Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

[Em nghĩ vẫn phải nhắc nhở anh một câu, tháng sau chúng ta đính hôn rồi, tốt nhất anh nên sớm cắt đứt với Vương Nhất Bác đi.]

Thiên Tân nhìn chằm chằm vào tin nhắn vài giây, tắt màn hình điện thoại, không trả lời.

Hắn nhìn về phía sofa không xa, Vương Nhất Bác đang quay lưng về phía hắn, cúi người lấy đồ từ trong túi, bộ vest màu nâu tôn lên làn da của cậu.

Ngày mai là sinh nhật của hắn, Vương Nhất Bác đã đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng nhìn ra sông để tổ chức sinh nhật.

Thiên Tân xoa ấn đường, rời tầm mắt khỏi người Vương Nhất Bác, nhìn ra dòng sông bên ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lánh muôn nơi, thỉnh thoảng lại có thuyền du lịch đi qua.

Vương Nhất Bác lấy đồ xong thì quay lại bàn, đặt món quà cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng lên mặt bàn, khẽ đẩy về phía hắn. Thiên Tân vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu vui vẻ nói: "Đang nhìn gì thế?"

Cậu nâng cốc lên, chạm vào ly của hắn: "Sinh vật vui vẻ, chúc anh mãi yêu em."

Thiên Tân quay đầu cười nhạt, nhấp một ngụm rượu vang mang tính tượng trưng.

Vương Nhất Bác chậm rãi thưởng rượu, liếc sang món quà sinh nhật trên mặt bàn vài lần.

Nhưng Thiên Tân không chú ý đến món quà đó, cũng không cảm nhận được ám hiệu trong mắt cậu.

Hộp quà màu xanh không nhỏ, dù ánh sáng xung quanh mờ ảo tới đâu thì vẫn nổi bật trên bàn ăn trải khăn trắng, nhưng hắn không hề nhìn thấy.

Vương Nhất Bác di chuyển ánh mắt, cuối cùng chạm phải đôi mắt đen của Thiên Tân.

"Vương Nhất Bác." Thiên Tân lại nhấp một ngụm rượu vang, hơi dùng sức nuốt xuống: "Em có thể ra điều kiện với anh, bất kể là điều kiện gì, chỉ cần nằm trong khả năng của anh, anh đều đáp ứng."

Vương Nhất Bác không nghĩ nhiều, mỉm cười từ chối: "Em chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho anh mà thôi, không cần quà gì cả."

Cậu vẫn chưa hiểu ý Thiên Tân muốn nói là gì. Thiên Tân đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại lên rồi gửi tin nhắn cho thư ký.

Cậu vốn dĩ không cần quà, Vương Nhất Bác đứng dậy, chống tay lên mép bàn, nghiêng người qua định hôn hắn, lại nghe thấy hắn nói: "Không phải là quà. Nếu như em chưa biết mình muốn gì, vậy anh sang tên căn biệt thự ở Thành An cho em, anh sẽ sắp xếp để thư ký xử lý. Ngoài nhà cửa, em có thể yêu cầu thêm thứ khác."

Thành An là khu biệt thự mới được khai thác trong những năm gần đây ở Giang Châu, giá cả của từng căn đều khiến người ta nhìn thấy mà chùn bước, người ở đó không giàu có thì là cao quý, ít nhất cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cả đời này có thể dựa vào bản thân để mua được một căn nhà ở Thành An.

Căn nhà đắt như vậy, tại sao hắn đột nhiên tặng nó cho cậu?

Một dự cảm không lành ập đến.

Thiên Tân vẫn đang cúi đầu giao việc cho thư ký, cố tình tránh né Vương Nhất Bác, không muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu lúc này.

Dừng một chút, hắn lại nói: "Về sau nếu em gặp phải phiền phức không thể tự mình giải quyết, có thể tìm đến thư ký bất cứ lúc nào, cậu ta sẽ giúp em xử lý. Còn anh, không tiện."

Vương Nhất Bác sững sờ hồi lâu, sau khi định thần, lại nở một nụ cười mỉa mai và tự giễu. Hắn đã nói vậy, còn gì mà cậu không hiểu.

Thiên Tân giao việc sang tên biệt thự cho thư ký xong thì đặt điện thoại xuống, lúc này mới phát hiện Vương Nhất Bác đang dựa vào bàn, tư thế như muốn hôn hắn. Hắn vươn tay muốn giữ vai cậu, nhưng Vương Nhất Bác đột nhiên lùi về sau, thuận thế ngồi xuống, tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.

Bốn mắt chạm nhau.

Đôi mắt buồn bã và kìm nén của Vương Nhất Bác nhìn về phía hắn, từ ánh mắt lạnh lùng xuống sống mũi cao thẳng, rõ ràng cậu quen thuộc với hắn đến thế, nhưng ngay lúc này, lại có cảm giác như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

Xét về bối cảnh gia đình và tài chính, hắn là người nắm thế mạnh hơn, cho nên có thể chia tay mà không hề báo trước, không có bất cứ lý do nào, cũng không cần giải thích với cậu.

Lúc hai người ở bên nhau, có lẽ hắn đã từng yêu cậu. Nhưng khi hết yêu thì thực sự rất nhẫn tâm, cậu còn đang tổ chức sinh nhật cho hắn, vậy mà hắn lại không chút do dự nói lời chia tay, không hề quan tâm đến việc cậu có chịu đả kích hoặc có buồn hay không.

Nếu như cậu là Thiên Tân, ít nhất cậu sẽ đợi đến khi đối phương tổ chức sinh nhật cho mình xong rồi mới chia tay, sau đó khéo léo đưa phí chia tay, cố gắng giảm thiểu tổn thương nhất có thể. Nhưng suy cho cùng, hắn không phải là cậu.

Mối tình này đối với hắn chỉ là một trò tiêu khiển, còn người thật sự dốc lòng chỉ có cậu.

Thiên Tân đợi cậu tức giận, nhưng từ đầu đến cuối, cậu đều không tra hỏi lấy một câu.

"Trong vòng năm năm, đảm bảo rằng công ly luật của ba tôi sẽ không mất những khách hàng lớn. Ngoài ra, những công ty và hoạt động kinh doanh mới gia nhập, phải giới thiệu cho ba tôi đầu tiên." Cậu không giả bộ thanh cao, thẳng thắn đưa ra điều kiện, kết thúc mối tình kéo dài 2 năm 4 tháng này.

Năm đó, hắn gặp được cậu rồi theo đuổi cậu, là thông qua một lần gửi thương vụ đến công ty luật của ba cậu.

Bây giờ, cũng kết thúc theo cách đó.

Thiên Tân đồng ý với điều kiện của cậu: "Không thành vấn đề."

Cậu không làm loạn cũng không dây dưa, khiến hắn cảm thấy áy náy, muốn bồi thường cho cậu nhiều hơn: "Em còn..." điều kiện nào không.

Còn chưa nói hết câu, hắn vô tình nhìn thấy hộp quà bên cạnh tay cậu, logo trên hộp rất quen thuộc, là thương hiệu đồng hồ hắn thường đeo.

Với tiền lương cả năm của cậu, phải nhịn ăn nhịn uống mới miễn cưỡng đủ mua một chiếc.

"Tặng anh sao?" Giọng hắn hơi khàn.

Vương Nhất Bác duy trì biểu cảm ung dung, khoé môi cong lên: "Tặng cho người xứng đáng." Cậu cầm chiếc hộp, đứng dậy đi về phía sofa.

Lúc này, cậu quay lưng về phía Thiên Tân, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại tâm trạng sau cuộc chia tay bất ngờ này.

Vừa rồi cậu tự nhủ rằng, không phải buồn vì một người như thế, nhưng dường như không có tác dụng. Ở bên nhau hơn hai năm, sao có thể nói quên là quên. Cất đồng hồ xong, cậu bấm chuông gọi phục vụ.

Người gõ cửa đi vào là quản lý nhà hàng, theo sau là hai nhân viên phục vụ.

Cậu không có bản lĩnh sắp xếp đích thân quản lý phục vụ, đều là do danh tiếng của người còn lại rất lớn mà thôi.

Quản lý đứng ở cửa, cười hỏi Thiên Tân:"Giám đốc Thiên, bắt đầu lên món được chưa ạ?"

Thiên Tân không nói gì, vô cảm vẫy tay bảo mọi người lui ra ngoài.

Vương Nhất Bác lên tiếng: "Quản lý, phiền anh giúp tôi tiễn khách, cảm ơn."

Trong phòng chỉ có hai người, đêm nay cậu làm chủ, người duy nhất có thể gọi là khách chính là Thiên Tân.

Quản lý chỉ biết mỉm cười khó xử, có cho thêm một lá gan anh ta cũng không dám nói với Thiên Tân câu "Mời ngài ra khỏi đây", trừ khi anh ta không muốn tiếp tục làm việc ở nhà hàng này nữa.

Vì bữa tiệc sinh nhật tối nay, Vương Nhất Bác đã đặt phòng của nhà hàng từ hai tuần trước, bận rộn trang trí phòng và đặt bánh cả chiều, bây giờ đến cả món khai vị còn chưa ra, cậu đã vội vàng đuổi người sinh nhật ra ngoài, quản lý không hiểu, cho dù có cãi vã cũng không nên diễn ra vào thời điểm lúc này.

Ngay khi quản lý đang không biết phải làm sao, Thiên Tân đứng dậy, lấy chiếc áo khoác treo trong tủ ra rồi chậm rãi mặc vào, ánh mắt không rời khỏi Vương Nhất Bác dù chỉ một giây.

Vương Nhất Bác quay lưng về phía hắn thu dọn đồ đạc, khiến hắn không thấy được vẻ mặt của cậu.

Thiên Tân không nói gì, sải bước về phía cánh cửa.

"Cạch" một tiếng, cửa đóng lại.

Vương Nhất Bác không cần duy trì dáng vẻ giả vờ của mình nữa, cậu khoanh tay trước ngực, đứng cạnh cửa sổ sát sàn không biết bao lâu, người quản lý và nhân viên phục vụ cũng không đến làm phiền, cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động trên bàn vang lên.

"Đang ở đâu? Có đồ rồi, tôi gửi qua hay em tự đến lấy?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Người gọi tới là Triệu Nhất Hàm, anh khác cha khác mẹ với cậu. Ba cậu và mẹ của Triệu Nhất Hàm mới lĩnh chứng vào đầu tháng, kết thúc mối quan hệ hẹn hò mười năm của họ, còn dự định hai tháng sau sẽ tổ chức một đám cưới đơn giản.

Mẹ kế mua cho hai anh em mỗi người một bộ lễ phục để mặc trong buổi tiệc chiêu đãi người thân và bạn bè.

Bao năm qua, mối quan hệ giữa Vương Nhất Bác và người anh không cùng huyết thống này chính là nước sông không phạm nước giếng, một năm gặp nhau hai ba lần, không có mâu thuẫn, nhưng cũng không thân thiết.

Lúc cậu mới lên cấp hai thì ba và mẹ kế quen nhau, vì sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu mà ba không tái hôn, chỉ giữ mối quan hệ hẹn hò. Mẹ kế cũng nghĩ cho con của mình, cho đến khi sự nghiệp và tình cảm của Triệu Nhất Hàm ổn định, bà mới cân nhắc đến hạnh phúc của mình.

Vương Nhất Bác nói với đối phương: "Gửi đến nhà tôi hoặc văn phòng của mẹ tôi đều được."

"Vậy tôi gửi đến nhà em." Đang định cúp máy, Triệu Nhất Hàm lại không nhịn được, nói thêm một câu: "Phải rồi, nghe nói Thiên Tân đã có đối tượng kết hôn, em cân nhắc một chút, đừng để bản thân bị lừa thành kẻ thứ ba."

"Tôi và anh ta chia tay rồi, mới hôm nay thôi."

Vương Nhất Hàm vốn dĩ không muốn dính líu đến chuyện của cậu em xa lạ này, có lẽ là do rảnh rỗi sinh nông nổi nên hỏi một câu: "Đang ở đâu? Nếu như thuận đường, tôi mang đồ qua cho em."

Vương Nhất Bác: "Nhà hàng ven sông, chuẩn bị ăn đại tiệc miễn phí."

Cậu hỏi: "Anh có rảnh không? Nếu không chê, chúng ta ăn tối cùng nhau?"

Triệu Nhất Hàm không ngây thơ đến thế, nhà hàng ven sông nổi tiếng phải đặt chỗ từ rất lâu, đâu có cái gọi là đại tiệc miễn phí: "Hào phóng vậy sao?"

"Không phải tôi hào phóng, là may mắn ăn hôi được thôi."

"......"

__

Triệu Nhất Hàm đang ở gần nhà hàng ven sông, lái xe qua đó mất mười phút.

Người đưa anh ấy vào phòng bao là quản lý. Quản lý vừa tiễn Thiên Tân ra tận cửa nhà hàng, trước khi lên xe, Thiên Tân còn giao phó rằng, Vương Nhất Bác uống rượu không thể lái xe, nhờ anh ta cho người chăm sóc tốt cậu rồi đưa cậu về nhà an toàn.

Quản lý nhận lời uỷ thác, một lúc sau đưa Nhất Hàm tới phòng bao.

Anh ta không biết hai người đã chia tay, cho rằng cặp đôi trẻ chỉ cãi vã như bao lần trước mà thôi. Vương Nhất Bác và Thiên Tân là khách quen của nhà hàng, hai năm qua, anh ta đã không ít lần chứng kiến Thiên Tân dỗ dành Vương Nhất Bác.

Điều khó xử nhất của đêm nay là, thực đơn đặt riêng theo yêu cầu của Vương Nhất Bác đều đã được chuẩn bị, bây giờ hai người không nói gì mà mỗi người một ngả, thậm chí còn chưa ăn, vậy lát nữa phải tính tiền cho Vương Nhất Bác thế nào đây, anh ta nghĩ tới mà đau đầu.

Sau một hồi suy nghĩ, Quản lý nhìn sang Nhất Hàm: "Em của cậu tính tình quá nóng nảy, cho dù thế nào thì hôm nay cũng là sinh nhật của giám đốc Thiên, không nên giận dỗi làm loạn, lát nữa cậu hãy khuyên nhủ cậu ấy một chút."

Nhất Hàm nghe vậy không hài lòng, vô thức đứng về phía Vương Nhất Bác, chậm rãi đáp: "Tôi và quản lý không giống nhau, tôi không thích bao đồng chuyện của người khác."

Quản lý nghẹn lời, câu nói này rõ ràng ám chỉ anh ta nhiều chuyện.

Anh ta từng nói chuyện với Nhất Hàm vài lần, anh ấy vốn là người thẳng thắn ra mặt, lời nói luôn mỉa mai châm chọc, đặc biệt là tối nay.

Thang máy dừng ở tầng 42, Triệu Nhất Hàm bước ra bên ngoài.

Trong phòng bao, Vương Nhất Bác đang ngồi trước bàn ăn, bình thản đung đưa ly rượu vang trong tay, ánh mắt nhìn về chiếc đồng hồ đặt trên bàn.

Sau khi Thiên Tân rời đi, cậu lấy hộp quà vốn đã cất vào túi ra, nghĩ xem nên làm gì với chiếc đồng hồ chưa kịp tặng.

Cửa phòng bao mở ra, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn sang.

"Nhanh vậy sao?" Vừa nói, cậu vừa đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, che đậy sự phân tâm vừa rồi của mình.

Triệu Nhất Hàm đi vào: "Hiếm khi được mời một bữa, chỉ sợ chậm một chút sẽ bỏ lỡ."

Quản lý đứng ngoài cửa hiểu được lời này, phân phó nhà bếp nấu ăn.

Vương Nhất Bác và người anh này không thường xuyên gặp mặt, không có chung chủ đề nói chuyện, sau khi quản lý rời đi, trong phòng chìm trong một khoảng im lặng ngắn ngủi.

"Vừa chia tay, em vẫn nuốt trôi sao?" Triệu Nhất Hàm phá vỡ sự im lặng, nói không chút kiêng dè.

Vương Nhất Bác giống như người chưa từng xảy ra chuyện gì, đáp: "Toàn món đắt tiền như vậy, không ăn thì lãng phí biết bao."

Nhất Hàm không nói nên lời, cậu ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, em trai của mình sẽ bị đá ngay trong lúc tổ chức sinh nhật cho người ta. Cậu ấy cởi chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài rồi liếc qua tủ quần áo cách sofa chừng năm sáu mét, muốn treo áo sơ mi lên nhưng lại lười, bèn đặt thẳng lên trên sofa.

Vương Nhất Bác phát hiện, người anh kế này luôn biết cách giảm bớt việc cho bản thân, thà làm nhăn áo sơ mi còn hơn đi thêm vài bước để treo lên.

Để anh ấy tự mình mang đồ đến cho cậu, đúng là vất vả rồi.

Vương Nhất Bác đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy, đúng lúc Nhất Hàm đi tới cạnh bàn ăn, cậu nhìn qua đôi giày của Nhất Hàm. Từ nhỏ, Nhất Hàm đã thuộc kiểu người cao gầy, luôn cao hơn cậu khoảng bốn đến năm centimet, nhưng bây giờ cảm giác còn cao hơn thế.

"Hình như anh cao lên rồi." Cậu tìm chủ đề nói chuyện.

Nhất Hàm nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, kéo ghế ngồi xuống. Anh ấy quả thật đã cao thêm hai centimet, chiều cao được đo trong một lần khám sức khoẻ gần đây là 186. Ở tuổi hai bảy mà vẫn cao lên, ngay cả anh ấy cũng cảm thấy kỳ lạ.

Anh ấy rót một ly rượu vang, quay đầu tìm Vương Nhất Bác, chợt trông thấy Vương Nhất Bác một tay cầm móc áo, treo chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh ấy vào tủ.

Nếu là trước kia, bất luận là anh ấy tự mình mang đồ đến cho Vương Nhất Bác, hay Vương Nhất Bác treo quần áo cho anh ấy, đều sẽ không bao giờ xảy ra.

Nhất thời, Nhất Hàm đột nhiên không biết là ai đã trưởng thành lên.

Anh ấy không thể nói lời sến sẩm, cảm ơn thì quá dư thừa, vì thế anh ấy dứt khoát quay đầu lại uống rượu. Trên mặt bàn có một chiếc hộp đồng hồ đang mở, nhìn qua đã biết giá cả không tầm thường, bèn hỏi với giọng không chắc chắn: "Mua cho Thiên Tân sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

Dây đeo của chiếc đồng hồ này được đặt thiết kế riêng, cần thêm rất nhiều tiền, tiền lương một năm của Vương Nhất Bác căn bản không đủ mua chiếc đồng hồ này. Triệu Nhất Hàm không khỏi cảm thán: "Hào phóng."

Lại thêm một câu: "Và si tình."

"Bình thường anh ấy tặng tôi rất nhiều quà, hơn nữa hai năm nay cũng giúp đỡ công việc của ba tôi không ít." Những chuyện khác, Vương Nhất Bác không giải thích thêm.

Nhất Hàm hơi hếch cằm về phía chiếc đồng hồ: "Chia tay rồi, giờ em tính làm gì với nó?"

Đây cũng là điều mà Vương Nhất Bác suy nghĩ nãy giờ, một thứ đắt tiền như thế này không cần thiết giữ lại, cũng không có người thích hợp để tặng: "Vài ngày nữa chờ tôi hết bận, sẽ hỏi thử người trong ngành xem có thể bán với giá bao nhiêu." Cho dù chưa từng đeo, nhưng chỉ cần mở hộp liền mất giá rất nhiều.

Nhất Hàm không tiếp lời, cúi đầu nhắn tin cho bạn của mình, người bạn này là quản lý của cửa hàng đồng hồ cao cấp nhất Giang Châu, cũng là người hiểu rõ thị trường nhất.

Anh ấy giải thích ngắn gọn về tình hình của Vương Nhất Bác, rồi hỏi: [Unbox rồi sẽ tổn thất rất nhiều tiền sao?]

Người quản lý đã kiểm tra được đơn hàng của chiếc đồng hồ này: [Vương Nhất Bác vì chiếc đồng hồ này mà tốn rất nhiều công sức, xếp hàng hơn bảy tháng rồi mua thêm một chiếc có giá trị tương đương mới có được hàng cậu ấy muốn, bây giờ lại muốn trả lại sao? Bạn trai cậu ấy chê chiếc đồng hồ này rẻ nên không nhận?]

Nhất Hàm: [Chia tay rồi, chưa kịp tặng.]

Người quản lý cảm thấy tiếc cho cặp đôi này, cũng thấy tiếc cho chính chiếc đồng hồ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết nhưng chưa kịp tặng.

Nhất Hàm: [Giúp tớ xem có cách nào giảm bớt tổn thất cho em ấy không.]

Người quản lý: [Không phải cậu không có tình cảm gì với cậu em giả này sao? Hôm nay đầu óc chập mạch à?]

Nhất Hàm sẽ không nói với người ngoài rằng, đó là bởi vì Vương Nhất Bác đã treo áo sơ mi của anh ấy vào trong tủ.

Anh ấy không đáp mà hỏi ngược: [Ngày mai có ở cửa hàng không? Tối mai tớ tan làm sẽ qua tìm cậu.]

Người quản lý: [Bây giờ đang ở cửa hàng.]

Nhất Hàm hỏi thêm: [Hôm nay không phải cậu nghỉ phép sao?]

Người quản lý: [Tạm thời đổi lịch. Tối nay có một khách hàng quan trọng đến cửa hàng chọn đồ hồ, hình như là tới Giang Châu để họp, đồng hồ vô tình bị bạn làm rơi nên vỡ mặt ngoài, đến mua một chiếc để đeo tạm. Cũng không biết là sếp lớn nào, có thể kinh động đến cả người phụ trách khu vực của chúng tớ, ngay cả cấp trên cũng tới thì sao tớ vắng mặt được.]

Nhất Hàm hẹn bạn khoảng chín giờ tối sẽ đến cửa hàng, đưa đồng hồ cho cậu ấy xem trước. Về phần có tìm được ai mua lại hay không, chỉ có thể dựa vào vận may.

"Để sớm có được chiếc đồng hồ này, em cũng phải mua thêm một sản phẩm có giá trị tương đương, đoán chừng lương hai năm nhịn ăn nhịn uống mới đủ phải không?"

Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, tự hỏi làm sao anh ấy biết được chuyện này.

Nhất Hàm: "Bạn của tôi là quản lý, đã thấy đơn hàng của em. Một lát nữa chúng ta đến gặp cậu ấy, nói không chừng sẽ giúp được gì đó, nhưng tìm thêm cách thì hy vọng sẽ nhiều hơn."

Điện thoại của Vương Nhất Bác rung lên, là thư ký của Thiên Tân gửi tin nhắn đến: [Cậu Vương, xin hỏi hôm nào cậu rảnh? Tôi sẽ sang tên biệt thự ở Thành An cho cậu. Giám đốc nói, anh ấy cảm thấy rất có lỗi với cậu, đã phụ tấm lòng của cậu, mong cậu hãy nhận căn nhà, coi như xoá sạch món nợ tình cảm giữa hai người.]

Vương Nhất Bác đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Triệu Nhất Hàm nhìn vẻ mặt của cậu, đoán được tin nhắn này có liên quan đến Thiên Tân, lấy điện thoại từ tay cậu rồi đặt lên bàn: "Đang ăn đừng có nghịch điện thoại."

Sau đó, anh ấy tìm chủ đề để chuyển hướng sự chú ý của cậu: "Đám cưới giữa mẹ tôi và chú Vương sắp diễn ra, em định tặng gì?"

Vương Nhất Bác có chút trầm mặc: "Vẫn chưa nghĩ tới. Anh thì sao?"

Thời gian Vương Nhất Hàm trầm mặc còn lâu hơn cậu: "Cũng vậy." Chưa nghĩ ra.

Anh ấy chỉ yêu ba và mẹ của mình, bây giờ mẹ tái hôn với người khác, anh ấy không biết tặng gì cho hợp lý. Vương Nhất Bác cũng vậy, chỉ yêu cha mẹ của mình mà thôi. Dù sao, tình cảm giữa chú Vương và vợ cũ từng rất đẹp, từ đồng phục đến váy cưới, nhưng kết cục vẫn là chia tay. Vương Nhất Bác có lẽ càng không muốn tham dự đám cưới của ba mình với người khác.

Vương Nhất Bác đề nghị: "Hay là chúng ta mua chung? Mua thứ gì đó đắt tiền một chút, tôi chúc phúc cho ba tôi, anh chúc phúc cho mẹ anh."

Vương Nhất Hàm gật đầu: "Được. Bao giờ rảnh rỗi thì đi chọn cùng nhau."

Ăn xong bữa tối ra khỏi nhà hàng, Vương Nhất Bác từ chối tài xế mà Thiên Tân sắp xếp cho cậu, đi thẳng ra khỏi cổng.

Quản lý khó xử, nếu không thể đưa Vương Nhất Bác về nhà an toàn, anh ta không thể nào báo cáo với Thiên Tân, chỉ biết thuyết phục cậu thêm lần nữa: "Cậu Vương, cậu uống rượu rồi..."

Vương Nhất Bác ngắt lời anh ta: "Tôi gọi người lái xe thay. Còn nữa, tôi nói lại lần cuối, tôi và Thiên Tân đã chia tay."

Quản lý vốn không để câu này vào trong lòng, làm gì có cặp đôi nào cãi nhau mà không nói đến chuyện chia tay chứ.

"Quản lý xin hãy dừng bước." Triệu Nhất Hàm đi phía sau, gọi quản lý lại: "Hôm nay em tôi không tổ chức sinh nhật cho tên kia, mà là mời anh ta một bữa chia tay. Anh ta không ăn, tôi thay anh ta ăn rồi, bây giờ cũng nên chia tay nhau thôi."

Quản lý sửng sốt.

Nhất Hàm chế nhạo: "Hy vọng lần sau tới ăn, vẫn có thể được quản lý tiếp đón một cách nhiệt tình và chu đáo như mọi khi."

Quản lý mỉm cười lấy lòng: "Đó là điều tất nhiên, là vinh dự của tôi."

Đang nói, tài xế lái thay đạp xe tới. Là một cậu thanh niên cao gầy, mặc quần thể thao màu xám và áo phông trắng rộng thùng thình. Vương Nhất Bác cảm nhận được sự trẻ trung của người này, đó là điều mà một người lăn lộn bao năm trên thương trường như Thiên Tân không có được. Sau khi xác nhận đối phương là tài xế mình gọi, Vương Nhất Bác đưa chìa khoá xe cho anh ta.

Nhất Hàm lấy túi từ trong xe ra: "Đừng quên đồ."

Vương Nhất Bác tiến lên vài bước, cầm túi cất vào cốp xe, không muốn làm phiền đến người anh này nữa: "Anh mau về trước đi, tôi tự đến cửa hàng tìm bạn của anh là được, hôm nay đã làm phiền anh đủ rồi."

"Dù sao đã làm phiền rồi, tôi không ngại tốn thêm vài phút." Nhất Hàm mở cửa xe của Vương Nhất Bác, ngồi vào trong.

Chiếc xe màu trắng rời khỏi bãi đậu xe của nhà hàng, đi về phía cửa hàng đồng hồ cao cấp nhất thành phố. Phía trên có người lạ, hai người không tiện nói chuyện riêng, vừa hay cũng không tìm được chủ đề để nói.

Bữa tối hôm nay, cậu và Nhất Hàm cũng không trò chuyện quá nhiều, ai ăn phần của người ấy, lúc cần thì giữ im lặng.

Cả một quãng đường yên tĩnh, cho đến khi xe dừng lại ở gần cửa hàng, Vương Nhất Bác nói với tài xế lái thay: "Hay là cậu đi dạo gần đây chờ tôi? Có lẽ phải mất một lúc tôi mới xong việc."

Tài xế lái thay không nói nhiều, gật đầu rồi trả lại chìa khoá xe cho cậu.

Vị khách quý tối nay đến chọn đồng hồ vẫn chưa đến, quản lý cửa hàng vẫn đang rảnh rỗi nên tự mình tiếp đón họ. Quản lý của cửa hàng chưa từng gặp Vương Nhất Bác, nhưng cô ấy không phải không quen biết cậu. Mấy năm nay, cô ấy cũng ít nhiều nghe được chút chuyện về Vương Nhất Bác từ Nhất Hàm, đại khái biết được tính cách của cậu. Vương Nhất Bác là người có EQ cao, theo lời Nhất Hàm nói, nhìn thì không có tính công kích, nhưng thực chất là người rất khôn khéo và thông minh.

Cô ấy cũng từng nhìn thấy Vương Nhất Bác trong bức ảnh gia đình được treo trong nhà Nhất Hàm, khuôn mặt đẹp, xương hàm thon gọn, ánh mắt sáng rực mang theo ý cười, khiến đối phương nhìn vào liền tan chảy.

Ngũ quan của người trong ảnh thanh tú đến mức không có gì để bắt bẻ, thậm chí cô ấy còn tưởng rằng, vẻ đẹp vô thực này là do nhiếp ảnh gia chỉnh sửa quá đà. Hiện giờ người thật đứng trước mặt, một người như cô ấy, lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác, không khỏi ngừng thở vài giây.

Vương Nhất Bác chào hỏi, nói lời xin lỗi: "Thật ngại quá, muộn vậy rồi vẫn làm phiền đến chị."

Người quản lý mỉm cười, đón họ vào trong cửa hàng: "Không phiền, việc của anh em cũng là việc của chị, đừng khách sáo. Xem như em rất may mắn, hôm nay người phụ trách khu vực của bọn chị cũng ở đây, mối quan hệ giữa chị và anh ấy không tệ, anh ấy quen biết rất nhiều người, có thể nhờ giúp đỡ."

Thẻ bảo hành của chiếc đồng hồ vẫn chưa điền, thậm chí còn chưa đeo thử, vẫn có khả năng bán với giá gần bằng giá gốc, đương nhiên xác suất này rất mong manh.

Hiện tại, mong muốn duy nhất của Vương Nhất Bác là giải quyết chiếc đồng hồ này càng sớm càng tốt, về phần giá cả, cậu không quá quan tâm.

Người quản lý rót hai tách cafe, mời họ ngồi ở phòng VIP dưới tầng một, còn mình mang đồng hồ đi tìm quản lý khu vực, nhờ anh ta tìm chủ nhân phù hợp với chiếc đồng hồ này.

"Đừng uống cafe nữa, uống vào em có ngủ được không?" Nhất Hàm nhắc nhở.

Vương Nhất Bác khuấy cafe, không thèm che giấu: "Uống hay không uống, đều không ngủ được."

Rất nhanh, người quản lý vội vàng từ trên lầu đi xuống. Trong phòng VIP, hai anh em mỗi người ngồi một đầu sofa, không nói chuyện với nhau, giống như không quen biết.

Cô ấy trả lại đồng hồ cho Vương Nhất Bác: "Đã chụp ảnh rồi, em cất đồng hồ đi."

Dừng lại vài giây, cô ấy nói trước để Vương Nhất Bác chuẩn bị tâm lý: "Dây đeo đồng hồ có chút đặc biệt, những người thích sẽ rất thích." Nửa câu còn lại, cô ấy không biết nên nói thế nào.

Vương Nhất Bác đã sớm lường được việc này, mỉm cười nói cảm ơn.

Người quản lý chỉ ra ngoài cửa, nói với Nhất Hàm: "Khách quý sắp tới rồi, tớ không tiếp đón hai người được nữa, cafe uống hết cứ tự rót, nếu như có việc thì hai người cứ về trước, có gì chúng ta gọi điện sau."

Nhất Hàm: "Không sao, bao giờ rảnh gọi điện cũng được."

Người quản lý không có thời gian nhiều lời, cô ấy đứng trước gương trang điểm và chỉnh trang lại quần áo, sau đó bước ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Ban nãy, người phụ trách khu vực cho biết, vị khách VIP tối nay họ Tiêu , là nhị công tử nhà họ Tiêu nổi tiếng trong giới thượng lưu, còn người vô tình làm vỡ đồng hồ là Lục An nhà họ Lục.

Bọn họ đặc biệt mang chiếc đồng hồ đã hỏng đến đây, xem có thể sửa chữa và phục hồi nguyên dạng hay không, còn mua đồng hồ chỉ là việc ngẫu nhiên.

Ngay khi người quản lý đi ra ngoài cửa, có hai chiếc xe lao thẳng tới, lần lượt dừng lại.

Dẫn đầu là một chiếc Rolls-Royce Cullinan màu xanh ngọc lục bảo, ngay cả người không hiểu biết về ô tô như cô ấy, còn biết đây là chiếc xe đắt đỏ cỡ nào.

Bước xuống từ ghế lái là một người trẻ tuổi, ăn mặc thoải mái, chiếc áo phông trên người anh ta tối màu hơn chiếc xe, khí chất bất cần phóng túng.

Ngay sau đó, ghế phụ lái cũng mở ra, một người cao lớn mặc chiếc sơ mi trắng bước xuống xe. Khuôn mặt của anh thâm sâu khó lường, phong thái trái ngược hoàn toàn với người mặc áo phông, cả người mang theo khí chất đặc biệt, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy căng thẳng và bất an.

Sau khi người phụ trách khu vực tiến về phía người mặc áo sơ mi trắng, người quản lý mới xác nhận được, người này là nhị công tử nhà họ Tiêu – Tiêu Chiến, còn người mặc áo phông là Lục An.

Người quản lý đi theo họ vào trong cửa hàng, có người phụ trách khu vực ở đây, không cần cô ấy làm gì cả.

Lúc đi lên lầu, đều là Lục An nói chuyện với người phụ trách khu vực, ánh mắt Tiêu Chiến bình tĩnh lạnh lùng, tích chữ như vàng, từ cổng đến cửa phòng VIP tầng hai chỉ nói đúng hai câu, cộng vào không đến mười chữ.

Chiếc đồng hồ bị hỏng đang ở trong tay thư ký của Tiêu Chiến, Lục An bảo thư ký lấy đồng hồ ra, nói với người phụ trách khu vực: "Cố gắng rút ngắn thời gian sửa chữa."

Người phụ trách khu vực nói, chiếc đồng hồ này sẽ được gửi về trụ sở chính để sửa chữa, thời gian sửa chữa cụ thể cần phải được kiểm tra và đánh giá, đây không phải điều ông có thể quyết định.

Lục An còn sốt ruột hơn cả chủ nhân của chiếc đồng hồ, nói hai lần rằng nhất định phải khôi phục chiếc đồng hồ, bất kể tốn bao nhiêu tiền, cũng phải rút ngắn thời gian tối đa.

Đối với Tiêu Chiến, chiếc đồng hồ này có ý nghĩa rất đặc biệt, là món quà mà anh cả của Tiêu Chiến tặng cho anh năm 20 tuổi, hơn chín năm nay, chiếc đồng hồ này luôn xuất hiện ở những dịp quan trọng nhất.

Chỉ trách đôi tay đáng chết của anh ta, lúc đó không biết nghịch cái gì, mới bảo Tiêu Chiến tháo đồng hồ cho anh ta xem.

Lúc đó bọn họ đang mải mê chơi bài, hoàn toàn quên mất chiếc đồng hồ này quý giá đến mức nào, không cẩn thận làm rơi chiếc đồng hồ, Lục An còn vô tình đá vào nó......

Sau khi giao phó chuyện sửa chữa, Lục An yêu cầu xem đồng hồ trong cửa hàng, dặn dò người quản lý: "Mang những mẫu đắt tiền nhất ra đây."

Tiêu Chiến đang cầm điện thoại xử lý công việc, không ngẩng đầu lên.

Anh không có nhu cầu mua đồng hồ, trong nhà đã có ba tủ đựng đồng hồ với đủ các loại đồng hồ khác nhau, có những cái anh còn chưa có cơ hội đeo, là Lục An cảm thấy có lỗi nên muốn tặng anh một chiếc.

Người quản lý lấy tất cả những mẫu mà có thể Tiêu Chiến sẽ thích ra, những mẫu cơ bản cô ấy trực tiếp bỏ qua.

Sau khi bày đồng hồ ra, Lục An ra hiệu cho Tiêu Chiến: "Cậu xem, có cái nào cậu thích không?"

Tiêu Chiến liếc qua một lượt, "Cất hết đi."

Anh không nhìn trúng cái nào.

Lục An hiểu Tiêu Chiến, anh mua đồng hồ dựa theo mắt nhìn và sở thích, không liên quan gì đến giá cả. Anh ta từng xem bộ sưu tập đồng hồ của Tiêu Chiến, giá cả chênh nhau rất lớn, từ năm chữ số đến tám chữ số đều có.

Anh ta chỉ vào chiếc đồng hồ bị hỏng, hỏi người quản lý: "Có chiếc nào tương tự chiếc này không? Kiểu dáng không quan trọng, màu sắc gần giống cũng được."

Người quản lý liếc qua dây đồng hồ, sau đó im lặng nhìn sang người phụ trách khu vực.

Người phụ trách khu vực cũng cảm thấy màu dây đồng hồ quen mắt, chợt nhớ đến chiếc đồng hồ của Vương Nhất Bác. Mặc dù không thể so sánh với chiếc đồng hồ hỏng có giá trên trời của Tiêu Chiến, nhưng màu dây tương tự nhau.

Ông giải thích tình hình với Lục An: "Cửa hàng chúng tôi có một chiếc đồng hồ, là một vị khách hàng..."

"Lấy ra đây đi." Lục An mất kiên nhẫn ngắt lời.

"Đợi một chút, tôi lập tức đi lấy." Người quản lý bình tĩnh bước ra khỏi phòng VIP, đi đến cầu thang thì dưới chân như nổi gió, chạy như bay đến tìm Vương Nhất Bác và Nhất Hàm.

Vừa bước vào cửa thì vui mừng nói: "May là hai người vẫn chưa rời đi! Nếu may mắn, đêm nay chiếc đồng hồ này sẽ tìm được chủ nhân mới."

Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"

"Nên mới nói là em may mắn."

Không có thời gian để giải thích chi tiết, người quản lý vội vàng cầm lấy chiếc đồng hồ cua Vương Nhất Bác lên lầu.

Tiêu Chiến thích sưu tầm đồng hồ, chỉ nhìn thoáng qua liền có thể đoán được mức giá gần đúng của một chiếc đồng hồ. Chiếc đồng hồ người quản lý mang đến không có giá trị sưu tầm, anh nói với người quản lý: "Vất vả rồi."

Lục An hiểu rõ, vẫn là không lọt vào tầm mắt của anh.

Tiêu Chiến khoá màn hình điện thoại, nhìn sang Lục An: "Về khách sạn."

Đồng hồ đã xem, nếu không thích thì không cần mua.

Nhưng Lục An cảm thấy không ổn, ngày mai Tiêu Chiến có một cuộc họp, mặc tây trang mà không đeo đồng hồ sẽ có cảm giác thiếu thứ gì đó, mà Tiêu Chiến không thể nào mượn đồng hồ của người khác.

Anh ta không tiếp lời Tiêu Chiến, tự mình làm chủ, nói với người quản lý: "Cửa hàng ở Thượng Hải có phải sẽ nhiều mẫu hơn không?"

Tiêu Chiến không có thời gian đi qua đi lại với anh ta, dù sao cũng chỉ là một chiếc đồng hồ mà thôi, anh dứt khoát ngắt lời Lục An: "Không cần đi Thượng Hải."

Sau đó, anh hếch cằm về chiếc đồng hồ có màu sắc đặc biệt trong tay người quản lý và nói: "Lấy nó đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro