ấy xong việc?]
Chú Diêm: [Tôi vừa đưa cậu Vương đến nhà hàng, người quản lý khu vực mà cậu ấy hẹn buổi tối có cuộc họp đột xuất, mười phút trước mới rời khỏi trụ sở chính.]
Tiêu Chiến suy nghĩ: [Chú đến đón tôi trước.]
Chưa đầy hai mươi phút sau, chú Diêm đã đến nơi.
Sau khi lên xe, Tiêu Chiến cũng không nói là đi đâu, chú Diêm không dám tự mình đưa ra quyết định, bèn hỏi: "Tiêu tổng, bây giờ đi đón cậu Vương sao?" Nói như thế này có lẽ không sai.
Tiêu Chiến ừ một tiếng.
Chú Diêm lái xe đến nhà hàng Vương Nhất Bác mời khách, vị trí ông đậu xe trước đó đã có người khác đỗ, ông thông báo với Vương Nhất Bác: [Cậu Vương, tôi đỗ xe ở bãi đậu xe đối diện chéo nhà hàng, cậu ra khỏi nhà hàng đi bộ khoảng năm mươi mét về phía bắc là thấy.]
Ong không đề cập đến việc Tiêu Chiến cũng ở trên xe.
Vương Nhất Bác và Lâm Thăng mới gặp nhau, còn chưa nói tới chủ đề hợp tác.
Tối nay, điện thoại của Lâm Thăng không ngừng rung lên, đều là cuộc gọi từ trụ sở chính của công ty thực phẩm, không thể không nghe, vì thế cuộc nói chuyện của cậu và Lâm Thăng liên tục bị gián đoạn.
Lâm Thăng nói với người trong điện thoại: "Sáng ngày mai chúng ta nói chi tiết, tôi đang có việc bận."
Không biết đối phương nói gì, anh ta cúp điện thoại.
Vương Nhất Bác biết, tối ngày hôm nay có cuộc họp quý ba tại trụ sở chính, điều chỉnh về chính sách thị trường, cho nên nhà phân phối khắp nơi đều gọi điện tới để thăm hỏi tình hình cụ thể.
Sợ cuộc trò chuyện một lần nữa bị gián đoạn, Vương Nhất Bác trực tiếp đưa bảng kế hoạch mình đã tính toán suốt đêm qua ra, đồng thời giải thích bằng một số hình ảnh liên quan.
Lâm Thăng không hiểu, anh ta liếc nhìn Vương Nhất Bác rồi đặt điện thoại sang một bên.
Bảng kế hoạch này hiển thị khối lượng nhập hàng từng món ăn vặt trong năm tới của siêu thị, đây không phải trọng điểm, trọng điểm nằm ở cột dọc cuoi cùng, phí kích cầu được chuyển sang công ty của hắn dựa trên doanh số thực tế của từng mặt hàng đổ ăn vặt.
Siêu thị của bọn họ kiếm ít tiền hơn một chút, lấy một phần lợi nhuận để làm hoạt động kích cấu, kế hoạch kích cầu cũng được đính kèm ở phía sau, rất chi tiết và rõ ràng.
Bảng kê hoạch có tổng cộng hai trang, anh ta lật sang trang thứ hai, nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Nhưng đây là thành ý hợp tác mà Vương Nhất Bác đưa ra cho anh ta.
Lâm Thăng lật về trang đầu tiên, sau đó lại liếc nhìn Vương Nhất Bác, hắn vốn dĩ không có ý định gặp mặt hay nói chuyện với cậu.
Lần đầu tiên nói chuyện điện thoại với người trước mặt, hắn không thể tượng tưởng được người này trông như thế nào, đương nhiên hắn cũng không quan tâm đến ngoại hình của cậu. Hắn chỉ cảm thấy, thủ đoạn của cậu rất đúng mực, biết tiến biết lùi, ăn nói lưu loát khiến người ta dễ chịu, cho nên hắn mới đồng ý gặp mặt.
Tối nay nhìn thấy người thật, ngoại hình của cậu phải dùng từ xuất chúng để hình dung, khí chất từ trong ra ngoài đều đặc biệt cuốn hút, khiến người khác dê dàng bỏ qua năng lực của cậu.
Hắn gấp bảng kế hoạch lại, đặt qua một bên: "Mạn phép hỏi rằng, trước kia cậu làm nghề gì?"
Vương Nhất Bác: "Đầu tư tài chính."
Lâm Thăng: "Chẳng trách." Phong cách làm việc lần này hoàn toàn khác biệt so với những lần đàm phán trước.
Vương Nhất Bác nhân cơ hội nói: "Những hạng mục công ty anh khai thác ở Giang Châu, tôi đều tham gia.
Vào ngày Thiên Tân và Mục Địch đính hôn, tiền thưởng mà Mục Địch yêu cầu bộ phận tài vụ chuyển cho cậu, chính là một trong những hạng mục của công ty thực phẩm.
Lâm Thăng cầm ly nước lên uống vài ngụm, cậu sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến hạng mục của công ty, hắn đại khái đoán được suy nghĩ của cậu.
Vương Nhất Bác nói tiếp: "Hai năm trước, công ty thực phẩm đã đầu tư và xây dựng một nhà máy mới của Giang Châu, nghe nói hiện tại đã bước vào giai đoạn sản xuất thử nghiệm?"
Lâm Thăng gật đầu: "Ừ, cuối năm nay sẽ tung ra sản phâm mới."
Vương Nhất Bác: "Lần này ra mắt sản phẩm mới, việc đặt hàng sớm đặc biệt thành công, chưa bán đã nổi tiếng, có vài món ăn vặt còn phải đợi trên mạng để đặt hàng, chuỗi siêu thị của chúng tôi đều dành ra một kệ hàng riêng để chờ sản phẩm mới."
Lời tâng bốc bình thường cũng được cậu hạ bút thành văn.
Cậu chủ động nâng cốc kính anh ta: "Giám đốc Lâm, đến lúc đó đừng quên ưu tiên cho đơn hàng của siêu thị chúng tôi nhé, có cơ hội chúng ta cùng nhau kiểm tiền."
Lâm Thăng khẽ mỉm cười, không nói gì, nâng rượu đáp lại cậu. Bầu không khí cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.
Cho đến khi kết thúc bữa ăn, Vương Nhất Bác cũng không thúc giục hay hỏi về chuyện hắn có thê gửi hàng đến siêu thị của cậu hay không.
Ra khỏi nhà hàng, cậu nói chuyện phiếm: "Khi nào giám đốc Lâm tới Giang Châu? Tới lúc đó mời anh đến tham quan siêu thị của chúng tôi, các cửa hàng thuộc chuỗi siêu thị của chúng tôi dự kiến cuối năm sau sẽ hoàn thành kế hoạch cải tạo phong cách mới."
Câu trả lời của Lâm Thăng lần này không còn mơ hổ hay tránh né: "Rất mong đợi đến ngày đó."
Cậu và Lâm Thăng tạm biệt nhau trước cửa nhà hàng, Lâm Thăng có đồng nghiệp đến đón, nơi bọn họ đến không thuận đường với khách sạn của cậu, cậu từ chối lời mời đưa về.
"Cậu Vương." Chú Diêm không ngồi trong xe mà đang đứng đợi ở cửa nhà hàng, ông dập điếu thuốc đang hút dở rồi bước tới: "Tôi nhắn tin cho cậu, cậu không nhận được sao."
Vương Nhất Bác nói xin lỗi: "Vừa rồi tôi mải nói chuyện nên tắt tiếng điện thoại, thật xin lỗi, khiến chú đợi lâu rồi."
"Không sao."
Chú Diễm chỉ về phía bắc: "Xe đỗ bên kia."
"Phải rồi." Đi được vài bước, ông quay đầu lại: "Tiêu tổng cũng ở đó."
Nói ra cũng thật kỳ lạ, cậu rất ngại khi để chú Diêm đợi mình, nhưng nghe thấy Tiêu Chiến đang đợi, cậu lại không có phản ứng gì. Thậm chí khi biết anh đang ở trong xe, bước chân của cậu còn vô thức tăng tốc.
Vừa mở cửa xe, bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt. Anh nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu nhìn, vẫn tập trung vào màn hình máy tính.
Vương Nhất Bác ngồi lên xe: "Muộn thế này còn phiền anh tới đón tôi."
Tiêu Chiến: "Không sao, nói thế nào tôi cũng là chủ nhà. Thuận tiện có chuyện muốn nói với cậu."
Anh cất tài liệu đi, liếc nhìn cậu: "Đàm phán thành công rồi?"
Vương Nhất Bác: "Có lẽ thành công rồi, không có vấn đề gì lớn."
Chú Diêm khởi động xe, đưa Vương Nhất Bác về khách sạn trước.
Vương Nhất Bác đang đợi anh nói về chuyện hợp đồng, nhưng anh đang bận rộn làm việc, có lẽ do phía trước còn có chú Diêm nên không tiện.
Tiêu Chiến nhìn cậu: "Không có việc gì cứ chợp mắt một lúc đi, đừng ngại."
Mặc dù ban ngày Vương Nhất Bác đã ngủ bù, nhưng cậu ngủ không sâu, nửa tỉnh nửa mơ. Nếu là trước đây, cậu rất ngại ngủ trên xe của người khác, bây giờ mối quan hệ đã có thay đổi, cậu phải từ từ thích nghi. Vì thế cậu không giả vờ khách sáo nữa, dựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại.
Xe đã dừng trước khách sạn, Vương Nhất Bác vẫn đang ngủ say.
Tiêu Chiến gọi: " Vương Nhất Bác."
Âm thanh không lớn, Vương Nhất Bác không có phản ứng gì.
Anh gọi lại lần nữa, dùng tay lay nhẹ vai cậu.
Vương Nhất Bác như tỉnh như không, cảm nhận được có một bàn tay đang nắm lẩy vai mình, đồng nghĩa với việc bên cạnh có người, cậu theo phản xạ nghiêng người về phía Tiêu Chiến.
Phản xạ có điều kiện này đã được hình thành từ khi cậu còn nhỏ, sau khi ba mẹ ly hôn, ai rảnh rỗi sẽ đến đón cậu tan học, hôm nay cậu có thể ở phòng làm việc của mẹ đến chín giờ tối để làm bài tập, ngày mai có thể ở công ty luật của ba đến mười giờ.
Ai đón cậu thì tối cậu ngủ lại ở nhà người đó, đều là nửa đêm mới về đen nhà, cho nên việc cậu không nhịn được mà ngủ quên trên xe là chuyện thường tình. Cậu thường thiếp đi trong vòng tay của ba mẹ, cậu giống như thiếu cảm giác an toàn, mỗi khi sà vào trong lòng họ, thường có thói quen bám chặt lấy quần áo ba mẹ.
Lớn hơn một chút, cậu đều dựa vào vai ba mẹ để ngủ.
Sau này đi làm rồi hẹn hò, có lúc cậu tăng ca tan làm muộn, Thiên Tân đến đón cậu về, cậu đều dựa vào người hắn mà thiếp đi. Cũng có lúc nửa đêm đi công tác về, trên chuyến xe bus từ sân bay về nhà, cậu thường tựa vào vai đồng nghiệp của mình là Đường Bảo để chợp mắt.
Nhưng Tiêu Chiến không biết cậu có thói quen này, đợi đến khi anh nhận thức được cậu chuẩn bị làm gì, còn chưa kịp ngăn cản, đầu cậu đã tựa vào vai anh.
Thoang thoảng là mùi thơm từ tóc của cậu, mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu.
Trong tiềm thức, Vương Nhất Bác giơ tay muốn túm lấy quần áo của người bên cạnh, tìm kiếm một nơi cho cậu cảm giác an toàn, bàn tay vô thức mò mẫm quanh eo anh.
Mãi đến lúc này, Tiêu Chiến mới nhận ra lợi ích của việc thiết kế vách ngăn. Nếu như ghế sau được thiết kế thêm hộp tựa tay cố định ở giữa, cậu sẽ không thể nghiêng người qua.
Âm thanh của Tiêu Chiến rất lạnh lùng: " Vương Nhất Bác!"
Trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh xa lạ, Vương Nhất Bác vốn dĩ đã tỉnh lại, đột nhiên nhận ra mình đang làm gì, vội vàng lui về một bên.
Cậu nhìn lên phía ghế lái, may là chú Diêm không có ở đây, cũng không biết ông đã xuống xe từ lúc nào.
"Xin lỗi, Tiêu tổng."
Tiêu Chiến không quan tâm, chỉ nói: "Hai năm, bắt đầu tính từ ngày hôm nay. Sau khi hết hạn, mối quan hệ giữa chúng ta sẽ tự động kết thúc."
Vương Nhất Bác gật đầu, ngày đầu tiên của hợp đồng đã xảy ra tình huống này, hiện tại cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa.
Tiêu Chiến: "Bình thường không cần liên lạc với nhau, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi. Đến Bắc Kinh công tác có thể tới tìm tôi."
Vương Nhất Bác nói ra những lo lắng của mình, việc cậu rời Giang Châu đến Bắc Kinh phát triển là điều không thể: "Chúng ta yêu xa, lại không thân thuộc, việc giả làm bạn trai rất dễ bị người nhà của anh phát hiện."
Tiêu Chiến: "Sẽ không. Từ nay về sau, cách một hai tháng, tôi sẽ đến Giang Châu thăm em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro